Chương 9: Tứ Quý tàn bản

Võ Hắc Thiên đang mơ màng trên chiếc giường êm ái thì bỗng bị ai đó kéo ngã lăn quay xuống đất

-Nhóc con, muốn luyện công mà giờ này còn ngủ hả? Hay là hôm qua bị dọa sợ không dám luyện công tiếp rồi??

Võ Hắc Thiên dụi dụi mắt ngái ngủ nhìn Võ Thường Đạo đang đứng giữa phòng , tay vẫn còn cầm cái đệm êm ái của hắn. Võ Hắc Thiên không tình nguyện đi rửa mặt thay đồ theo cha hắn đi luyện công. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng hắn vẫn cảm thấy chút tiếc nuối:'' haizz phúc của đời người là ngủ được mà. Từ giờ đành phải tạm biệt những ngày tháng ngủ đến lúc mặt trời mọc thôi."

-Bây giờ chạy quanh thôn 5 vòng rồi ra con sông gần thôn bơi hai trăm trượng, nhanh nhanh chân lên còn về đi học chỗ thầy Lưu nữa, nếu ngươi mà muộn học thì chiều tăng gấp đôi nhảy cóc và chạy. Giờ ta sẽ đi theo giám sát ngươi.

Võ Hắc Thiên ngẩng lên nhìn sắc trời nhẩm tính thời gian rồi vội vàng thực hiện theo yêu cầu của cha hắn:" Hừm , hãy đợi đấy xem con của cha thể hiện đây này, chỉ là vài cái bật cóc với chạy quanh thôn thôi mà." Võ Thường Đạo khẽ gật đầu hài lòng rồi chạy theo con trai.

Lúc này Ngọc Phương xách theo thùng đựng nước định ra khỏi nhà thì Ninh Nhan Ngọc nhìn thấy:

-Ngọc Phương, mới sáng sớm con định xách thùng đi đâu thế?

-Dạ, phu nhân dậy sớm thế ạ? Con định đi xách ít nước về, nước trong bể sắp hết rồi ạ.

Ninh Nhan Ngọc mỉm cười nhẹ xoa đầu Ngọc Phương:

-Để chút nữa ta bảo phu quân gánh cho, đằng nào chàng ấy cũng luyện công mà, con đâu cần vất vả thế?

-Dạ thôi phu nhân cứ để con làm, con làm được mà, lão gia còn phải chỉ đạo công tử luyện công nữa, đâu có thời gian gánh nước. Ba năm nay con ngoài trông nom công tử và phụ phu nhân nấu ăn, dọn dẹp thì con chẳng giúp được phu nhân gì thêm...

Ninh Nhan Ngọc lặng nhìn Ngọc Phương, cô bé đã đến nhà nàng được ba năm rồi, nhờ cô bé mà nàng bớt vất vả trông nom Võ Hắc Thiên, đã vậy cô bé luôn tìm cách phụ giúp nàng việc nhà. Dù nàng không bảo thì cô bé cũng tự lẳng lặng làm. Từ lâu trong lòng nàng đã xem Ngọc Phương như con gái của mình, nhưng Ngọc Phương vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định vì mặc cảm thân phận. Khẽ cầm tay rồi kéo Ngọc Phương vào trong nhà:

-Con cứ để đấy đã, nước tý rồi gánh sau cũng được, vào đây ta nói với con chuyện này.

Ninh Nhan Ngọc ngồi xuống ghế ngoài hiên rồi điềm đạm nói:

-Ngọc Phương, ta đã nhận nuôi con thì ta đã xem con như là con gái của mình, nếu như con muốn giúp ta việc nhà thì ta rất vui lòng. Bây giờ ta sẽ truyền cho con bộ võ công "Đông chí quyết ". Nó bao gồm nội công tâm pháp và chưởng pháp. Nội công tâm pháp chia - Lập đông, Tiểu hàn, Đại hàn - Chưởng pháp gồm 4 thức:" Băng hà , hàn phong , khô mộc và bạo tuyết ". Hiện tại con chỉ cần chăm chỉ luyện nội công tâm pháp và thức Hàn phong chưởng. Đến khi con luyện được tầng Lập đông cảnh thì sẽ dạy tiếp bộ " Thu phân quyết" và " Thu phong đao ". Không phải lúc trước con luôn thắc mắc là tại sao ta lại xẻ thịt dã thú nhanh như vậy sao ??

Bộ võ công của Ninh Nhan Ngọc có là do ngày xưa lúc cha nàng còn ở kinh thành có sở thích sưu tầm các cổ thư trong thiên hạ, một lần ngẫu nhiên mua được một cuốn sách có ghi lại hai bản võ công này. Sau đó cha nàng liền tìm hiểu thì mới biết hóa ra hai bộ võ công này là tàn bản của bộ Tứ quý công pháp, và Trần gia ở phía Tây Nam đang sở hữu nửa bộ còn lại. Trần gia vẫn luôn tìm kiếm và treo thưởng giá cao cho ai tìm được phần còn thiếu. Cha Ninh Nhan Ngọc thấy thế , biết đây tuyệt đối là đồ tốt, liền giữ lại bí mật cho Ninh Nhan Ngọc luyện nhằm đề phòng tương lai và dặn dò không được phép để ai biết là Ninh Nhan Ngọc có bộ võ công này. Cũng may nhờ bộ võ công này mà Ninh Nhan Ngọc và Võ Thường Đạo có thể may mắn thoát khỏi lần truy sát năm ấy

Ngọc Phương mắt rưng rưng nhìn Ninh Nhan Ngọc, Thực sự nàng đối với cô bé quá tốt. Đã nhận nuôi cô bé, lại còn đối xử với cô bé như con cái trong nhà. Dù trong lòng Ngọc Phương luôn muốn nhận Ninh Nhan Ngọc là mẹ nuôi nhưng vì quá khứ và thân phận nên Ngọc Phương luôn giữ lễ nghĩa, tự coi mình chỉ như nha hoàn trong nhà. Vì những biến cố lúc nhỏ mà Ngọc Phương phải trưởng thành so với tuổi hơn rất nhiều. Ngọc Phương nghẹn ngào:

-Phu nhân... phu nhân tốt với con quá, món quà lớn thế này con không dám nhận, hay là phu nhân để cho công tử đi.

-Con bé ngốc này, làm sao mà lại khóc, con cũng là người thân trong gia đình này, không truyền cho con thì truyền cho ai. Mà bộ võ công này chỉ cho nữ không cho nam, thằng Thiên làm sao mà luyện được. Nào lại đây nghe cho rõ khẩu quyết, con luyện cho tốt thì gánh nước sẽ không thấy mệt , sau còn học Thu phong đao giúp ta bếp núc nữa chứ. Mỗi lần lão gia mang thịt thú về là ta xẻ thịt mệt muốn chết. Nào con nhắc lại theo ta nhé.

Ngọc Phương khẽ gật đầu gạt nước mắt rồi nhắc lại khẩu quyết mà Ninh Nhan Ngọc truyền cho. Lúc này ở con sông cạnh thôn:

-Nhóc con bơi nhanh nhanh lên , ngươi chạy bằng chân chứ có chạy bằng tay đâu mà quạt nước yếu nhớt thế hả? Nhanh lên, có thấy mặt trời sắp bò lên núi rồi không ??...

Và tiếng làu bàu lẫn trong tiếng nước của ai đó đang ở dưới sông...