Chương 27: Minh Thu

“ Khẹc! Rượu ngon vãi đái ra!”

Trung Tần vừa nốc ngụm chén rượu trên tay, vừa kêu lên đầy sảng khoái. Ngụy Không khẽ cười, hắn cầm cái quạt phẩy phẩy. Tên tiểu nhị tiến đến gần, bưng một đĩa lạc, nhẹ giọng nói :

“ Mấy vị khách quan! Thôn Phú Xuân chúng tôi dạo này mất mùa, chỉ có vài củ lạc, mong khách quan thông cảm!”

Lâm đem ánh mắt thương hại nhìn trang phục rách rưới của tên tiểu nhị, ném cho hắn một xấp tiền sau đó hắn liền rời đi. Lâm nhìn đĩa lạc, bất giác kêu lên:

“ Á đù! Đậu Phộng!”

Crộc Crộc Crộc

Tiếng móng ngựa kim loại chạm vào đất đá tạo nên một hợp âm rộn rã, nhưng nó lại mang đến một tia bất an.

Tiếng vó ngựa dừng lại, một đoàn người tiến vào thôn Phú Xuân. Người dân thấy đoàn người liền ôm mông bỏ chạy vào nhà, tên tiểu nhị nhanh chóng chạy ra nhắc nhở Lâm , Trung Tần và Ngụy Không:

“ Các vị khách quan ! Các vị nên chạy mau, tránh rước thêm phiền phức!”

Ba người vừa bước ra khỏi quán, sầm sập tiếng đóng cửa, Trung Tần bức quá, mắng:

“ Mịa nó, ta còn chưa ăn xong! Thằng nào phá đám đó! Tao tẩn!”

Ngụy Không khẽ vỗ vai:

“ Anh em bớt nóng giận!”

Lâm cười châm chọc:

“ Thằng phá đám ngươi tới kia kìa!”

Đoàn người hùng hổ bước, mỗi người vác một khúc côn dài, to. Tên đầu hàng chưa tới cổng đã hét lớn:

“ Thằng cha già làng đâu?”

Bỗng nhiên một lão già lom khom chống gậy xuất hiện sau lưng Lâm, chậm rãi nặng nề bước về phía đoàn người. Chính là lão hôm đó hắn cứu.

Lão khó khăn quỳ xuống, cung kính nói:

“ Ngài cho gọi tôi?”

Tên cầm đầu hống hách đưa giày đặt nhẹ trên vai lão già, cười khểnh:

“ Ta gọi ngươi chứ chẳng lẽ gọi ba đứa nhóc kia!”

Ngụy Không nghe thấy liền định xấn tới nhưng bị Lâm cản lại, Lâm trấn an:

“ Tam đệ từ từ! Không cần nóng vội!”

Trung Tần ấp úng:

“ Nhưng … !”

Lâm trừng mắt nhìn cả hai, Trung Tần cùng Ngụy Không liền im bặt. Tên cầm đầu nói tiếp:

“ Ta đến thu tiền bảo kê!”

Lão già chậm chạp đưa chiếc túi rách cho hắn, hắn nhận lấy ném về phía sau cho mấy tên đệ. Sau đó hắn cười cà cà:

“ Còn tiền thăm viếng!”

Lão già thắc mắc:

“ Thăm viếng gì ạ?”

Tên đại ca hỉ mũi, chùi vào áo của lão:

“ Vô Học Bang vừa mới bị mấy tên ngáo chó tiêu diệt, các ngươi cũng nên gửi ít quà đến thăm!”

Lão già vẻ mặt tuy rất bất mãn nhưng cũng không dám nói ra, đành ngậm ngùi:

“ Quà thăm viếng, chúng tôi sẽ cố gắng dâng cho ngài vào ngày mai!”

Tên đại ca cười lớn sau đó liền rời đi. Lâm nhắn nhủ cho Ngụy Không:

“ Các ngươi ở lại, tuyển mấy thanh niên ở vùng này vào bang hội chúng ta, chỉ cần là Linh Sĩ cấp một là được, ta bây giờ cần đi tìm mỏ đã!”

Trung Tần hiếu kỳ hỏi:

“ Mỏ gì vậy thủ lĩnh?”

“ Mỏ vàng!”

Lâm ngồi trên ghế, hai chân đặt trên lưng một vị thanh niên cao to vạm vỡ, xoay xoay chiếc ly trước mắt, hằng giọng nói:

“ Ngu Bang các ngươi thành lập bao lâu rồi?”

Tên quỳ gối rối rít trả lời:

“ Dạ, được ba năm chín tháng mười lăm ngày sáu giờ!”

Lâm lại mò mẫm những bảo vật hắn hiến dâng, bên ngoài nồng nặc mùi máu tanh, những xác chết chất đống. Hắn khẽ cười:

“ Lâu nhể! Giờ ngươi thống kê có bao nhiêu tài sản, sau đó đem hết ra đây! Rõ chưa?”

“ Dạ, rõ!” Tên quỳ gối liền cong đít chạy vào trong!”

NINH BÌNH THÀNH

Chẳng khác gì Thanh Thành, nhưng hôm nay có lẽ nó còn nổi bật hơn mấy lần thường ngày, hôm nay chính là ngày mà hai đoàn học viện to lớn đi ngang qua đây sau khi trải qua ba tháng ròng rã chinh phục Thiếu Niên Hội Đấu.

Từng tiếng la hò hét vang dội, đa số mọi người đều tập trung ngay giữa Xuyên Lôi, một quãng đường nối từ Hà Thành đến tận Sài Thành. Hai đoàn như đang hợp nhất, hai hiệu trưởng của hai học viện cười nói vui vẻ trên một con voi mang trên mình những đá quý lấp lánh. Có thể nhìn thấy đó là Ánh Tuyết và Minh Thu – hiệu trưởng của học viện Tinh Túy và Quốc Phủ.

Phía bên sau là hàng ngàn tân sinh của hai học viện, hai bên có vẻ rất hòa đồng. Những tân sinh chủ yếu lại toàn là trai xinh gái đẹp nên thu hút rất nhiều ánh nhìn. Và trong số tân sinh, có sự góp mặt của hai thằng mặt lồng: Đại Đông và Lương Khang, bạn của thằng mặt lìn Dương Lâm. Đại Đông to béo, cười tít cả mắt:

“ Lương Khang! Ngươi xem mấy em gái đang say đắm nhìn ta kìa! Hi hi !”

Lương Khang cũng rất hớn hở, gật đầu lia lịa:

“ Đúng vậy! Đúng vậy!”

Nhưng rồi những dòng nói xuyên qua tai hai thằng ảo tưởng, như sét đánh.

“ Ngươi nhìn thằng béo kia kìa, cười tít lên, có lẽ nó bị si đa!”

“ Còn thằng bên cạnh nhìn giống thằng gay lọ quá!”

“ Bây ơi biến thái!”

Đại Đông thầm mắng:

“ Đúng là không có mắt nhìn người, ta chính là soái ca chính thông đó!”

Đa số nghe câu này đều không tiếc đôi dép tông lào, ném thẳng vào mặt hắn. Đám học viên cười khúc khích.

Ánh Tuyết ngồi trên con hoàng voi, bỗng nhiên chợt cảm thấy một ánh mắt quen thuộc nhìn mình, đảo mắt xung quanh, nhưng cũng chẳng thể phát hiện gì, dường như Minh Thu bên cạnh cũng cảm thấy gì đó.

Một thanh niên mặc chiếc áo khoác đen, ngồi trên nóc một khách điếm to lớn, miệng chẹp chẹp:

“ Chậc! Ánh Tuyết thì mười trên mười nhưng Hiệu Trưởng Minh Thu cũng ohair chín rưỡi trên mười chứ chẳng chê, sao thế giới này toàn mỹ nhân thế kia! Dương Lâm ta không biết có phúc hưởng hay không?”