Chương 35: Anh Ta Thật Soái

Lại thêm một ngày mới đến với quần đảo Hoàng Sa.

Từng đạo ánh dương cứ thế mà làm thức giấc tất cả mọi người trên quần đảo nhỏ.

Lâm ngồi xếp bằng trên nóc nhà mự Yến. Hắn khẽ mở mi tâm, ánh nắng chói chang khiến mắt hắn khẽ nhăn lại.

Hắn nhảy xuống, mự Yến uống thuốc đã tiếp tục giấc ngủ chập chờn của mình, còn Dương Tố Nhi thì không biết từ sáng sớm đã đi đâu.

Hắn cũng chịu thôi, tuổi trẻ ai chả hiếu động, mà hình như hắn cũng vậy.

Hắn khoác chiếc túi nhỏ trên vai, lại tiếp tục tiến vào khu rừng, mục đích vẫn là tới ghé thăm nhà Hoa Đà tiền bối.

Hắn cũng không ngờ nhân vật của Trung Quốc cổ đại lại xuất hiện ở đây, hắn cũng không thắc mắc quá nhiều.

“ Con đến rồi à?”

Hoa Đà tiền bối đang nhâm nhi chén trà, thấy hắn đến liền ngừng uống, hỏi.

Lâm khẽ mỉm cười gật đầu, lấy từ trong túi ra một ít thảo dược. Lại lấy ra một chiếc đỉnh, tiến vào căn nhà của lão.

Hôm qua hắn cũng đã đưa chuyện của mình kể cho lão, lão cũng nhận hắn làm đệ tử, cũng làm hắn vui khong ít.

Hắn đang cặm cụi nấu gì đó, bỗng dưng Hoa Đà lão ồm ồm nói:

“ Lâm! Con giúp ta xuống núi kiếm ít Thông Linh Thảo đi! Lọ thuốc để đó ta làm cho!”

Hắn nhanh nhẹn gật đầu, sau đó liền chạy nhanh xuống núi.

Trấn ở Hoàng Sa.

Tuy dân cư ít nhưng nơi đây lại là nơi khá nhộn nhịp.

Hắn lẫn vào dòng người, nụ cười tươi sáng lúc nào cũng ở trên môi.

“ Tránh ra … tránh ra!”

Một tiếng thét lớn khiến toàn bộ người kinh ngạc, sau đó liền tránh nhanh ra xa.

Một đoàn ngữa cứ như thế mà chậm rãi bước qua, Lâm nhìn vào là biết đoàn người chẳng phải là dân ở đây, ở đây tuy không nghèo nhưng cũng không giàu đến mức cho ngựa mang vàng.

Hắn cũng chẳng há quan tâm đến, nhưng hắn vô tình phát hiện trên ngựa là một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng há có thể so sánh với Minh Nguyệt.

“ Nghe nói là đại hội kén rể đấy! Ai mà được chọn chắc sướng lắm luôn!”

“ Ngươi mơ à! Về tu thêm vài kiếp nữa nhé!”

Hắn nghe mấy người dân xung quanh bàn tán, cũng hiểu đại khái tình hình, có lẽ là tiểu thư nhà nào ở Trường Sa lên đây chơi.

Hắn lại tiếp tục bước đi, bất ngờ từ tâm thức phát hiện một vật gì đó bay đến, theo phản xạ liền lấy tay phất ra.

Ắc….

Tất cả người dân kinh hồn ngoảnh lại đều nhìn hắn, hắn ngạc nhiên thứ gì hắn vừa làm hư, quả nhiên là một mũi tên, mà còn là tên đính tình.

Xen giữa đoàn người, một thanh niên lực lưỡng tiến đến trước mắt hắn, kiêu ngạo nói:

“ Mũi tên của tiểu thư mà ngươi cũng dám tránh! Ngươi là muốn gặp ông bà sớm!”

Cô nương ngồi trên ngựa dáng vẻ mệt mỏi, dường như chỉ là đi theo chế độ ép buộc. Cô chỉ tùy tiện bắn một mũi tên, trúng người nào thì đưa về cho ít tiền rồi đuổi đi, cô không ngờ còn có kẻ dám từ chối. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì giận. Người thiếu niên này tuy có chút anh tuấn nhưng lần này quả là muốn chết.

Tên thanh niên lực lưỡng thấy vẻ mặt của tiểu thư, liền phẫn nộ, ôm quyền đấm thẳng vào mặt Lâm, miệng còn nói:

“ Xem ngươi tránh thế nào?”

Ầm…..

Lâm này lại quá ngây thơ, bị đánh văng lăn lông lốc ra xa. Măt mí bỗng dưng cứ giật giật liên hồi.

Cô nương ngồi trên ngựa thấy thế, lòng có chút hả hê. Còn người dân xung quanh lại chẳng dám làm gì, tên này ít nhất cũng là Linh Giả động đến hắn làm gì.

Tên thanh niên khịt mũi, triệu hồi ra một con Trư Yêu, ngay lập tức đến dùng giày đạp thẳng lên mặt Lâm. Ngạo nghễ nói:

“ Đắc tội tiểu thư chỉ có chết! Nhìn mặt cũng được, Lương Niên tao đánh vài cái chắc mẹ mày không đau lòng đâu nhể? Ha ha ha !”

Lâm lắp bắp:

“ Đừng đánh tôi! Không hắn ra đánh đó!”

Lương Niên ngẩng cao đầu:

“ Ta há lại sợ! Ngươi chỉ có chết, chết rồi ta cho mẫu thân ngươi vài đồng bạc vậy! Ha ha ha !”

Lâm ngồi dưới mặt đất, tâm thức cứ thế rối bời, hắn cũng không dám chống trả. Trong đầu hắn, tên Lãnh Vương cứ thế thúc giục hắn hoán đổi thân thể.( quên nói hai phân thân có thể hoán chỗ)

Để rồi Lương Niên xúc phạm mẹ của hắn, thì cũng là lúc hắn chấp nhận hoán đổi với tên Lãnh Vương tàn bạo.

Lương Niên cười hả hê, sau đó lại ra lệnh cho trư yêu tấn công hắn còn mình thì quay lại hàng. Nhưng bỗng nhiên một tiếng nói khiến hắn giật mình:

“ Tao cũng quên nói cho ngươi! Động vào tao, mày không chỉ chết mà cả gia tộc ngươi cũng chết!”

Lương Niên cảm thấy lạnh sống lưng, ngay lập tức xoay đầu thì một khối thịt máu me bắn thẳng vào mặt hắn. Khi hắn nhận ra đó là trư yêu của mình thì cũng là lúc Lãnh Vương đến trước mặt hắn, cười như điên dại. Ánh mắt tràn ngập sát khí. Nhưng người xung quanh nuốt nước bọt ừng ực, còn cô nương hồi nãy, thì khỏi nói nếu không phải bên cô còn nhiều người chắc cô đái ra quần mất.

Lãnh Vương ôm quyền đấm thẳng vào bụng Lương Niên, hắn liền chấn kinh bay ra xa chục thước, nằm chà xát phun cả mấy bọng máu.

Lương Niên cảm thấy đau kinh khủng, tính đứng dậy bỏ chạy thì tên đó đứng trước mắt. Lãnh Vương lại cứ cười hề hề. Sau đó chỉ để lại một câu:

“ Tốt nhất đừng động vào bạn của tao!”

Sau đó liền biến mất không còn chút dấu vết.

Ai ai chứng kiến cảnh này cũng phải khiếp đảm. Lương Niên là một tên hầu cận của nhà họ Kim lớn nhất Trường Sa, cũng đã là Linh Sĩ cấp chín lại bị đả bại bởi một thanh niên, nhìn đống thịt trư yêu bầy nhầy bên dưới, ai cũng ôm bụng.

Còn thiên kim Kim tiểu thư, khuôn mặt ửng hồng, nhìn về xa xăm, lẩm bẩm:

“ Anh ta thật soái!”

anh em nhớ sang ủng hộ truyện kia nữa nhé!