Đã hơn một tháng ta viết truyện, cũng vừa trong 30 chương, ta thành thật cảm ơn những đạo hữu đã không tiếc chút thời gian để theo dõi truyện của ta hi' hi' /-3
Lâm thức dậy một cách mệt mỏi, hắn đờ người đi vì cả đêm qua hắn không ngừng nghỉ. Hắn mặc chiếc áo khoác đã bám đầy bụi lên người, cười khinh:
“ Ta đã chiếm được nàng rồi, Vô Ảnh ơi là Vô Ảnh! Sự sai lầm độc nhất của ngươi là thách ta chịch gái đấy! Ha ha !”
Vô Ảnh không trả lời, nhưng cũng không quên hừ lạnh một tiếng.
Lâm hả hê trong lòng, hắn toan đứng dậy thì một bàn tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay hắn. Hắn mỉm cười nhìn người con gái mình ân ái suốt đêm qua. Nhưng nhận lại đó là một ánh mắt tràn đầy thù hận, tuy chỉ là tức thời. Hắn lạnh cóng cả xương, lùi ra sau mấy bước.
Cô nàng nghĩ hắn trốn tránh việc làm xấu hổ mà hắn đã làm tối qua, cô tức tối:
“ Ngươi … đồ vô liêm sỉ …! Chết đi!”
Cô lao tới phía hắn, miệng khàn khàn nói những câu nguyền rủa hắn, và rồi cô bất ngờ ngất lịm đi, nằm gọn trong bụng hắn. Khuôn mặt nhăn lại vì có lẽ đang chịu mỗi nỗi đau. Hắn nhìn tình cảnh của cô bé, không khỏi xót xa, một trinh nữ ở tuổi này mà nhận nỗi đau nhục dục quá sớm, hắn có lẽ quá hấp tấp.
Hắn thay đồ cho cô bé, sâu trong lòng hắn lại có một tia thương cảm khi nhìn lên khuôn mặt cô gái trẻ.
Vô Ảnh bất ngờ nói cùng lúc đo hắn cũng cảm nhận được một luồng sát khí bao vây mình.
“ Ngươi .. hậu quả !”
“ Kim Giác Vô Thần!” Tiếng thét chói tai oang oang bên tai hắn, hắn giật mình nhìn xung quanh. Chỉ thấy một con tê giác hùng hổ lao tới chỗ hắn, mang theo chiến ý.
Thấy cô gái còn đang thở hổn hển phía sau lưng mình, hắn không cam tâm tránh né, sợ cô nàng bị liên lụy. Hắn gồng hết sức đỡ lấy sức cản ngàn tấn của con tên giác hiếu chiến. Mặt đất dần lún xuống, chân hắn trượt dài, tay hắn dần rỉ máu khi cố gắng đỡ lấy chiếc sừng to lớn. Mồ hôi nhễ nhại.
Hắn gầm lên, hất văng con tê giác trước mắt đi khá xa. Con tê giác vùng dậy thủ thế, tiếng nói kỳ lạ hồi nãy tiếp tục vang lên:
“ Nhân thú hợp nhất!”
Lời nói vừa dứt, con tê giác liền phát ra một đạo hồng quang nhanh chóng nhập vào cơ thể thiếu niên đang từ từ hạ xuống từ trên cao. Ngay lập tức, thân thể hắn liền biến đổi, cầm trên tay một thanh đao cong cong giống như con Kim Giác Vô Thần lúc nãy. Vô Ảnh trong đầu hắn phân tích:
“ Nguyễn Trường – 13 tuổi. Linh Sĩ cấp sáu.
Yêu Thú – Kim Giác.
Thông tin ngoài lề: hôn phu của Minh Nguyệt, học viên học viện Tinh Túy.”
Á đù, hắn không ngờ dạo này Vô Ảnh lại cho hắn nhiều thông tin như vậy, hắn lóe lên suy nghĩ: Minh Nguyệt là ai?
Giọng nói của Vô Ảnh vang lên:
“ Là cái con mà mày đã ân ái tối đêm qua!”
Chưa kịp tiếp nối dòng suy nghĩ, tên kia đã lao đầu tấn công hắn điên cuồng. Hắn chật vật chống đỡ. Hắn nhảy lên, cầm thanh đạo trên tay, tính bổ củi đầu hắn. Hắn nhanh nhẹn thi triển Hư Bộ, ngay lập tức xuất hiện sau lưng tên Nguyễn Trường, khẽ chưởng một luồng khí bên eo hắn. Hắn ngã lăn lóc trên nền đất. Nguyễn Trường quát:
“ Thằng súc sinh! Tao phải giết mày! Phá Kim Đao!”
Hắn nộ lên, xung quanh dao động linh lực dữ tợn, thanh đao sừng tê giác sáng lên, hắn phóng ngay về phía Lâm. Tuy đã vận dụng Hư Bộ kịp thời nhưng cũng bị kim đao của Trường làm tạo ra một vết thương khá sâu bên hông. Hắn ôm bụng đau đớn, đ- mẹ tao còn chưa xuất thức, mày đã xuất sát chiêu. Trường thở mệt nhọc, khẽ cười khẩy:
“ Một thằng Linh Đồ cấp chín cũng dám cướp nữ nhân của tao, tao thành toàn cho mày!”
Bất giác một bàn tay nắm lấy bàn chân hắn, là của Minh Nguyệt, hai dòng lệ đã tràn xuống, cô liên tục lắc đầu. Hắn lạnh lùng nhìn cô, mặt đỏ bừng lên, hất cô ra xa:
“ Con dâm phụ này, đến giờ này mày còn xin xỏ cho nó, tao giết nó xong sẽ đến lượt con đàn bà lăng loàn như mày.!”
Minh Nguyệt sững sờ, hắn đã biết việc làm dâm đãng của cô, dòng lệ cô không rơi chính xác là không thể rơi. Vị hôn phu của mình xúc phạm cô, không có đớn đau nào có thể bằng.
Khà khà cười kinh tởm, Trường tiếp tục thành toàn cho Lâm, nhưng cả cơ thể hắn lại rơi vào một tình thế lạ thường. Hắn không thể động đậy, trong lòng hắn tự dưng xuất hiện một tràng bất an. Và rồi nó đã đến, Lâm bỗng dưng đứng dậy, vết thương lúc nãy đã bốc hơi, Lâm nở một tràng cười kinh dị, dùng ánh mắt màu máu chăm chăm vào con ngươi Trường. Trương kinh sợ tột độ, từng âm thanh ú ớ xuất hiện trong cổ họng hắn, hắn không thể nói.
Lâm khàn giọng nói:
“ Dám tấn công vào người đàn bà của tao, mày phải CHẾT!”
Từ ‘ chết’ in sâu vào não hải của Trường, hắn run lên bần bật. Lâm rú lên kinh dị, bàn tay trái hắn nổi lên một ngọn lửa xanh, cùng lúc đo mắt trái và vết tha tu trên trán cũng phản lên hào quanh màu lam. Nhưng bên tay kia, từng vệt màu máu trải dài thưa thớt , mắt hắn như chìm trong biển máu. Lâm đưa bàn tay màu đỏ lên, khẽ quát:
“ Thu Huyết!”
Trường cảm nhận thấy cơ thể mình khó chịu vô cùng, như là đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trong từng mạch máu. Và rồi hắn thất kinh vì cảnh tượng trước mắt, từ mạch máu trên tay hắn từng giọt từng giọt máu thoát ra đọng lại thành một hình cầu đỏ giữa không trung. Cả người hắn co quắp lại, Huyết Cầu càng to lớn, thân thể trường lại rút đi nhanh chóng, nhìn hắn như là một lão già u80. Nhận thấy cơ thể mình dần cử động, hắn vùng vẫy chạy trối chết. Lâm cũng chẳng màng một tên 80 tuổi đang cận kề cái chết, như con cá nằm gọn trên thớt. Hắn cười sảng khoái, nhìn Huyết Cầu thỏa mãn.
“ Ríiiiiiiii … Ríiiiiiiiii … !”
Lâm rên lên từng tiếng sung sướng khi Huyết Cầu dần di chuyển vào thân thể hắn qua những vết đỏ trên cánh tay phải hắn.
Vô Ảnh liên tục nói:
“ Lĩnh ngộ bý kĩ: Nhân Thú Hợp Nhất!”
“ Giam cầm yêu thú : Kim Giác!”
“ Nâng cấp : Linh Sĩ cấp 6!”
“ Nâng cấp : Linh Sĩ cấp 7!”
Hắn lại tiếp tục cười khà khà. Và rồi, tất cả mọi thứ đều trở về bình thường, chỉ còn một tia Thần Hỏa nhanh nhẹn lao theo hướng mà tên Trường chạy trối chết. Lâm cũng bất ngờ trước sức mạnh to lớn lúc nãy, hắn âm thầm tiến vào não hãi, Nhất Cấp Sư Linh đang ở trong chuồng gào thét, sức mạnh nó đang bị hút dần còn một chiếc lồng mới xuất hiện, là của Kim Giác, tuy liên tục húc vào chiếc lồng đang giam cầm mình nhưng nhận lại chỉ là sự rung chuyển nhẹ. Bạch Hổ thì đang nhanh chóng hấp thu những linh lực từ hai con thú, vẻ mặt thỏa mãn. Đằng xa, linh lực quen thuộc đang cắn xé những linh lực mà Huyết Cầu đem về từ Nguyễn Trường. Hắn khẽ nhắm mắt, cảnh vật đã quay lại.
Minh Nguyệt đang thẫn thờ ở một gốc cây, thút thít nức nở. Lòng hắn bỗng dưng đau nhói, chậm rãi tiến lại, cho nàng một cái ôm nhẹ nhàng, đưa đầu nàng ép sát vào bờ vai hắn. Minh Nguyệt vùi đầu trong ngực hắn, giờ đây nàng mới có thể khóc. Hắn vỗ đầu Minh Nguyệt:
“ Bé yêu! Nàng đừng khóc! Có ta đây rồi!”
Nhưng chẳng có dấu hiệu trả lời, hắn nhìn xuống, nàng mệt mỏi, lại tiếp tục ngủ, hai mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Vầy cũng tốt, để nàng quên hết đi quá khứ về một hôn phu ‘quá cố’.Nỗi đau do thằng hôn phu chó chết quả thật là một cú sốc lớn. Ai đó hãy thử bị chồng nói là một con đĩ, con điếm hạng c thử xem, bạn sẽ muốn chết đi.
Hắn cõng lấy Minh Nguyệt đã say giấc, hắn hướng về Thôn Phú Xuân, tìm về nơi cư ngụ thật sự của hắn. Hắn đã thành công chinh phục được cô vợ đầu tiên của mình.