Võ Hắc Thiên chập chững bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa ngửa đầu cười to thầm nghĩ:" Ha ha ta đây sinh ra đã dị biệt khác người , làm quái gì có đứa trẻ con nào mới bảy tháng tuổi đã có thể đi với nói chứ. Hừm, nếu không phải hạn chế thân thể trẻ nhỏ này thì nhất định ta sẽ múa vài quyền cho cha mẹ lác mắt coi." Chợt hắn thấy có bóng một ai đó đang lấp ló phía góc nhà len lén nhìn hắn, Võ Hắc Thiên tò mò đang định tiến đến thì chợt tiếng mẹ hắn vang lên:
- Trời ơi, cục cơm của mẹ đã biết tự tập đi rồi cơ à, phu quân, mau lại xem Hắc Thiên nó tự tập đi được rồi này.
Ninh Nhan Ngọc vui vẻ đến đỡ Võ Hắc Thiên đang hớn hở chập chững chạy đến. Võ Thường Đạo cũng mới vào nhà , thấy vậy vội tiến đến gần xoa đầu hắn:
- Con trai của cha thật giỏi , mới bảy tháng đã biết tự nói tự đi rồi , những đứa trẻ khác bằng con mới đang bò còn không xong thôi.
Võ Hắc Thiên bày vẻ mặt hớn hở ngây thơ nhất mà hắn có thể nghĩ ra nhưng lầm bầm trong đầu:" Hóa ra mình cũng chả phải khác người lắm , chỉ nhanh hơn bọn trẻ con bình thường có hai ba tháng bọ thôi, haizz mới ảo tưởng được chút xíu thì..." Chợt nhớ ra gì đó, hắn vội vàng quơ quơ tay chỉ về cái bóng lấp ló ở góc nhà cho mẹ hắn:
- Mẹ mẹ , ở kia có ai kìa.
Ninh Nhan Ngọc ngẩng lên , mỉm cười khẽ vẫy tay với Ngọc Phương đang len lén ở góc nhà đến. Ngọc Phương thấy được gọi đến bẽn lẽn tiến lại gần , thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt đầy hiếu kỳ của Võ Hắc Thiên. Ninh Nhan Ngọc trìu mến kéo tay Ngọc Phương lại gần:
- Hắc Thiên , đây là chị Ngọc Phương ở trong thôn , bố mẹ chị ấy có việc phải đi rất xa nên gửi chị ấy ở nhà chúng ta một thời gian khá dài, thế nên sau này chị Phương sẽ là người trông chừng con, con phải ngoan, yêu quý chị ấy như người nhà , không được chọc ghẹo chị ấy biết chưa. Còn Ngọc Phương , đây là Hắc Thiên con trai ta , sau này hai đứa sẽ ở với nhau nên ta mong con hãy xem nó như là em trai ruột của mình, thằng nhỏ tuy còn bé nhưng rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm con thấy buồn chán đâu. À đúng rồi, Hắc Thiên kém Ngọc Phương khoảng 4 5 tuổi phải không phu quân.
- Cũng tầm tầm đấy, may không cách nhau nhiều lắm nên chắc hai đứa sẽ hòa thuận thôi.
Trong lúc Ninh Nhan Ngọc đang giới thiệu về Ngọc Phương thì Võ Hắc Thiên xem xét cô bé từ đầu đến chân một lượt. Lúc nãy Ngọc Phương đã thay một bộ quần áo mới , mái tóc thắt bím hai bên rất dễ thương, làn da hơi đen đặc trưng của con nhà nông dân quanh thôn, nhất là đôi mắt to tròn đầy nước làm người nhìn lần đầu đã có thiện cảm , muốn bảo vệ. Hắn mường tượng cảnh hắn oai hùng đứng trước bảo vệ cho Ngọc Phương khỏi đàn chó trong thôn hay sủa ma ban đêm như cái thời quá khứ hồi nhỏ ở kiếp trước của hắn. Nhưng còn chưa tưởng tượng thêm được bao nhiêu thì hắn đã bị mẹ kéo về thực tại:
-Hắc Thiên làm quen với chị Phương đi nào.
-Chào chị...chị Phưn.
-Dạ, em chào công tử.
-Hông, hông phải cun tử , nà Hác Thin , Hác...Hác Thin.
Võ Hắc Thiên cố gắng điều khiển cái lưỡi trẻ con ngắn tý của mình nhưng không sao nói cho sõi được. Thấy Ngọc Phương ngập ngừng muốn nói gì đó thì hắn làm bộ người lớn xua xua tay ngăn lại, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé kéo đi , vừa chập chững kéo đi vừa cố ngoái lại nói với mẹ:
-Con dẫn chị Phưn đi chào chú Xít với cô Hác nha mẹ.
Nhìn cái bóng chập chững Võ Hắc Thiên và Ngọc Phương tiến về phía nhà của Đại Hắc, Ninh Nhan Ngọc hạnh phúc tựa vào ngực chồng:
-Phu quân , nhìn hai đứa nhỏ mới đó đã quấn nhau chưa kìa, nếu sau này hai đứa nó cứ thân thiết như thế thì dù thiếp không thể sinh thêm con nữa cũng mãn nguyện lắm rồi.
-Ơ kìa phu nhân , nàng định kiếm cớ thoái thác trách nhiệm với lão già này đấy hả??? - Võ Thường Đạo hắc hắc nham hiểm nhìn vợ, Ninh Nhan Ngọc thấy thế đỏ mặt đấm nhẹ vào ngực chồng.
Võ Hắc Thiên hớn hở chập chững dắt Ngọc Phương, gần đến nhà Đại Hắc thì hào hứng gào to lên:
-Chú Xít , cô Hác , cháu đến chơi nà , cháu đến chơi với cô chú nà. Chị Phưn tý thấy cô Hác với chú Xít thì đừng sợ nhé , cô chú ấy hìn nhắm , sẽ hông dọa chị đâu.
Ngọc Phương còn chưa hiểu gì thì chợt thấy cái bóng đỏ to lớn của Đại Xích từ trong nhà đi ra khiến cô bé hoảng sợ dừng phắt lại không dám tiến thêm nữa , tuy cô bé đã thấy qua Đại Xích vài lần khi đi săn với thợ săn trong thôn về nhưng khi ấy sát khí của Đại Xích tỏa ra đã khắc sâu ấn tượng đáng sợ trong tâm trí non nớt của cô. Võ Hắc Thiên thấy thế, làm bộ người lớn vỗ vỗ nhẹ vào tay Ngọc Phương trấn an:
- Chị đừng sợ, chú Xít nhìn nớn thế thôi nhưng chú hìn nắm , chú hông cắn chị đâu , đừng sợ có em mà.
Rồi mạnh dán kéo tay Ngọc Phương khép nép tiến về phía cửa nhà. Chưa kịp bước vào thì có một cái bóng nhỏ màu vàng từ trong lòng Đại Hắc đang nằm trong ổ lao ra , xô cả Võ Hắc Thiên và Ngọc Phương ngã lăn quay ra sân, rồi cuốn lấy Võ Hắc Thiên:
-Ha Ha đừng niếm , đừng niếm , nhột quá... đừng niếm...
Lúc này Ngọc Phương mới định thần nhìn rõ cái bóng màu vàng là gì, Hóa ra đó là một con chó chỏ màu vàng , to gần bằng cô bé đang hớn hở liếm cái mặt phúng phính của Võ Hắc Thiên, con chó nhỏ với lớp lông vàng óng xù ra, béo tròn y chang cục giò mỡ nhà cô bé ăn ngày tết , cái đuôi ngắn đang ngoáy tít mù vì sướng. Vật lộn một lúc Võ Hắc Thiên mới giữ được con chó nhỏ bình tĩnh lại, quay đầu nó chỉ về phía Ngọc Phương đang ngồi bệt một bên không biết nên làm gì:
- Đại Hàng , đây nà chị Phưn , sau chị ấy sẽ chơi với anh em mình , em mau nại chào chị ý đi.
Đại Hoàng thấy thế mắt sáng rực lên, vùng khỏi vòng tay của Võ Hắc Thiên, lao thẳng vào cuốn lấy Ngọc Phương đang ngơ ngác nhìn. Lúc này tiếp tục đến tiếng cười lanh lảnh của Ngọc Phương vang lên trong sân, tiếng cười đầu tiên sau đoạn thời gian đầy nước mắt mà cô bé vừa gánh chịu, rồi cứ thế cuộc sống mới của cô bé bắt đầu trong căn nhà đôi chút kì lạ này