Chương 36: Ám Ảnh

Lâm ngồi trên một tảng đá, hai mí mắt giật giật liên tục, hắn mới hoán đổi với Lãnh Vương, tuy là tri kỷ nhưng lại có tính cách khá khác nhau.

Hắn mới đổi sang liền phát hiện mình đang ngồi trên một đống xác đầy máu, khiến hắn kinh ngạc tột độ. Thi thoảng trước mắt lại xuất hiện tiếng kêu ai oán.

Hắn quay trở về nhà mự sau khi xin kiếu ở nhà Hoa Đà lão sư. Cả tuần vẫn chỉ chui rúc trong chăn, mự Yến sau khi uống thuốc đã khỏe đi chút ít, liên tục hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra nhưng nhận lại chỉ là một sự im lặng.

Hôm nay, hắn đã định thần, mới bước ra khỏi cửa, thật ra thì hôm nay Dương Tố Nhi, em họ của hắn chuẩn bị đi nhập học ở Học Viện Long Hải ở đảo Hoàng Sa. Tuy nói là ở Hoàng Sa nhưng chính ra lại ở một hòn đảo nhỏ giữa hai quần đảo Trường Sa – Hoàng Sa.

Dương Tố Nhi thấy Lâm lâu lắm rồi mới bước ra ngoài vội chạy đến, ôm hắn từ sau lưng, nũng nĩu:

“ Anh Lâm! Em thấy anh không được vui, anh không khỏe à?”

Lâm cố gắng gượng cười, khẽ xoa đầu tiểu la lỵ:

“ Anh Lâm của Tố Nhi không sao! Chúng ta xuất phát thôi, không chậm mất!”

Tiếng dạ nhỏ nhẹ của Tố Nhi truyền đến, sau đó liền từ biệt mự Yến, lập tức rời đi.

Lâm còn lấy ra một thanh kiếm do Hoa Đà sư phụ đưa cho, dắt bên hông, hắn không muốn lần nữa hoán đổi với Lãnh Vương.

Khoảng đường không quá xa, hắn chỉ cần hai canh giờ liền có thể thấy ngôi trường sừng sững trước mắt.

Long Hải Học Viện tuy không đồ sộ bằng Học Viện Tinh Túy nhưng cũng rất lớn, bao quanh chủ yếu toàn là biển lại càng cảm thấy lớn hơn một xíu.

Tố Nhi mắt mồm há rộng, đây chính là lần đầu tiên nàng thấy ngôi nhà to đến thế. Lâm khẽ lắc đầu ngao ngán.

Lâm dắt Tố Nhi vào cổng chính của Học Viện Long Hải, người tuy khá đông nhưng cũng không đến nỗi không thể chen vào, hắn chờ thêm mấy khắc liền có thể đăng kí.

Người phụ trách là một nữ tử, dáng mạo cũng gọi là tạm được, thấy Tố Nhi, liền dịu dàng hỏi:

“ Em tên gì? Ở đâu? Linh cảnh!”

Tố Nhi nhanh nhảu đáp:

“ Em tên Dương Tố Nhi, nhà ở Thanh Bình Trấn, khoảng độ Linh Sĩ cấp một!”

Lời nói khiến cả Lâm và nữ tử phụ trách ngạc nhiên, linh sĩ cấp một cũng là quá tài giỏi rồi.

Sau khi nữ tử thông báo chiều nay đến dự khảo một thí thì hai người liền nhanh chóng tìm kiếm một phòng trọ.

Hắn mới bước vào phòng trọ, trước mắt lại hiện ra vô số những oan hồn, hắn vội vàng hốt hoảng quơ quơ tay:

“ Các ngươi là ai! Cút đi! Cút đi!”

Những lời nói của hắn khiến mọi người chú ý đến, Tố Nhi thấy thế liền ôm cánh tay của hắn.

Hắn quát tháo một lúc liền ngừng lại, chạy ngay vào phòng trọ lại nằm ru rú tiếp. Tố Nhi thất vọng lắc đầu, mong muốn anh họ đến xem cô thi đấu nhưng giờ có lẽ không được rồi.

Chiều đến. Hắn đã rời khỏi phòng trọ, không quên để lại một bức thư cho Tố Nhi.

Hắn vẫn cứ bước trên đường, nắm chặt lấy thanh kiếm, dường như có chút sảng khoái hơn. Hắn ngồi bên góc đường, hưởng thụ cái gió nhè nhẹ, không khỏi rợn mình những cảnh tượng máu me.

Bất chợt, những tiếng xôn xao làm hắn nhất thời chú ý, một gã trung niên khẽ bàn tán:

“ Ngươi nghe nói gì chưa, hình như ở Ninh Bình có cái tên gì nhỉ … À Lãnh Vương, hắn giết người ghê lắm! Thậm chí giết người còn uống máu nữa!”

Lâm nghe thấy, nuốt nước bọt ừng ực, chẳng chờ nghe tiếp những lời tiếp theo, ôm kiếm chạy nhanh về trấn.

Hắn không biết ở Trường Sa, một gia tộc lớn đang truy tìm hắn.

Ở một thủ phủ lớn trung tâm Trường Sa, một cô gái đi qua đi lại có vẻ rất sốt ruột, khuôn mặt vẻ xinh đẹp rất quen thuộc, là cô gái lần trước vậy xem ra đây là Kim Gia. Một lão già ngồi giữa chính điện, nhâm nhi ly trà, khẳng định đây cũng là một người của Kim Gia, còn là người có địa vị rất lớn.

Lão khẽ nói:

“ Mục Nhi! Con đừng đi đi lại lại nữa, chóng hết cả mặt!”

Cô gái nhà họ Kim, còn là Mục Nhi, chắc tên Kim Mục. Kim Mục sốt sắng trả lời:

“ Phải lật tung! Phải lật tung hai hòn đảo để tìm hắn! Một là hắn phải chết, hai là phải tiến đến cầu thân!”

Lâm quỳ trước nhà Hoa Đà sư phụ, Tái Hoa Đà khẽ nói:

“ Con chẳng lẽ muốn khổ tu hay sao?”

Lâm gật đầu nhẹ nhàng, Tái Hoa Đà cũng không muốn nói nhiều, cũng không ngăn hắn lại.

Hắn ôm thanh kiếm, dõng dạc nói:

“ Không ngờ cuộc sống ta lại như vậy! Chân thân, ta hứa hai năm sau sẽ giúp ngươi dành quán quân Đại Hội Tranh Tài!”

Tại căn cứ Huyết Nguyệt Hội, Lãnh Vương ban bố cho tất cả thành viên hai năm khổ tu. Ai không đật liền trục xuất, hắn cầm trên tay một thanh đao màu đen, nhìn về xa xăm:

“ Bên kia đã hành động! Vậy ta cũng không thua được! Ta sẽ đưa cho ngươi thành quả tốt nhất! Chân Thân! Ha ha ha ha !”

Từng ngọn gió thoảng qua từng dãy núi, tại nhiều nơi trên khắp đất nước, ai ai cũng chuẩn bị cho đại hội hai năm sắp tới, ai cũng mong giành được quán quân.

anh em chương hơi sơ sài, việt nam đang đá, ta cũng tranh thủ thôi!