Lâm đứng trên cao, áo khoác màu đen tung bay phất phới, ánh mắt lãnh tà, hắn giờ đây như một quỷ vương với bộ cánh màu đen.
Hắn gồng người, gầm tiếp một tiếng vang trời:
“ Graoooooooo !”
Liên Minh Thanh Bán Bộ Đề chấn lui tới mấy chục bước. Tên thủ lĩnh Thanh dùng cánh tay của mình, cố gắng vớt vát chắn gió:
“ Không ngờ bang hội nho nhỏ lại xuất hiện cao thủ!”
Tiếng gầm vang rất xa, ba thôn bên cạnh cũng chịu dư chấn không hề ít, từng trận cuồng phong cứ vù vù trên cao, ai cũng mang phần khiếp sợ. Tại hang động mà Lâm phát hiện ra Thần Thổ, một lão già gầy nhom khẽ mỉm cười:
“ Chỉ mong ngươi có thể báo thù cho con trai Sơn Tinh của ta, hậu duệ!”
Trở lại với trận chiến.
Sau khi Lâm thỏa mãn gầm rú, anh em trong bang hội tuy không ảnh hưởng nhưng lại bộc phát thú tính, sâu thăm thẳm trong tim, lang yêu đã ảnh hưởng đến bọn chúng. Chẳng đợi sự chỉ huy, tất cả đều như sói gặp mồi, lao lên như vũ bão. Lâm cố gắng khích lệ tinh thần:
“ Người nào mang thủ của bọn chúng về đây, ta sẽ ban thưởng lớn!”
“ Yaaaaa!” Sỹ khí của hội viên Nguyệt Hội dâng cao ngút trời, điên cuồng tấn công vào hàng ngũ của Liên Minh. Ngụy Không cũng nhanh chóng cùng Phong Ưng tới chiến đấu.
Lâm hạ xuống, nhìn Minh Nguyệt cùng hội viên chiến đấu, liền đưa ánh mắt tra tội nhìn Trung Tần phía sau. Nhưng Trung Tần cũng đã chạy mất hút, mong thoát khỏi ánh mắt địa ngục đó.
Ah … Ah … Hú uuuuu
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết, hòa quyện cùng những tiếng gầm của sói làm người ta rợn tóc gáy. Bông nhiên một thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn, là lão Thanh. Hắn khóe miệng rỉ máu, thương trên tay cũng dính đặc máu. Hắn chỉ thương , quát:
“ Ta hôm nay Thế Thiên Hành Đạo! Đòi lại công bằng cho Ngu Bang và Vô Học Bang!”
Từng cơn gió thổi hiu hiu, những chiếc lá phong cứ thế nhẹ nhàng bay qua chiến trận. Từ khi nào, trận chiến đã dừng lại, hai bên tổn thất nặng nề, nhưng Nguyệt Hội lại có vẻ sung sức hơn. Trên cao ánh trăng đã được treo, tất cả đều đang dưỡng thương, chỉ có hai thân ảnh đang đứng ở trung tâm mang chiến ý.
Thanh không nhịn nổi nữa, phóng nhanh tới trước, đưa lưỡi thương đâm vào người hắn. Nhưng rồi … Lâm bỗng dưng biến mất trước mắt lão, lão chưa kịp chuyển đổi cảm giác lên mặt thì một cỗ đau đớn truyền về từ lưng, lão đứng choạng vạng, phun ra một búng máu. Hắn khẽ cười khanh khách, lão cắm thương xuống đất, quẹt vết máu trên miệng. Lão tiếp tục dũng mãnh tấn công, lão quét thương trên mặt đất, Lâm chật vật né tránh, cho dù triển khai Hư Bộ nhưng tiêu tốn khá nhiều linh lực, hắn cũng chẳng kham dùng nhiều. Lão thấy mình đánh hụt nhiều, tự ái dâng cao, hét lên:
“ Cuồng Nhân Mãnh Thú!”
Sau đó , thương trên tay lão liền biến thành một cây đao dài. Lâm cả kinh lùi ra sau thủ thế, đẻ đề phòng, hắn cũng vẫn Cuồng Nhân Mãnh Thú, trên tay hắn một bộ trảo như của Zed hiện lên. Thanh khẽ quát:
“ Trảm Sư Đao!”
Lão xoay người, nhảy bật lên cao, dùng thanh đao lớn, bổ xuống người hắn, thi thoảng lại có thể thấy hình ảnh một con Ảnh Sư bên sau hắn. Lâm cũng chẳng phải dạng vừa, hắn tiếp nối nhảy lên, dùng hai ma trảo chém liên tục vào hư không, nhưng lại tạo ra mấy chục lưỡi đao chống đỡ đòn của lão.
Bùm … Hai cỗ năng lượng chạm vào nhau, cả hai đều thối lui ra xa. Lâm lao nhanh, dùng hai ma đao chém vào người Thanh, khi thì trước mắt, lại xuất hiện phía sau. Keng .. Keng .. Keng, nhưng ma đao chạm vào người Thanh, liền bật ra, lão lại chẳng có hề hấn gì. Thấy biến hắn liền lùi nhanh, lão cười khẩy. Đây chính là bý kĩ Kim Cang Thể của Linh Sư. Lão hưng phấn tấn công vào Lâm, bất ngờ Lâm dính một đòn của Thanh, khiến hắn lăn lông lốc, đoàn quân Liên Minh cười sang sảng, đưa ánh mắt khinh thường nhìn thành viên Nguyệt Hội.
Tuy nhiên Lâm bỗng dưng đứng dậy, cười điên đảo:
“ Máu .. Ta chảy máu! Ha ha ha ! Ngươi phải chết!”
Nhanh như cắt, hắn cất đi hai ma đao, rút Huyết Kiếm từ bên hong chém liên tục vào người Thanh. Lão Thanh còn tự tin về Kim Cang Thể bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, mỗi nhát kiếm của hắn tuy không dính máu nhưng lại khiến lão đau đớn vô độ, dường như mất đi thứ gì đó.
Lão Thanh không phân tích, thanh đao trên tay đả động, phát ra kim quang. Bên ngoài, nhiều tiếng bàn tán vang lên:
“ Đó là Bán Nguyệt Đao …”
“ Bý kĩ mạnh nhất của bang chủ đó!”
“ Không ngờ ta có thể thưởng thức!”
“ Tên đó chắc chết rồi!”
Lão Thanh vung đao hình chữ C , lão sung sức hét lớn:
“ BÁN NGUYỆT ĐAO!”
Khói bụi bay mịt mù, lão Thanh ho khụ khụ, lão chắc mẩm rằng sau đòn đó có Kim Cang Thể cũng phải đi chầu tổ tiên. Nhưng điều khiến lão bất ngờ là lưỡi đao của hắn khi chạm vào lại sứt mẻ mấy phần. Tiếng nói quen thuộc của Lâm phát ra từ đám khói:
“ Đệ Nhất Thức – Thổ Thể!”
Hắn bước ra, không mang một binh khí, cả người áo quần rách nát, lộ ra cơ thể nhấp nhô nhìn rất ư là dũng mãnh. Lão cả kinh, là Kim Cang Thể đại thành ư? Hắn cứ thế hùng hổ bước đến phía lão Thanh, lão Thanh run sợ, nhưng định thần dùng chiến thương tấn công vào người hắn.
Từng tiếng râm ran lại càng nổi rõ khi hai người bước ra khỏi điểm chết, ai ai cũng bất ngờ, lão Thanh đang vô vọng tấn công hắn. Hắn khẽ mỉm cười:
“ Cỏ hết tác dụng à, sao yếu vậy, cắn cỏ đủ liều lượng chứ!”
Hắn nắm lấy thương của Lão , rắc rắc, bẻ gãy. Lão Thanh ngã khụy xuống, lắp bắp:
“ Ngươi … Là … Ai?”
Lâm trả lời ngắn gọn:
“ Lưỡng Diện!”
Ánh trăng vẫn sáng vằng vặc, đêm đấy Liên Minh Ba Bang không còn, Nguyệt Hội cũng không còn, chỉ còn lại vết xăm bán nguyệt màu đỏ trên cánh tay mỗi hội viên, sự hình thanh mới cho Huyết Nguyệt Hội.