anh em chương này ta viết vội, => chương hơi ít chữ, và cẩu thả => sẽ bù vào thứ bảy nha anh em!" Ngôi làng tồi tàn, những ngôi nhà càng cũ nát hơn. Người dân tuy rất nghèo khổ nhưng mỗi người lại có một tấm lòng rất tốt. Trên một cành liễu nằm ở ngọn núi sau thôn Phú Xuân, thân ảnh đứng chênh nghênh nhìn xuống phía dưới, một đoàn người cao lớn đang cười lớn trước một đám nông dân đang quỳ gối.
Tên cầm đầu vác một thanh bảo đao trên vai, cười khè khè:
“ Các ngươi đã trễ hẹn mấy tuần rồi! Các ngươi muốn hủy bỏ hiệp ước đúng không?”
Một lão nông dân già yếu, chậm chạp tiến lại ôm chân hắn, nài nỉ:
“ Ngài có thể giúp chúng tôi khất đến tuần sau được không? Như ngài đã biết, năm nay mất mùa, chúng tôi đến lương thực cũng khong có để mà dùng!”
Tên cầm đầu hất chân, lão già ngã chỏng quẹo, mấy người khác liền chạy lại đỡ, một tên trung niên mặt mày nhơ nhuốc bất mãn nói:
“ Ngươi có cần ác độc vậy không? Chúng ta năm nào cũng nộp đúng hẹn, năm nay muộn có mấy tuần, ngươi đã bắt đi mấy người rồi! Năm nào ngươi cũng tăng thuế thì làm sao chúng tôi có thể sống được!”
Tên cầm đầu quay mặt nói với đồng bọn:
“ Nó nói tao độc ác kìa ha ha ha ha!”
Cả bọn liền ôm bụng cười, tên cầm đầu gằm mặt:
“ Như vậy mới độc ác nè con!”
Dứt lời, hắn vung thanh đao lên, toan chém vào tên nông dân lúc nãy. Một vài người đã hét toáng lên, tất cả đều nhắm mắt.
Keng ..
Âm thanh kim loại vang lên.
Một giây … Hai giây … Rồi Mười giây …. Chẳng có gì xảy ra.
Những người nông dân dần ty hý cặp mắt, đám người hung hãn trước mắt đã biến mất. Giờ đây chỉ là một thân anh khoác trên mình một bộ hắc y. Thân ảnh khẽ nói:
“ Các vị không sao chứ?”
Mấy người đều há hốc mồm ngạc nhiên, riêng lão già lúc nãy, vừa ho sặc sụa vừa nói:
“ Thiếu hiệp! Ngươi là ai? Bọn người lúc nãy đi đâu rồi?”
Tên thân ảnh xoay mình, trả lời:
“ Đám người kia đi rồi! Ta tiện tay giúp các vị tý thôi! Ta giờ có việc phải đi đây! Không tiện ở lại nói rõ thân phận, sau này có duyên ắt tương phùng!”
Hắn lao người, đạp những mái nhà, phóng đi mất hút, để lại những người nông dân kêu vang tiếc nuối:
“ Thiếu hiệp!”
Thân ảnh phóng nhanh, gió vun vút bên tai, hắn bỗng nhiên nói một câu, nếu có ai ở đây chắc nghĩ hắn tự kỷ:
“ Vô Ảnh! Ngươi chắc chắn Thần Hỏa sẽ không để lại dấu vết!”
Mọt giọng nói vang lên trong thần thức hắn:
“ Ngươi cần đếch gì phải lo chuyện ấy nhể!”
Vâng … Thanh niên này chính là Dương Lâm. Sau khi sai Trung Tần và Ngụy Không tìm hiểu hai thôn xung quanh, hắn liền tìm cách tạo ấn tượng tốt cho người dân ở thôn Phú Xuân. Hắn thở phào:
“ Vậy ta yên tâm tồi, không thì ta bỏ mịa luôn đó!”
Ngụy Không và Trung Tần tập hợp với Lâm trước một thủ phủ nhỏ bé nhưng cũng rất khang trang. Trung Tần thắc mắc:
“ Ta không tìm bang hội lớn nhất mà lại tìm bang hội nhỏ nhất làm gì?”
Lâm khẽ gõ nhẹ vào đầu hắn, quát:
“ Các bang hội này luôn thay phiên cai trị rất có trình tự, vậy ta đoán chắc chắn có bang hội to lớn nào đó thâu tóm! Ta chỉ cần diệt mấy nhánh nhỏ thì có thể tìm thấy mấy nhánh to! Các ngươi hiểu không?”
Ngụy Không và Trung Tần cùng đáp:
“ Hiểu sơ sơ nhưng kết lại là .. Chưa Hiểu!”
“ Định!” Lâm bức quá mắng thầm, nhưng rồi định thần lại, nhỏ nhẹ nói.
“ Cứ vô quẩy đã!”
“ OK!”
SẦm … Trung Tần mạnh mẽ đạp thẳng vào cánh cửa to lớn, cánh cửa ngã sập xuống. Một đoàn người nhanh chóng lao ra, một tên lẫn trong đoàn nói:
“ Các ngươi là ai mà dám động đến Vô Học Bang chúng ta!”
Lâm dùng tay ra hiệu cho Trung Tần dừng lại, nhẹ giọng nói:
“ Chúng ta có việc muốn tìm bang chủ?”
Tên đó tiếp tục nói:
“ Ta là bang chủ! Ngươi muốn gì?”
Lâm triệu hội Bạch Hổ, Ngụy Không triệu hồi Phong Ưng, còn Trung Tần triệu hồi ra Hắc Hùng ( gấu ) .
Mấy tên khinh hãi lùi về phía sau, tên bang chủ sợ hãi:
“ Linh Giả - Triệu Hoán Sư?”
Lâm nhìn sang Ngụy Không cười châm chọc:
“ Đúng là Trung Tần mới triệu hồi ra Hắc Hùng ha ha ha !”
Ngụy Không liền cười lớn, còn Trung Tần thì bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.
Ah ah …
Từng tiếng kêu bi ai phát ra từ thủ nhỏ nhỏ bé, tên bang chủ mình bê bết máu ôm chân Lâm:
“ Sao ngươi lại làm thế?”
Lâm cúi xuống, khẽ nói:
“ Ngươi chỉ cần nói kẻ ra lệnh cho ngươi đã ức hiếp mấy thôn gần đây là được!”
Tên bang chủ hấp tấp:
“ Thật không? Là .. là .. Ngu Bang .. đúng vậy .. là Ngu Bang! Tha cho … ta!”
Bỗng nhiên tên bang chủ hét lên thảm thiết, người hắn bị đốt bởi một ngọn lửa màu xanh. Lâm lạnh lùng nói:
“ Tha cho ngươi! Ta chưa từng nói!”
Trung Tần và Ngụy Không nuốt nước bọt ừng ực. Lâm đứng dậy nâng cao thanh kiếm trên tay, cao giọng nói:
“ Quét sạch tất cả bang hội nơi đây, ta là Độc Nhất!”
“ ĐỘC NHẤT BANG HỘI!”