Võ Thường Đạo xoa đầu con trai nhỏ, mỉm cười:
-Sau khi đến đây thì ta vừa làm thợ săn , vừa dạy chút võ công cho trai tráng trong thôn này để họ đi săn hiệu quả hơn. Rồi Đại Xích và Đại Hắc lớn lên , lúc đầu dân quanh đây sợ lắm , tưởng là quái thú từ trong rừng muốn vào thôn tìm cách ăn thịt họ. Sau có lần một bầy Thôn Nguyệt Lang tràn từ rừng ra , may nhờ có Đại Xích và Đại Hắc cắn chết con đầu đàn dọa chạy hết, không thì thôn này cũng chết quá nửa.
Nói đoạn Võ Thường Đạo ngẩng lên tươi cười vỗ vỗ thân hình to của Đại Xích đang nằm lười biếng bên cạnh:
- Cũng nhờ chú Đại Xích của ngươi một lần cứu cha, lần đấy vì cây Huyết văn linh chi cứu mẹ ngươi bị bọn Quỷ vắt cắn, cha phải liều vào động của Ngân Đầu Hùng Vương trộm , bị nó phát hiện truy sát tận mười mấy dặm , mẹ kiếp con gấu ngu đấy sao mà dai thế , ta trộm có một cây , vẫn phần 2 cây con cho nó mà nó quyết đuổi giết bằng được, sau Đại Xích và ta liều mạng chém chột một mắt của nó nó mới bỏ cuộc. Hắc hắc đến giờ chỉ thoáng thấy ta mà không có Đại Xích đi cùng là con gấu ngu lại đuổi theo trả thù.
Đại Xích liếc qua phì cái tỏ vẻ khinh thường , như thể con gấu nhỏ đấy thì làm gì được bản đại cẩu. Võ Thường Đạo cúi xuống nhìn Võ Hắc Thiên đang mở to mắt háo hức nuốt lấy từng lời kể của cha:
- Đấy là mấy lần tiêu biểu thôi , còn mấy lần dọa chạy bọn Hỏa mao tam vĩ trư , nào là ép bọn Kim nhãn tửu viên giao ra mấy vò Tuyết viên tửu để khánh thành ngôi nhà này. Rồi thì mỗi dịp lễ là Đại Hắc với Đại Xích lại săn mấy con Tam giác dã ngưu về để cả thôn ăn mừng. Dần dần người dân cũng chấp nhận sự có mặt của Đại Xích , Đại Hắc , coi họ là những người bảo vệ cuộc sống ấm no của người trong thôn. Duy chỉ có bọn trẻ con là lúc nào cũng sợ mỗi khi thấy Đại Xích theo đoàn đi săn. Ngươi có biết là chú với cô của ngươi dọa trẻ con tốt thế nào không ? chỉ cần đứa nào bướng dọa cho ra nhà Đại Xích là ngoan như mèo con.
Võ Hắc Thiên nghe thấy thế liền kỳ quái ngó sang Đại Xích và Đại Hắc đang lim dim nằm nghe truyện bên cạnh , rồi ngó lại khuôn mặt nham hiểm của cha hắn đang mong chờ nhìn chằm chằm thằng con trai đẻ ra đã lỳ này xem có vẻ gì đó là sợ sệt không. Thấy biểu cảm của Võ Hắc Thiên , Võ Thường Đạo không kìm được phá lên cười ha ha , nhẹ bẹo cái má phúng phính của hắn. Ninh Nhan Ngọc ngồi bồng hắn nhìn chồng và con đang nô đùa , cảm nhận bầu không khí quây quần ấm cúng mà lâu lắm rồi mới tươi vui như thế này mỉm cười hạnh phúc:
- Phu quân , thiếp nghe Đại Hắc nói là vài tháng nữa là Đại Hắc cũng sẽ sinh. Vậy là Hắc Thiên có em để chơi cùng rồi , không lo thằng bé sẽ buồn chán nữa. Không biết lần này Đại Hắc sẽ sinh bao nhiêu đứa nhỉ ???
Ninh Nhan Ngọc nhẹ đưa tay xoa xoa cái bụng to tướng của Đại Hắc mà Võ Hắc Thiên nhìn sao cũng không thể phân biệt nổi là to vì lông hay là to vì chửa nữa. Mọi người ngồi đó bắt đầu đàm luận về những thứ nhỏ nhặt trong suốt năm năm qua , Võ Hắc Thiên dỏng tai nghe cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến khiến hắn thiếp đi trong vòng tay mẹ...
----------------------------------------------------------------------
Vài tháng sau
Hôm nay Võ Thường Đạo không đến võ quán cũng như đi săn mà ở nhà uống nước chè hàn huyên với vợ. Chợt có một người dân trong thôn chạy vào báo:
-Thầy Đạo , thầy Đạo , thầy đã biết tin chưa, vợ lão Ngô mới mất tuần trước cũng vừa qua đời rồi , giờ thầy qua nhà lão Ngô giúp ma chay cho bà ấy với tôi chứ.
Võ Thường Đạo nghe thấy thế liến đứng lên:
-Sao ? thím ấy đã mất rồi cơ à ạnh Díu, đợi chút tôi qua liền, Nhan Ngọc ta với nàng qua bên đấy chút xem ma chay như thế nào , việc này nàng rõ hơn ta.
Hai vợ chồng Võ Thường Đạo theo anh Díu đến nhà lão Ngô , đến nơi thì căn nhà tranh xơ xác đã lố nhố đầy người , kẻ ra vào , người đứng nhìn bàn luận:" Số nhà lão Ngô thật khổ , lên rừng kiếm thuốc cho vợ thế nào lại gặp mấy con Ăn đêm ( Dạ thực thú) ăn đến không còn mẩu xương nào , giờ đến cả vợ cũng đau buồn quá mà đi theo chồng. Thế con bé Ngọc Phương nó sống sao đây , họ hàng chẳng có , thân thích thì không... haizzz..." trong nhà là chiếc hòm được đóng nhanh chóng bằng gỗ keo rừng mọc đầy ở bìa rừng. Có cô bé gầy gò mặt tèm lem nước mắt và bụi đấy đang đứng thẫn thờ ở góc nhà cạnh chiếc quan tài, giương mắt nhìn những người hàng xóm ra vào giúp chuẩn bị bàn thờ với ít hoa quả rừng , bát đại mễ kèm quả trứng gà ba đuôi, mấy cành cây nhang( loại cây khô như cây cỏ sậy nhưng nhỏ hơn đốt thay nhang, dĩ nhiên là vùng núi không thể có nhang đèn như thành thị được) rồi ngoái lại nhìn người mẹ gầy gò đầy khắc khổ vì bệnh tật đang nằm im lìm trong chiếc quan tài. Cô bé không khóc , mà chắc là không khóc nổi sau cái chết của bất thình lình của cha, giờ tiếp đến mẹ được nữa. Giờ trong đầu cô bé chỉ còn lại mấy suy nghĩ cố mường tượng về tương lai côi cút của mình sau này.
Ninh Nhan Ngọc đứng lặng chứng kiến tất cả , nhẹ ghé tai chồng:
- Phu quân , tội nghiệp con gái lão Ngô quá , nó không thân không thích, giờ để nó bơ vơ một mình thế này thiếp không đành lòng, hay là mình nhận con bé về nuôi , con bé cũng ngoan ngoãn , về để nó giúp mình trông nom Hắc Thiên cũng được , sau nó lớn lớn chút giúp thiếp chút việc nhà, được không???
- Thế cũng được , lúc trước lão Ngô ta đã không cứu kịp , giờ đến con gái lão ta cũng không cứu giúp nữa thì quá hổ thẹn cho cái tên Thường Đạo này rồi ,giờ nàng đến an ủi con bé một chút , tý nữa chôn cất vợ lão Ngô xong ta sẽ nói với dân thôn về chuyện nhận nuôi nó sau.
Ninh Nhan Ngọc khẽ gật đầu rồi tiến đến bên cạnh Ngọc Phương động viên cô bé. Buổi đưa ma diễn ra trong không khí ảm đạm của buổi chiều tàn, ánh nắng hoàng hôn đỏ rực nhuộm màu tang thương , từng cơn gió thổi qua tán cây ven nghĩa trang gần làng xào xạc than khóc cho những người nằm lại vĩnh viễn trong đất mẹ nơi đây. Chôn cất xong xuôi người dân lục tục ra về , Võ Thường Đạo trình bày sẽ nhận nuôi Ngọc Phương vì cô bé không còn thân thích nào cả , Ngọc Phương đứng nép bên cạnh Ninh Nhan Ngọc, bấu chặt lấy vạt áo nàng như sợ rằng Ninh Nhan Ngọc sẽ đổi ý không nhận nuôi cô bé nữa. Ninh Nhan Ngọc thấy thế khẽ cúi xuống xoa đầu, lấy khăn lau gương mặt tèm lem nước mắt của Ngọc Phương, trìu mến nhìn cô bé:
- Con gái, giờ con theo ta về nhà nhé , con trai ta chắc sẽ thích con lắm đó.
Ngọc Phương vội gật đầu , Ninh Nhan Ngọc mỉm cười, dắt tay cô bé rời khỏi khu nghĩa trang, theo đoàn người trở về thôn. Bóng ba người Võ Thường Đạo nghiêng nghiêng trên con đường mòn trong ánh chiều tà dần tối sau quả núi sau nghĩa trang.