Lúc này trên con đường nhỏ trong thôn đang có một chú bé chạy băng băng bên cạnh một con chó lớn màu vàng:
-Ngọc Phương , nhanh lên nào , nhanh còn về ăn cơm trưa nào, ta cảm thấy đói bụng rồi, làm gì mà chậm chạp thế?
-Hu hu công tử , công tử cẩn thận kẻo ngã , chạy chậm chậm thôi đợi em với, hu hu công tử mà ngã là phu nhân sẽ mắng em đó , đợi em với. Đại Hoàng mau đỡ công tử không công tử ngã mất.
Ngọc Phương phát khóc cố gắng chạy theo sau nhưng không làm sao theo kịp cái bóng thoăn thoắt của Võ Hắc Thiên. Võ Hắc Thiên năm nay đã gần bốn tuổi nhưng nhìn không khác gì đứa trẻ mười tuổi , rất hiếu động, thích đi bày trò trêu trọc người khác, không biết có phải vì thân hình trẻ con làm kìm hãm những suy nghĩ người lớn trong đầu hay là do hắn muốn trải nghiệm hết những cảm nhận trẻ con thiếu xót kiếp trước mà Võ Hắc Thiên quậy phá không khác gì một thằng nhóc con, ngoại trừ những lúc hắn kín đáo tỏ ra người lớn. Hắn lao vào trong sân gào lên:
-Mẹ ơi mẹ , con đi học về rồi nè, có cơm chưa mẹ , hôm nay có thịt heo ba đuôi kho không mẹ??
Ninh Nhan Ngọc đang ngồi hóng gió bên hiên nhà cùng Đại Hắc thấy con chạy vào cười mắng:
-Cẩn thận không ngã, vừa về chưa hỏi thăm gì mẹ đã lo đến nồi thịt rồi.
-Hì hì con biết mẹ của con võ công cái thế, làm quái gì có cái gì có thể làm mẹ ốm được.
Ninh Nhan Ngọc khẽ bẹo má con trai lém lỉnh, lúc này Đại Hoàng và Ngọc Phương cũng chạy về đến nơi, Ngọc Phương ôm ngực thở hổn hển , cố gắng giải thích:
-Phu nhân, con...con đã cố theo công tử nhưng công tử chạy nhanh quá, con bảo Đại Hoàng cản lại mà không được, phu nhân... phu nhân đừng mắng con nhé.
Ninh Nhan Ngọc tươi cười xoa đầu Ngọc Phương:
-Ta biết con cố gắng mà, Hắc Thiên có mấy khi chịu để người khác yên ổn đâu. Thôi mau đi dọn cơm thôi , hôm nay có thịt kho và cánh gà tẩm bột khoai rừng chiên đấy.
Võ Hắc Thiên nghe thấy thế reo lên , quăng luôn túi đựng sách vở lên bàn ngoài hiên rồi vội vàng kéo tay Ngọc Phương đi dọn cơm, còn Đại Hoàng thì đang cố tỏ vẻ vô tội khi bị Đại Hắc gầm gừ mắng vì không cản hắn để hắn chạy như con choi choi như vậy.
Mâm cơm bày trên chiếc bàn lớn, ngoài ra còn hai chiếc chậu lớn đựng cơm và phần thức ăn đặt tử tế cho Đại Hắc và Đại Hoàng ăn cùng. Sau khi được bố mẹ Võ Hắc Thiên nhận nuôi , Đại Hắc và Đại Xích ăn qua thức ăn được nấu thì từ đó nhất quyết chỉ ăn đồ đã nấu, không ăn thịt tươi sống nữa.
Hôm nay chỉ có mẹ con Võ Hắc Thiên , Ngọc Phương , Đại Hắc và Đại Hoàng ăn cơm, cha hắn đã cùng đội săn của thôn vào sâu trong rừng kiếm ít lâm sản về chuẩn bị trao đổi với thương nhân sắp đến thôn. Võ Hắc Thiên hào hứng kể về ngày đi học, vừa thầm cảm khái trong đầu thời gian thấm thoắt đã qua ba năm. Ngọc Phương đã ở nhà hắn được ba năm, đầu tiên Ninh Nhan Ngọc muốn nhận nàng làm con nuôi , gọi Võ Hắc Thiên là em trai nhưng nàng nhất quyết không chịu, một mực gọi Võ Hắc Thiên là công tử và Ninh Nhan Ngọc là phu nhân, trước kia khi còn sống cha Ngọc Phương từng là người sống ở thành thị phồn hoa thuộc tỉnh gần đó, vì nợ nần mới trốn đến thôn này, rồi cưới mẹ Ngọc Phương, nên vẫn thường kể cho nàng nghe về lễ nghi của dân thành thị. Võ Hắc Thiên nhiều lần bảo Ngọc Phương đừng xưng hô như thế nhưng khác tác dụng, hắn cũng thôi luôn , cứ thế gọi luôn tên nàng vì tính ra hắn chắc đáng tuổi chú của Ngọc Phương không biết chừng. Đại Xích thì sau khi Đại Hoàng sinh được mấy tháng thì đột nhiên bỏ đi đâu mất , chỉ báo cho cha hắn biết và để lại Đại Hắc, Đại Hoàng ở đây.
Và thay đổi lớn nhất là Đại Hoàng , nó lớn lên nhìn không khác lắm với con chó trong bộ phim hoạt hình " Up " mà hắn đã xem, ngoài trừ việc nó cao gần hai mét. Nếu không phải là tận mắt thấy Đại Hắc sinh ra nó thì Võ Hắc Thiên đã nghi ngờ không biết có con chó rừng nào trà trộn ăn nhờ ở đậu nhà hắn không. Rõ ràng nó hoàn toàn không kế thừa được một xíu xiu phong phạm của cha và mẹ cả, ngoài trừ cái to xác ra, điển hình là bọn trẻ con trong thôn cực kỳ ưa thích chơi cùng Đại Hoàng.
Mấy tháng trước Võ Thường Đạo có mới được một vị dị sĩ tự xưng là thầy Lưu về dạy học cho đám trẻ con trong thôn, không biết ông là người như thế nào nhưng Võ Thường Đạo cực kỳ khách khí với ông, dựng hẳn một căn nhà gỗ ngay cạnh nhà Võ Hắc Thiên để ông ở. Nhưng thật sự kiến thức của thầy Lưu rất uyên bác, lúc ông dạy học những câu chuyện về thế giới ngoài kia làm đám trẻ con say mê, ông trả lời được tất cả nhưng câu hỏi của đám trẻ, lại còn dạy miễn phí nên đám trẻ con rất hào hứng đến lớp của ông gần đầu thôn.
Sau khi ăn xong, Võ Hắc Thiên giúp Ngọc Phương bê đám bát đĩa ra sân rửa, Đại Hoàng thì hí hửng ngậm cái chậu thức ăn trống không của mình đi theo sau. Lúc này chợt có tiếng cha hắn bước từ cổng vào cùng tiếng cười nói của mấy người thợ săn.