Quần đảo Hoàng Sa
Từng đợt gió nổi lên, từng con sóng cứ thế xô nhau đánh vào bờ. Từng tia nắng chiếu thắng xuống những tảng đá gần bờ biển, làm cho chúng lung linh khác thường.
Một quần đảo nhỏ với mật độ dân số vừa phải lại có một sơn mạch với lượng thảo dược trù phú, Hoàng Sa cũng chính là nơi tu luyện thích hợp cho tán tu cũng như các cựu học viên của ngũ đại học viện.
Tiếng chim hải âu vang lên, những con thuyền đánh cá cũng dần quay lại trong khi ánh dương đang dần ngái ngủ, quay về với chân trời.
Ào … ào ... ào …. Húuuuuuu
Tiếng rẽ sóng trở nên mạnh hơn, một tiếng còi làm vang cả một vùng trời rộng lớn. Một con thuyền đồ sộ cứ thế dần dần tiến vào bến cảng Yên Bình ở quần đảo nhỏ Hoàng Sa.
Con thuyền lớn dừng hẳn, hơn hàng trăm con người cứ thế lũ lượt kéo xuống, thả lỏng tinh thần, hít một ngụm không khí mà thốt lên một tiếng sảng khoái.
Những con người cứ thế tản ra, tìm về với công việc của mình, lấp ló đằng cuối cùng một thanh niên đảng ủ rũ “ lết “ đi, khuôn mặt xanh xao. Hắn ôm chiếc bụng âm ỉ của mình, nhìn con thuyền đang đỗ bên cạnh, lòng không nhịn được, tìm nơi nôn ọe. Hắn ức chế mắng:
“ Chuyển sinh rồi vẫn còn mắc chứng say sóng! Đau lòng thật!”
Hắn chính là Lâm, mới sáng nay hắn mới ở Sầm Sơn nhưng giờ hắn lại ghi tên mình vào du khách của quần đảo Hoàng Sa, hắn ngồi nghỉ một lát, đợi đến khi chiếc bụng không còn réo thì mới bắt đầu di chuyển.
Dân cư ở quần đảo Hoàng Sa chủ yếu là những người khai khẩn đất hoang và những tán tu lâu năm, hoặc những cố nhân quy ẩn, đều không phải chính gốc. Làng xá tuy có hơi lạc hậu nhưng vẫn gọi là khang trang, lại mang thêm vài phần cỏ kính.
Lâm dừng trước căn nhà nhỏ ở đầu ngôi làng, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
Kétttt …
Tiếng mở cửa, một cô gái trẻ tuổi bước ra, khuôn mặt tuy hơi sạm đen nhưng cũng không kém phần sinh đẹp. Thân hình thì khỏi nói, tuy mặc đồ hơi rộng nhưng cũng không che đậy được một cơ thể của thiếu nữ tuổi dậy thì tuyệt trần.
Vừa nhìn thấy Lâm, cô gái trẻ liền la lên:
“ Anh Lâm ….!”
Sau đó liền tiến đến, ôm chầm lấy thân thể hắn. Hắn có đôi chút bất ngờ những cũng mong chóng định thần. ( chú ý main này trong sáng chứ không nhát gái quá độ)
Bất ngờ, một tiếng nói từ trong nhà phát ra.
“ Tố Nhi! Ai đến vậy?”
Cô gái tên Tố Nhi nhảy xuống, cầm lấy bàn tay to lớn của hắn mà kéo vào. Ngôi nhà bên ngoài tuy khá nhỏ nhưng bên trong cũng rất tươm tất. Bên trong, một người phụ nữ đang ngồi đan rổ ở giữa sân, nhìn khuôn mặt chắc hẳn đã xấp xỉ năm mươi tuổi. Hắn thấy ngưỡi nữ phụ, liền ôm quyền:
“ Mự Yến!”
Người phụ nữ ngước mắt nhìn hắn, ngay lập tức nở một nụ cười:
“ Lâm! Là cháu thật sao? Không ngờ mới bốn năm không gặp đã to cao thế này! Sắp lấy vợ rồi ha?”
Lâm khẽ cười:
“ Mự cứ nói vậy hoài!”
“ Khụ … Khụ !” người phụ nữ tên Yến khẽ ôm miệng, hô lên mấy tiếng. Tố Nhi bên cạnh liền chạy lại đỡ lấy.
Lâm thắc mắc liền hỏi:
“ Bệnh tình của mự vẫn không thuyên giảm à?”
Tố Nhi trả lời, giọng cô bé như đang muốn khóc:
“ Không ….!”
Lâm ôm cằm suy nghĩ, theo như ký ức của tiền thân, mự Yến bị mắc một loại bệnh , cứ mỗi canh giờ lại ho liên tục, thi thoảng còn sốt! Hắn đăm chiêu một lúc rồi lại tiếp tục đăm chiêu cho đến khi gọi hắn vào ăn cơm.
Ánh dương lại một lần nữa xuất hiện.
Hắn cũng xuất hiện ở một khu rừng nhỏ, hắn đang cặm cụi hái thảo dược, cả đêm qua hắn suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được căn bệnh của mự, nên hôm nay hắn quyết định vào rừng kiếm thảo dược để trị ho hạ sốt trước.
“ Thanh Tri Quả! Cái này được này!” Hắn lấy vài nắm quả, mừng rỡ bỏ vào chiếc túi bên hông.
Bỗng nhiên một tiếng nói khàn khàn vang lên:
“ Không ngờ lại còn có người trẻ hứng thú với y dược!”
Hắn ngẩng đầu lên, một lão già đang đứng ở cách hắn mấy thước, vừa vuốt rầu cừa nhìn chằm chằm hắn. Điều ngạc nhiên là hắn không cảm nhận được linh lực của lão, nhưng theo lễ nghĩa, hắn vẫn cung kính chào hỏi:
“ Tiền bối … !”
Lão già lại tiếp tục nói:
“ Thanh Tri Quả, theo ta đoán không nhầm là giúp giải nhiệt, há phải chăng ngươi đang chữa bệnh sốt?”
Lâm kinh ngạc, liền nhanh chóng tiến đến chỗ lão, hối hấp hỏi:
“ Tiền bối biết chữa bệnh!”
Lão già quay ngoắt, ra hiệu cho Lâm đi theo.
Đường men theo lão, rậm rạp, tiến vào một căn nhà tranh, hắn lại cả kinh, xung quanh lại toàn là thảo dược quý nhưng chỉ toàn là thuốc, lão nhân gia ném cho hắn một lọ thuốc, ồm ồm nói:
“ Lọ thuốc này trị ho trị sốt! Có lẽ là thuốc ngươi cần tìm!”
Lâm mừng rỡ kêu lên:
“ Đúng là nó rồi! Cảm ơn tiền bối!”
Lão già quay người nói:
“ Gọi ta là Tái Hoa Đà được rồi!”
“ Đa tạ Hoa Đà tiền … Cái gì … Hoa Đà?”
Lời tác giả
Ngày mai ta sẽ ra một bộ truyện mới mang tên Truy Thần Chi Đạo, tuy sẽ mệt nhưng ta sẽ cố gắng, giới thiệu truyện
Hắn, Trần Ngạo Thiên
Đạt cảnh giới Tiên Đế chỉ trong bốn trăm năm
Chín trăm năm, sáng tạo ra hơn bốn trăm võ kỹ từ Hoàng Cấp đến Thiên Cấp, được người đời xưng một tiếng Võ Thần.
Chỉ khi còn vài năm cuối cuộc đời, hắn vẫn không tìm được Đạo để thăng Thần, hắn quyết định quy ẩn an nhàn. Nhưng hắn lại bị chính bằng hữu vào sinh ra tử vu an giá họa đã phá hoại vô số di tích.
Hắn đối đầu với hơn một nghìn cường giả trên toàn đại lục, vì oan ức hắn dùng chính mạng mình chứng minh, mang theo oán hận gầm vang cả thiên địa.
Một nghìn năm sau
Hắn lại trọng sinh, giữ lại ký ức, thần thức, nắm trong tay sức mạnh thần bí. Liệu hắn có thể bước lại thềm vinh quang, minh oan cho chính mình?
“ Kiếp trước, các ngươi cho rằng ta phá hoại đại lục, kiếp này ta quyết định quẩy tung Tiên Giới!”
Mong các bạn ủng hộ nha!