Ánh Tuyết vẫn đang cố gắng tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên cô dừng lại khi nhìn một khách điếm cao nhất Thành Phố. Ánh mắt sâu xa vô độ, ngay lập tức, cô ta ngoái nhìn đoàn phía sau. Sau đó khẽ lẩm bẩm:
“ Ngươi đó ư? Sao ngươi lại ra đi?”
Đoàn người phía sau đi vô cùng chậm rãi, bất giác một người tách đoàn ra, phi thân vô cùng nhanh. Thân ảnh như đạp trên không trung, chiếc áo khoác chính là đồng phục của Học Viện Tinh Túy, chiếc váy đã chứng minh thân ảnh là một nữ nhi. Tốc độ kinh hồn, dao động không khí phát ra cũng rất nhỏ, tuy có thể qua mắt rất nhiều linh giả lẫn người dân ở đây nhưng lại có vài cao thủ có thể nhận thấy.
Minh Thu ngồi bên cạnh Ánh Tuyết, đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn nàng sau đó cũng liền rời đi đúng theo hướng học viên ấy rời đi.
Lâm ngồi trên nóc khách điếm, thoải mái ngắm những mỹ nhân xuất hiện trong đoàn trở về, miệng nuốt nước bọt ừng ực:
“ Chà … Ngực 93, Eo 56, Mông 87! Ô kìa cô bé kia khủng thật! Móe!”
“ Ấy Minh Thu đâu rồi?” Lâm nhìn con hoàng voi đang chậm rãi đi đầu, chỉ còn sự xuất hiện của Ánh Tuyết.
“ Nàng ta đang đến đây! Ngươi nên chạy đi là tốt hơn!” Giọng nói của Vô Ảnh vang lên trong tâm trí hắn. Hắn đã quá quen với thông báo của Vô Ảnh với độ chính xác 99,9 phần trăm.
Hắn liền đảo người, chạy đi nhanh. Nhưng trong lòng lại nổi rõ sự lo lắng:
“ Sao dạo này lão Vô Ảnh ít nói nhể! Cũng rất lạnh lùng! Nhưng đéo quan trọng! Quan trọng là sao Minh Thu lại chạy đến phía hắn, chẳng lẽ nàng ta đến khách điếm uống rượu!”
Nhưng giả thuyết của hắn liền tan biến theo mũi tên màu bạch kim đâm sượt qua bả vai hắn. Mũi tên lao ra từ cô gái học viên của Học Viện Tinh Túy, nàng ta giương thanh cung lên tiếp tục liên hoàn bắn:
“ Đứng lại!”
Nàng ta hét lớn, tuy muốn hắn dừng trốn thoát nhưng những mũi tên sắc nhọn của nàng lại chẳng muốn thế. Những mũi tên cứ không đầu không đít đâm về phía hắn, hắn cong đít bỏ chạy, không quên mỉa mai cô ả đang đuổi hắn:
“ Đứng lại cho ngươi bắt à! Em đâu có ngu như chị tưởng tượng!”
Nàng ta hừ một tiếng giận dữ, liền quát lớn:
“ Nhân Thú Hợp Nhất!”
Bỗng nhiên xuất hiện sau nàng, một tàn ảnh của một con báo đốm, nó gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng nhập vào người cô nương. Sở trường của báo đốm chính là Săn Mồi, tăng tốc độ cực kỳ ghê gớm. Và cũng vì thế nàng ta đã ngay sau đít hắn. Hắn giật mình:
“ Nhân Thú Hợp Nhất? Mía! Lại là con gia tăng tốc độ nữa chứ!”
Lâm sốt ruột thúc giục:
“ Vô Ảnh! Ngươi có bộ pháp nào như Lăng Ba Vi Bộ không? Nhanh đưa ta! Ta sắp gặp Lão Diêm đây nè!”
Vô Ảnh băng lãnh đọc ra một hồi khẩu quyết, sau đó tinh .. tinh ..giọng nói máy móc vang lên:
“ Tiến hành lĩnh ngộ : Hư Bộ”
Từng đạo chữ màu vàng liên tục chảy quanh thần thức hắn, từ từ xen vào những dòng năng lượng.
Giọng nói Vô Ảnh vang lên:
“ Lĩnh ngộ thành công: Hư Bộ!”
Hắn thở hổn hển, sức lực hắn tuy còn sung mãn nhưng từ trên thân hắn, những vết xước màu đỏ tím do những mũi tên tạo ra. Quả nhiên là hắn đã trúng độc. Khoảng cách giữa hai người lại càng đến gần, hắn dường như đang câu giờ:
“ Sao ngươi lại phải đuổi ta cơ chứ!”
Nàng ta không trả lời, giương chiếc cung bắn ra một mũi tên, từ mũi tên lại tỏa ra một làn khói tím đậm đặc.
Hắn toát mồ hôi lạnh, lúng túng hét lên:
“ Hư Bộ!”
Mũi tên nhanh chóng bắn vào người hắn, nhưng điều khiến cả cô gái lẫn Minh Thu ở phía sau kinh ngạc chính là mũi tên vừa chạm vào, liền như đâm vào một Làn khói, ngay lập tức xuyên qua, làn khói là Lâm cũng biến mất.
Cô gái phía sau hắn dừng lại, quan sát một hồi sau đó, cười ranh mãnh, đánh mò chạy về một hướng. Còn Minh Thu ở phía sau vẫn không ngừng di chuyển, nàng tuy thắc mắc rất nhiều nhưng lại như cô gái hồi nãy đánh mò đi theo một hướng.
Ở tận trên cao, làn khói đen hợp lại biến thành thân ảnh Dương Lâm. Hắn thở phào nhẹ nhõm:
“ Hư Bộ ghê vãi lìn ra nhỉ?”
Nhưng rồi chưa kịp vui mừng thì hắn lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhìn xuống ngực mình, những vết độc lại từ từ lan ra khắp gân mạch, hắn kinh hồn ngạc nhiên, khó khắn nói:
“ .. Là … thuốc … mê!”
Hắn bỗng nhiên dừng di chuyển, rơi tự do từ trên không xuống mặt đất. Vô Ảnh bỗng dưng thông báo:
“ Kích hoạt nội tại: Thanh Tẩy – xóa bỏ mọi sự khống chế, điều khiển cũng như mọi trạng thái bất lợi cho bản thân!”
Hắn vẫn đang rơi, bên dưới là một rừng cây vắng vẻ, nhưng khi hắn còn cách mặt đất khỏi mấy mét, một thân ảnh nữ nhân từ đâu vút ra. Là cô gái hồi nãy, cô gái lẩm bẩm:
“ Rõ ràng ta cảm thấy được mùi Mê Hương Độc của ta ở đây nhưng sao lại biến mất ở đây!”
Cô dừng lại, những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu nàng.
Rầm … Cô ta bỗng dưng ngã xuống, một vị thiếu niên đang nằm trên người cô. Cô nương tính gượng dậy nhưng lại cảm thấy cả thân mình như đang bị khóa chặt, vận linh lực, cũng chẳng có kết quả. Cô nương nhìn lại vị thiếu niên hồi nãy mình rượt, định nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy phía bên dưới lại một cỗ xúc cảm mãnh liệt truyền đến.
Thiếu niên khẽ áp sát tai cô, thầm nói:
“ Mềm quá! Thơm nữa!”
Cô nương hét lên:
“ TÊN CHÓ CHẾT! TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!”
Tay hắn đặt trên ngực nàng, không ngừng xoa bóp. Lòng cô nương cảm nhận thấy một tia thù hận xuất hiện nhưng nàng cũng cảm thấy một cỗ xúc cảm truyền đến, nàng tê liệt cả người, phía dưới hạ bộ, một vật cương cứng như khúc gỗ kè kè vào cấm địa của nàng. Nàng mặt đỏ tía tai, tính hét lớn nhưng lại cảm thấy sức lực như mất hết.
Tay hắn lại mò mẫm vào vùng cấm địa đang dần ẩm ướt của mình, nàng khẽ rên lên từng tiếng, nàng quặn người ngăn cho bàn tay tham lam của hắn tiếp tục chiếm sự tiện nghi. Hắn thầm nói với nàng:
“ Từ giờ, nàng sẽ là của ta!”
Nàng giật mình, nàng như sực tỉnh, nàng mãnh liệt kháng cự nhưng rồi hắn trao cho nàng một nụ hôn, nó khiến nàng cảm thấy cuốn hút, chiếc lưỡi nhơ nhám cứ liên tục khuấy đảo trong miệng bé nhỏ của nàng. Từ nhỏ đến giờ, nàng mới cảm thấy được một xúc cảm kỳ lạ đến như thế. Nàng rên nhẹ trong chiếc miệng của hắn. Giữa cơn đê mê của nàng, hắn rời bỏ bờ môi của nàng, hắn khẽ cởi chiếc áo khoác của mình, cả phần trên hắn lõa lồ trước mắt nàng, Một thân hình rất cường tráng, nàng ngay lúc này lại cảm thấy hắn thật dũng mãnh, nàng gượng dậy ôm hắn vào lòng. Nàng bỗng nhiên lại có một tham vọng mãnh liệt, nàng muốn có anh ta, nàng muốn sà vào lòng người thiếu niên trước mắt dù đó có thể là một cảm xúc tạm thời của một trinh nữ lần đầu tiên cảm nhận sự “ chăm sóc” của một người đàn ông.