Chương 8: Luyện Công

Võ Thường Đạo bước vào nhà sau cuộc đi săn , hôm nay đi săn rất thuận lợi, may mắn không gặp con thú vương nào dẫn đàn đi càn quét lãnh địa cả. Từ ngày Đại Xích rời đi thì Võ Thường Đạo phải cẩn thận hơn mỗi khi đi săn. Lúc trước có Đại Xích thì dù có gặp thú vương thì cũng có thể yên tâm bảo toàn được cả đội rút lui , giờ thì chỉ mất có một hai người đã là vạn hạnh rồi. Vừa bước vào cổng thì có một bóng nhỏ lao vụt từ sân nhảy lên quắp chặt lấy éo Võ Thường Đạo:

- A cha đã về rồi , cha đi săn có thuận lợi không cha??

Võ Hắc Thiên hớn hở ngửa mặt lên nhìn mặt cha, hôm trước cha hắn trước khi đi săn đã hứa là lúc nào đi săn về sẽ bắt đầu chỉ đạo hắn luyện võ. Ở kiếp trước hắn từng học võ ở trong quân đội nhưng sau khi đầu thai ở kiếp này hắn mới nhận ra võ vẽ kiếp trước của hắn ở kiếp trước chỉ bằng mấy đứa trẻ con đánh nhau. Võ Hắc Thiên bày bộ mặt khả ái cute hột me nhất của hắn ra chăm chăm nhìn cha:

-Có phải hôm nay cha sẽ chỉ con học võ đúng không cha ?

Võ Thường Đạo mỉm cười bế Võ Hắc Thiên lên , bẹo má đứa con trai lém lỉnh thích quậy phá của mình:

-Nhóc con , cha ngươi vừa đi săn mấy ngày về chưa bưng nước cho cha ngươi uống đỡ mệt đã muốn hành cha dạy võ rồi.

-Con biết cha đi săn về mệt nên con đã chuẩn bị sẵn nước cam rừng mát lạnh rồi mà, giờ chỉ cần bưng ra sân luyện võ sau nhà là cha có thể vừa hóng mát nghỉ ngơi vừa chỉ con học võ rồi.

-Nhóc con sao tự nhiên hào hứng thế , để chiều rồi cha ngươi sẽ chỉ cho ngươi sau , giờ để cha ngươi vào thăm vợ đã.

Võ Hắc Thiên nghe cha đồng ý chiều sẽ chỉ hắn học võ liền reo lên , tụt xuống chạy vào nhà gào lên báo cho Ninh Nhan Ngọc biết cha hắn đã về, Võ Thường Đạo chỉ biết lắc đầu cười rồi xách kiếm và cung tên đi theo sau con trai vào nhà.

-----------------------------------------------------------------------------

Võ Thường Đạo đứng nghiêm túc nhìn con trai đang đứng háo hức ở giữa sân luyện võ phía sau nhà:

-Nhóc con , bây giờ ta hỏi lại con một lần nữa, con có chắc chắn muốn luyện võ không ? Nếu như muốn luyện võ thì phải hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của ta , chỉ cần một lần không tuân theo hoặc đạt được yêu cầu ta đặt ra thì về sau tuyệt đối ta sẽ không cho con luyện võ nữa, ngoan ngoãn ở nhà làm anh nông dân đi.

-Con chắc chắn- Võ Hắc Thiên ánh mắt sáng ngời kiên định nhìn cha, sao hắn có thể từ bỏ được , kiếp trước hắn là cô nhi , bao nhiêu khó khăn đã nếm hết, giờ trùng sinh có cuộc sống tốt đẹp như thế này sao có thể dễ dàng cam chịu an phận được. Đây chỉ là bước đi đầu tiên để sau này hắn xông pha tung hoành thôi

Võ Thường Đạo nhìn con một lúc , khẽ gật đầu tán thưởng rồi chầm chậm nói:

-Xưa nay luyện quyền tiên luyện công, công phu cơ bản mà không tốt thì cũng chỉ như bèo không rễ , lan không thân. Bây giờ ta sẽ huấn luyện cho con căn cơ vững vàng nhất mà ta có thể làm được. Ta nói trước, vì con là con ta nên ta sẽ tương đối ưu ái, nếu còn không đạt được thì tốt nhất nên dẹp hết mơ mộng võ vẽ đi. Bây giờ đứng lên ngồi xuống cho ta một trăm cái, sau đó bật cóc quanh sân này năm mươi cái, rồi chạy hai vòng quanh thôn. Hạn định thời gian là từ giờ đến khi mặt trời lặn, chậm một tiếng thì lùi thời gian ăn cơm một tiếng. Trong vòng một tháng nếu như không thể hoàn thành mục tiêu bật cóc hai trăm cái và chạy mười vòng quanh thôn thì dẹp toàn bộ việc huấn luyện

Võ Hắc Thiên trố mắt nhìn cha:'' mẹ kiếp đây là tương đối ưu ái à, tuy mình biết là cơ thể của con người ở vùng đất này phát triển nhanh gấp hai lần so với ở Trái Đất nhưng mà mình mới có bốn tuổi mà. Hừm hay là cha đang cố tình làm khó để mình ngoan ngoãn ở nhà học hành với làm nông đấy, đợi đấy, đừng hòng mà làm mình từ bỏ."

-Sao? sợ rồi à , nếu sợ thì bây giờ con có thể quay vào nhà, ta sẽ thuyết phục mẹ con rằng con thân thể yếu kém hơn bọn trẻ con trong thôn , không thích hợp luyện võ...

-Không , con sẽ làm , nhất định con sẽ làm được.

Võ Hắc Thiên quả quyết trả lời rồi bắt đầu thực hiện yêu cầu của Võ Thường Đạo. Lúc đầu thì động tác của hắn còn tương đối trôi chảy , nhưng sau khi đứng lên ngồi xuống chuyển sang đến bật cóc thì chân hắn bắt đầu có cảm giác như đeo tạ. Võ Thường Đạo đang nhàn nhã ngồi uống nước cam rừng mát lạnh dưới gốc cây to góc sân liếc sang:

-Bắt đầu mệt rồi hả , nhắm thấy không làm nổi thì bỏ cuộc đi , luyện võ không thích hợp với con đâu.

Võ Hắc Thiên không thèm để ý những lời châm chọc của cha , hắn cắn răng bắt đầu nhảy cóc quanh sân. Mổ hôi vã ra như tắm, cơ bắp hai chân hắn căng ra cố gắng đẩy cơ thể nhỏ bé của hắn tiến về phía trước. Dù kiếp trước trong quân đội hắn từng thực hiện nhiều lần bài tập này nhưng khi thực hiện với cơ thể trẻ con hắn cảm thấy sao mà khó khăn gấp cả trăm lần như thế. Chỉ năm mươi cái nhảy cóc thôi mà hắn phải mất một tiếng đồng hồ để thực hiện xong. Võ Hắc Thiên nằm vật ra sân luyện võ, khó khăn hít thở từng ngụm nhằm xoa dịu bớt từng cơn đau tỏa ra từ những thớ cơ làm việc quá sức. Võ Thường Đạo thong thả đứng dậy, đá đá và người hắn:

-Còn hai vòng chạy quanh thôn nữa, con làm được thế này là rất tốt rồi, nhưng thực sự luyện võ có vẻ không thích hợp với con đâu.

Võ Hắc Thiên nghe thấy thế liền cố lồm cồm bò dậy , khó nhọc chạy ra cửa bắt đầu thực hiện nốt yêu cầu của Võ Thường Đạo. Hắn biết bây giờ nếu hắn bỏ cuộc thì chắc chắn cha hắn sẽ không bao giờ cho hắn luyện võ nữa, tuy cha hắn rất yêu thương hắn nhưng ông là người cực kỳ nghiêm khắc, hơn mười năm trong quân đội để rèn luyện cho ông kỷ luật thép, chỉ có đạt được hoặc không bao giờ có lần hai.

Nhìn cái bóng bé nhỏ của Võ Hắc Thiên chạy trên con đường thôn trong ánh chiều dần ngả vàng, Ninh Nhan Ngọc nãy giờ tránh mặt khẽ siết tay chồng:

-Chàng yêu cầu cho thằng bé như vậy liệu có hơi quá đáng không, kể cả trước kia trong quân đội chàng cũng không huấn luyện binh sĩ như thế.

-Đúng đó lão gia, hay là người cho công tử chạy một vòng quanh thôn thôi , mặt trời sắp xuống núi rồi, người cho công tử nghỉ một chút đi mà. - Ngọc Phương khẽ giật vạt áo của Võ Thường Đạo năn nỉ.

-Không được , phu nhân , nàng cũng biết con trai của nàng đang sống ở đâu mà, ta biết là làm thế có chút hơi quá, nhưng nếu nó không làm được thì nếu lỡ sau này kẻ thù của chúng ta tìm đến đây liệu nó đủ sức đối phó sao, còn chưa kể đến lũ thú vương nữa. Con trai chúng ta sinh ra đã chú định sẽ không chịu an phận sống ở nơi sơn lâm cùng cốc như thế này rồi, nên ta nhất định phải chuẩn bị cho nó nền móng vững chắc nhất. Nếu nó không làm được, vậy thì thà để nó làm nông dân không bao giờ luyện võ còn hơn.

Võ Thường Đạo nhìn theo bóng Võ Hắc Thiên phía xa xa , rồi dứt khoát quay vào trong nhà. Lúc này Võ Hắc Thiên khó nhọc cố gắng lê thân trên con đường trong thôn , chân hắn nặng như đeo chì , hai tai ù đi , mắt nổ đom đóm, thứ duy nhất giúp hắn cố gắng gượng tiến về phía trước là quyết tâm gom lại từ cả kiếp trước, hắn chưa kịp thực hiện bất cứ thứ gì cả , thế nên kiếp này nhất định hắn không từ bỏ bất cứ một chuyện nào trong cuộc đời hắn. Võ Hắc Thiên không nhớ nổi mình làm cách nào và mất bao lâu để hoàn thành hai vòng chạy quanh thôn. Lúc hắn về đến nơi thì cả nhà đang đứng ngoài cổng đợi hắn. Võ Thường Đạo bình thản nhìn hắn rồi lạnh lùng nói:

-Muộn hai tiếng, Ngọc Phương, hai tiếng nữa mới được dọn cơm cho nó. Không cho nó nghỉ , giờ đưa nó đi tắm đi.

Nói đoạn Võ Thường Đạo kéo tay vợ quay vào trong nhà, Ngọc Phương vội vàng dìu Võ Hắc Thiên về phòng, trong phòng đặt sẵn thùng nước đang nghi ngút khói. Võ Hắc Thiên khó nhọc đẩy Ngọc Phương ra khỏi phòng rồi tự cởi quần áo trèo vào trong thùng nước. Hơi nóng mang theo hơi thuốc thấm qua lỗ chân lông thấm qua da nhẹ nhàng xoa bóp từng thớ cơ của hắn. Võ Hắc Thiên khẽ rên lên thư thái , thả lỏng ngâm người trong thùng nước, trong lòng dâng cảm giác ấm áp, hóa ra cha hắn cả chiều châm chọc hắn nhưng vẫn lo cho hắn , chuẩn bị cho hắn nước thuốc để hắn giảm đau. Võ Hắc Thiên cứ thế thả lòng nằm trong thùng nước , suýt ngủ quên cả ăn tối....