Chương 31: Chiến Lang

Chính điện Ngu Bang, nay đã đổi thành Nguyệt Hội.

Lâm ngồi giữa trung tâm, sắc mặt không giấu nổi sự lo âu. Hai bên là Trung Tần và Ngụy Không. Bỗng nhiên một tên thanh niên chạy từ ngoài vào, vẻ mặt hớt hải:

“ Bang Chủ, ba bang còn lại trấn giữ thị trấn này đã liên minh lại, quyết cùng chúng ta sống mái!”

Trung Tần lo lắng, đổ mồ hôi hạt:

“ Ba bang hợp lại, nhân số cũng đến khoảng ba trăm người, còn hội ta mới chỉ có thể mang trong mình bảy mươi người, không nói đến là bọn chúng còn mạnh hơn cả chúng ta!”

Ngụy Không tiếp lời:

“ Số lượng lẫn chất lượng đều hơn hẳn chúng ta, chúng ta liệu có cơ hội thắng!”

Tên thanh niên lúc nãy ôm quyền cung kính nói:

“ Bọn chúng cũng nói, trong vòng bốn tháng, nếu chúng ta không đầu hàng chúng sẽ san bằng cả hội lẫn ba thôn xung quanh!”

Vẻ mặt ba người lại càng thêm kinh sợ, nếu bọn chúng thất bại còn liên lụy cả người dân, một quyết định sai lầm cũng không thể cứu vãn!

Tình thế còn đang cấp bách, lại một tin động trời giáng xuống, một đàn lang yêu nhị cấp đang ở bìa rừng. Trong khi dường như tình cảnh đang rối loạn, Lâm – hắn lại nở một nụ cười, một nụ cười thắp lên từ những thất vọng.

Hắn khoác lên mình một bộ hắc bào, bước ra khỏi chính điện, nhìn ra ngoài sân, gần một trăm người đưa gần một trăm cặp mắt nhìn hắn, khuôn mặt lo sợ. Hắn ồm ồm giọng nói:

“ Các thanh niên, thiếu niên! Các ngươi đã chính thức gia nhập Nguyệt Hội của chúng ta! Tình thế hiện tại đang vô cùng nguy cấp, giặc ngoài đang lăm le, bộn yêu thú cũng ở bìa rừng. Ta và Ngụy Trưởng Lão sẽ cùng đến đàn áp lang triều lần này! Trung Trưởng Lão sẽ ở lại cùng các ngươi luyện tập! Nên nhớ, nếu các ngươi quá yếu, bốn tháng nữa, các ngươi không những chết đi mà những người thân của các ngươi cũng phải nằm xuống. Hãy cố luyện tập đến cảnh giới cao nhất có thể!”

Từng tiếng nuốt nước bọt ừng ực, hắn quay sang nói với Trung Tần:

“ Ngươi tập trung thảo dược có trong ngân khố, dốc hết cho anh em tu luyện! Và nhớ chuẩn bị ngựa cho cô gái ta đưa về, nói nàng trở lại Học Viện của nàng! Khi ta về phải nhất định hoàn thành!”

Tiếng dạ phát ra từ miệng Trung Tần. Ngay lập tức, thân ảnh Lâm và Ngụy Không liền biến mất.

Ở bìa rừng Cận Thiên.

Lâm ánh mắt xa xăm nhìn về đàn lang triều đang rất nhanh chóng tiến về làng Phú Xuân.

Hắn từ từ bước xuống, tiến dần dần về đàn lang yêu hung tợn. Tiếng hú dài của con sói đầu đàn vang lên oang oang, lang triều như tiếp thêm sỹ khí, càng lao đi nhanh hơn.

Hắn khẽ nhếch mép, hét lên:

“ Giam Cầm Tuyệt Đối!”

Hắn giang bàn tay, vỗ mạnh xuống mặt đất, một luồng khí mãnh liệt cứ thế được tạo ra. Đàn lang yêu dừng lại vì cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra dưới chân mình.

“ Soạt .. soạt … soạt! Hú uuuuuu … Hú uuuuu!”

Từng dây xích màu tím trồi lên, quấn chặt lấy chân của từng con lang yêu. Cả đàn hoảng loạn, nhảy nhót tứ tung, vô vọng dùng những móng vuốt đạp phá những sợi xích. Tiếng hú kinh thiên của con sói đầu đàn vang lên, trấn tĩnh lại đội hình. Lâm hét lớn:

“ Ngụy Không – đến lượt ngươi! Hiu ….. Hiu ….!”

Tiếng kêu rít của con đại bàng, cả đàn sói kinh hoảng nhìn lên không trung, một con đại bàng ngoại cỡ đang vỗ cánh mạnh mẽ, thoắt ẩn thoắt hiện trên lưng đại bàng, một thiếu niên hắc bào, đó chính là Ngụy Không. Ngụy Không cũng khẽ hô:

“ Liên Hoàn Phi Vũ!”

Từ tay Ngụy Không xuất ra hàng ngìn, hàng vạn lông vũ màu lam, hun hút phóng xuống đàn sói. Nhận biết được sự nguy hiểm, cả đàn ẳng ảng muốn chạy, nhưng sợi xích vẫn cứ dính chặt lấy chân.

Phập .. phập … phập . Những chiếc lông vũ sắc nhọn đâm thẳng vào những con lang yêu, máu chảy đầm đìa, cả cánh đồng vàng óng giờ nhuộm toàn màu máu, xộc lên mùi tanh tanh.

Ngụy Không điều khiển Phong Ưng đáp xuống bên cạnh Lâm. Lâm cười khà khà ghê rợn:

“ Ngụy Không!Cho ngươi xem bý kĩ ta vừa ngộ ra, mong ngươi xem xong đừng nôn tại chỗ! Ha ha ha ! Ma Thể!”

Hắn quát một tiếng, cả bản thân giật giật mạnh, từng luồng đạo khí bắn ra liên hồi, Ngụy Không cũng bị văng ra mấy mét.

Cánh tay hắn, những vệt máu lại chảy dài, ánh mắt lại mang một màu đỏ huyết kinh tởm.

“ Huyết Cầu!” Hắn sảng khoái nói. Ngụy Không thấy cảnh tượng trước mắt, khẽ ôm miệng, nuốt nước bọt ừng ực. Từng dòng Lang Huyết đang nhuốm trên cánh đồng bỗng nhiên di chuyển, di chuyển lên trên cánh tay hắn tạo nên một quả càu máu cực lớn. Hắn há miệng, sung sướng cắn nuốt Huyết Cầu, cắn miếng nào hắn lại rít lên tiếng đó.

“ Tiến cấp : Linh Sĩ cấp 8!”

“ Tiến cấp : Linh Sĩ cấp 9!”

“ Tiến hành lĩnh ngộ : Cuồng Nhân Mãnh Thú!”

“ Thành công lĩnh ngộ: Cuồn Nhân Mãnh Thú!”

Vô Ảnh trong đầu hắn nói liên tục, càng nói hắn càng phê, đê mê dâm dục à nhầm, đê mê lĩnh ngộ.

Thử sức mạnh, hắn gầm lên một tiếng:

“ Grầmmmmmm …. !”

Đạo khí cứ thế bắn ra, Ngụy Không lẫn Phong Ưng không chịu nổi, bị bắn ra xa lăn lông lốc trên cánh đồng.

Nhưng bỗng nhiên Lâm phát hiện, một tia khí thức quen thuộc phản hồi lại. Hắn khẽ nhíu mắt, tia ra một Thần Hỏa thiêu đốt những thi thể cạn kiệt máu của lang yêu. Lâm nói với Ngụy Không:

“ Tam đệ! Chờ tý nữa, lại hốt mấy viên Lang Tinh cho anh em luyện hóa! Ta có việc đi chơi đã!”

Ngụy Không khẽ gật đầu, nhìn thảng vào mắt Lâm, hắn lại run sợ đến téo dái, lẩm bẩm:

“ Có .. thật … Linh … S … Đồ … không …va … vậy!”

Ánh dương trên đỉnh đầu, từng cơn gió hiu hiu nóng rát. Lâm đứng trước một hang động, đây là nơi phát ra những khí tức mà hắn cho là quen thuộc. Bất giác, Vô Ảnh lắp bắp:

“ Thần … Thổ … !”

Bạch Hổ đang ở bên trong tâm trí hắn, giạt mình, dường như có gì đó liên quan. Hắn mừng rỡ, đặc ân nhân vật chính giờ mới có nè. Hắn cẩn thận bước vào trong, đạo khí cứ bắn ra, hắn gắng sức lắm mới có thể nhích từng bước. Đạo khí càng ngày càng mạnh, hắn cứ tiến hai bước, lùi một bước. Trong đầu hắn, những cỗ cảm xúc ham muốn cứ thế xoay trong đầu hắn – hắn muốn có Thần Nguyên Tố Thần Thổ này.

Những dòng đạo khí bỗng dưng dừng lại, một giọng nói khàn khàn vang lên sau gáy hắn khiến Lâm nổi cả da gà, sởn cả gai ốc:

“ Là ngươi! Con trai ta!”

Ba tháng ba mươi ngày sau, hay nói mẹ là bốn tháng.

Nguyệt Hội, gần một trăm người thủ thế đứng trước bang phủ. Ánh mắt mỗi một người lại mang một chút khát máu, bọn chúng đã có tính khát máu của Lang yêu. Trung Tần đứng đầu tiên cùng Ngụy Không và một cô gái, là Minh Nguyệt. Trung Tần cứ rung rung chân liên tục, hắn không phải lo lắng về cuộc chiến này mà là …

Tùng Tùng Tùng. Tiếng trống vang dội từ hậu sơn, ba đoàn người cứ thế hùng hổ bước lên đỉnh. Ba chiếc cờ phất phơ trước gió, là Bán Thanh Bang, Thanh Bộ Bang và Thanh Đề Bang. Liên Minh - Thanh Bán Bộ Đề như trẻ trâu, sát ý tỏ ra mặt. Tên cầm đầu tên Thanh vung đao, nói lớn:

“ Một là đầu hàng, hai là chịu chết!”

“ MỘT LÀ ĐẦU HÀNG, HAI LÀ CHỊU CHẾT!” Từng đạo người giơ nắm đấm, hưởng ứng theo tên Thanh.

Sỹ khí quân địch càng tăng, sỹ khí quân ta càng giảm. Ngụy Không tính hiếu chiến trỗi dậy, mang chiến ý tính truyền cho quân ta nhưng nhanh chóng phải nhắm mắt bịt tai lại.

“ Ta chọn cách ba – tiêu diệt thằng Thanh đi Bán Bộ Đề!”

Tiếng hét vang lên, từng dòng đạo khí vang lên. Liên Minh trượt dài mấy chục bước, tên nào sức đề kháng kém thì đã thủng màng nhĩ, mắt đầy máu, chết ngay.

Trung Tần run rẩy nhìn thân ảnh với bộ cánh trên cao, nỗi sợ mang tên Bang chủ đến!

**