Chương 33: Phân Thân Chi Thuật

xin chào anh em, sau 11 ngày ta đã trở lại, thật sự trong những ngày vừa qua, ta bị đau mắt, không thể tiếp xúc với màn hình điện thoại máy tính ... vô cùng buồn. Hôm nay đỡ lắm rồi mới dám rắn lên viết chương nè, ngày mai còn phải đi khám nên không có đâu, thứ hai cơ, mong anh em thông cảm cho bệnh tình của ta!

Lâm ngồi trên chiếc ghế của bang chủ, bên dưới, một tên thanh niên đang đứng, trên tay hắn đầy những máu. Lâm đứng dậy, vỗ một tràng pháo tay:

“ Vậy xin chào, Tứ Trưởng Lão đầu tiên của Huyết Nguyệt Hội chũng ta, mong rằng ngươi sẽ đảm nhiệm tốt chức vụ này!”

Tên thanh niên ôm quyền cung kính:

“ Đa tạ Chấp Pháp Trưởng Lão!”

Sau đó tên thanh niên mang danh hiệu của mình, nhanh chóng chạy ra ngoài. Lâm khẽ cười khẩy, Trung Tần ở bên cạnh run rẩy, Lâm lạnh lùng nói:

“ Tam Trưởng Lão, hình như trước khi đi ta có giao cho ngươi một nhiệm vụ! Tại sao ngươi không hoàn thành?”

Trung Tần rung són dái, nếu hắn không nhầm thì hắn chính là cái tên Tam Trưởng Lão trời đánh đó.Hắn lắp bắp:

“ Đại ca .. ta … tại … đại tẩu .. nói ..!”

Lâm gằn giọng:

“ Đại tẩu ! Ngươi nói ai là đại tẩu!”

“ Là ta!” Giọng nói trong trẻo vang lên, khiến Trung Tần thở phào nhẹ nhõm nhưng Lâm lại không, hắn nhẹ nhàng thoái lui ra sau, tính kế bỏ chạy. Nhưng rồi giọng nói đó lại cứ vang vọng bên tai hắn.

“ Muốn chạy!”

Ngụy Không chứng kiến liền thầm cười, tên ác ma khiến người người sợ hãi vì sở thích hút máu biến thái lại có chứng sợ vợ .. ai ..

Trung Tần cùng Ngụy Không cũng liền rời khỏi căn phòng, nhường chỗ cho hắn và bà xã.

Lâm quỳ trên mặt đất, còn vị trí lúc nãy hắn ngồi chính là bóng hình quen thuộc, Minh Nguyệt. Minh Nguyệt phất phất cái roi trên tay:

“ Ngươi muốn đuổi ta về đúng không?”

Lâm giật mình, liền vội vàng quơ tay giải thích:

“ Thì nàng còn phải tiếp tục việc học ở học viện, ta ở đây chẳng khác nào lưu manh, nàng ở đây há chẳng phải là tổn hại đến tương lại sao?”

Minh Nguyệt đập mạnh lên bàn:

“ Ngươi định trốn tránh hết tất cả mọi việc ngươi đã làm với ta ư? Như ngươi đã làm với Lăng Tuyết muội?”

Nàng bật khóc, gục mặt xuống bàn. Lâm nhìn thấy, cả thân mình lúng túng vô số độ, phụ nữ khóc, dời núi có sai sót còn chữa được, chứ dỗ gái nín khóc thì chỉ cần lỡ lời là coi như đời em xong.

Hắn tiến lại gần, dùng tay vỗ nhẹ vào vai Minh Nguyệt, an ủi:

“ Thôi được rồi! Nín đi! Ta sẽ không bỏ rơi nàng đâu! Nàng muốn ở đây ư?”

Nàng không trả lời nhưng hắn cũng đã biết được đáp án, hắn nhẹ nhàng bế Minh Nguyệt vào giường.

Nửa đêm - Hắn bước ra khỏi tổng dinh thự của Huyết Nguyệt Hội, bên ngoài gồm Ngụy Không, Trung Tần và tên Tứ Trưởng Lão, hắn âm thầm nhắc nhở sau đó liền phóng thân chạy về phía bìa rừng.

Hắn bước vào hang động, một giọng nói già nua vang lên:

“ Ngươi đã quay lại!”

Tiếp tục tiến vào trong, một lão già đang ngồi nhâm nhi một chén trà. Hắn vội vàng ngồi xuống, khẽ nói:

“ Thổ Thần! Ta đến đây để nâng cao sức mạnh!”

Lão già Thổ Thần cười khàn:

“ Đừng nóng vội! Ngươi cầm lấy thứ này, xem nó là thứ công pháp gì, ta từng đọc nhưng thật sự chẳng hiểu gì! Nếu ngươi cơ duyên lớn thì không chừng a!”

Nói rồi vứt cho hắn một quyển sách đã cũ, hắn nhẹ nhàng mở từng trang giấy bám đầy bụi. Khi tiếp thu hết tất cả chữ vào trong tâm thức để Vô Ảnh phân tích từ từ, hắn thốt lên một câu:

“ Đù! Phân Thân Chi Thuật! Lão lấy ở đâu vậy?”

“ Ngươi đọc được?” Lão già tránh câu hỏi của hắn bằng cách hỏi ngược lại. hắn khẽ gật đầu, lão cũng khẽ mỉm cười.

Trong hang động của lão già Thổ Thần, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn, vô ngàn những dòng kinh tự màu đỏ cứ chảy thành nhiều vòng tròn. Khuôn mặt hắn nhễ nhại mồ hôi, lão già ngồi phía đối diện vô cùng lo lắng.

Bất ngờ từng dòng chữ cứ thế lao thẳng vào mi tâm hắn, hắn đột ngột phóng dậy, hết lên đầy sảng khoái:

“ Bố mày chính thức trở thành Nhẫn Giả!”

Tiếp theo liền chui vào tâm thức hỏi Vô Ảnh:

“ Thi triển thế nào cu?”

Vô Ảnh như đám mây, vất va vất vưởng trên đầu hắn, đáp:

“ Như bình thường! Nhưng ngươi cần chú ý, ngươi tối đa chỉ có thể tạo ra hai bản sao, chia đều sức mạnh cho chúng và đương nhiên bọn chúng có một ý thức suy nghĩ và tính cách riêng biệt và như cái biệt hiệu Lưỡng Diện của ngươi, bọn chúng mang hai tính cách hoàn toàn trái ngược!”

Ánh dương đã lên cao, hai thân ảnh vút bay về hai phía khác nhau, một về phía tổng dinh của Huyết Nguyệt Hội, một về hướng Ninh Thành. Thân ảnh lao vút đi chính là phân thân thứ nhất của hắn, phân thân của hắn đáp xuống giữa sàn cùng với Ngụy Không, Trung Tần, Minh Nguyệt và Tứ Trưởng Lão. Tất cả thành viên trong sân cung kính hô lớn:

“ Cung nghênh Tứ Trưởng Lão - Bạo Lang Vương!”

“ Cung nghênh Tam Trưởng Lão - Lực Vương!”

“ Cung nghênh Nhị Trưởng Lão - Ảnh Mị !”

“ Cung nghênh Đại Trưởng Lão - Vũ Thánh!”

“ CUNG NGHÊNH CHẤP PHÁP TRƯỞNG LÃO – LÃNH VƯƠNG!”

Quên nhắc, một hội có trên năm mươi thành viên sẽ hình thành ra mười một người thay nhau quản thúc, gồm Thập Đại Trưởng Lão và người đứng đầu, bang chủ Chấp Pháp Trưởng Lão. Thú thật với anh em chứ Lâm hơi nhiều biệt hiệu.

Còn phía bên kia, tên kia – phân thân thứ hai đã nhanh chóng đến được cận ranh giới giữa Ninh Bình và Thanh Hóa. Tên lính canh cổng nhẹ nhàng kiểm tra hắn, sau đó hắn liền tươi cười như hoa. Phân Thân thứ nhất – tự đặt biệt hiệu là Lãnh Vương lãnh khốc vô tình thì trái ngược, phân thân thứ hai sẽ trong sáng và dễ gần. Từ nay sẽ theo tên phân thân thứ hai nhé, lấy luôn tên Lâm cho dễ.

Lâm xách trên vai một chiếc ba lô thư sinh, dần dần tiến đến tỉnh Thanh Hóa, hắn vừa đi vừa ca hát rất vui vẻ. Hắn nhìn lên ánh dương chói chang, khẽ mỉm cười.

Lâm tiến đến một bến cảng ở Sầm Sơn, khung cảnh biển giữa giờ trưa tráng lẹ vô cùng, ánh dương hoàng kim chói láo khiên mặt biển cũng mang phần sang trọng.

Con tàu ù ù đánh sóng ra khơi, hắn ngồi trên thêm tàu, nhìn về những dãy núi xa xa, lòng không khỏi phấn khởi.

“ Tạm biệt Chân Thân, tạm biệt Trí Kỷ của ta! Lâm ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới! Một cuộc sống ở một hòn đảo xinh đẹp!”