Chương 4: Đại Hắc , Đại Xích.

Võ Hắc Thiên thực sự muốn khóc thét lên khi nhìn thấy " cô chú " mà mẹ hắn vừa vui vẻ giới thiệu. Hắn trợn mắt nhìn cô chú đang từ từ tiến đến bên cạnh cha mẹ và hắn, Ninh Nhan Ngọc tươi cười:

- Cô chú nhìn này , thằng nhỏ thế mà không sợ , như mấy đứa nhỏ trong thôn thấy cô chú là gào thét ầm ĩ rồi.

- Ha ha con trai của ta thì làm sao có thể yếu đuối như mấy đứa nhóc đó được - Võ Thường Đạo cao hứng đáp lời vợ mình.

Võ Hắc Thiên chửi um lên trong đầu:" Không sợ cái quần què , do con không nói được thôi." Lúc này hắn mới nhìn rõ được cô chú của mình. Đó là hai con thú nhìn giống mấy con Husky của mấy thằng con ông cháu cha ở Hà nội mà mỗi lần hắn đi nhậu với đồng đội thấy. Nhưng mà con em nó con này nó phải cao ít nhất là hai mét rưỡi , lớp lông nhìn óng ả bồng bềnh trong gió như mấy con thần thú trong thần thoại, cặp mắt to lớn tỏa ra một thứ áp lực làm hắn cảm thấy thở thôi cũng khó khăn rồi.

- Thôi cô chú đừng thử cháu nó nữa , nó không sợ đâu- Võ Thường Đạo nhe răng cười hắc hắc nói với hai con '' chó '' đang chăm chú quan sát cục thịt nhỏ Võ Hắc Thiên.

Lúc này hai con chó mới thôi không tỏa ra áp lực , đôi mắt thay vào đó là vẻ trìu mến yêu thương đầy linh trí như một con người chứ không phải là một con thú chỉ có bản năng thấp kém. Con chó màu đen nhẹ nhàng dí mũi gần gần mặt hắt hít một cái như thể để ghi nhớ mùi của hắn rồi lè lưỡi liếm liếm cái mặt quả dưa của Võ Hắc Thiên làm hắn nhột đến độ phải bật tiếng cười khanh khách.

- Ồ thắng bé có vẻ mới gặp đã quý cô chú chưa kìa - Ninh Nhan Ngọc vui vẻ.

Con chó đỏ đứng bên cạnh nhìn Võ Hắc Thiên rồi quay sang khẽ gật đầu với Võ Thường Đạo. Lúc này Ninh Nhan Ngọc mới sực nhớ ra gì đó vội vàng nói:

- À mẹ quên mất , để mẹ giới thiệu cho con nè , Đây là cô Đại Hắc , còn đây là chú Đại Xích. Cô chú ấy tuy không phải con người như chúng ta nhưng cô chú ấy con thân thiết hơn cả anh em ruột thịt của cha mẹ nữa. Sau này con lớn nhớ phải hiếu thảo và nghe lời cô chú biết chưa.

Võ Hắc Thiên tròn mắt hết nhìn mẹ đang giới thiệu rồi quay sang nhìn Đại Hắc và Đại Xích , cố quơ quơ đôi tay nhỏ xíu như vẫy chào, trong đầu tuy không biết là sẽ ''nghe lời'' cô chú kiểu gì nhưng nghe cha mẹ nói đó là người thân thì hắn kệ , kiếp trước thân nhân hắn không có mấy người , kiếp này có cha mẹ , có cô chú thì dù đó không phải là con người hắn cũng trân trọng hết mực. Võ Thường Đạo nhẹ cầm tay vợ:

- Vào trong nhà rồi nói chuyện tiếp nào , đứng ngoài này gió thổi nhớ thằng nhóc con này trúng gió núi sổ mũi thì mệt lắm.

Cả nhà hắn tiến vào trong căn nhà kho to lớn ấy. Võ Thường Đạo bắt đầu kể về quá khứ trước kia của ông trước khi ông và vợ lưu lạc đến nơi sơn lâm hẻo lánh này.

Võ Thường Đạo trước kia là một tướng trẻ của Đại Ngu quốc, hiển lộ tài năng võ đạo và cầm quân siêu quần, được chính Trần nguyên soái , nguyên lão tam triều hết lòng khen ngợi , nói rằng Võ Thường Đạo nếu cầm quân thêm hai mươi năm nữa thì uy vọng trong quân đội tuyệt đối không dưới ông. Sau đó Võ Thường Đạo gặp Ninh Nhan Ngọc , thiên kim tiểu thư của một vị thanh quan trong triều. Họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ninh Nhan Ngọc yêu khí chất anh hào của vị tướng quân trẻ tuổi , Võ Thường Đạo thì say đắm đôi mắt mùa thu có thể làm ông tan biến mọi mệt mỏi sa trường mỗi khi nhìn ngắm. Hai người được tiên đế ban hôn , nhưng phúc ngắn chẳng tày gang. Hai người cưới chưa được một tháng thì tiên đế đột tử băng hà , triều thần loạn lạc. Trần Nguyên Soái là người có uy vọng binh quyền lớn nhất thì không tham gia tranh quyền đoạt vị , mặc kệ quần thần, cố thủ ở Vĩnh Hằng Dạ Trạch phía Tây Nam. Cha vợ Võ Thường Đạo thấy triều chính bất ổn , biết bản thân thanh liêm sẽ bị trừ khử đầu tiên , lo lắng con rể và con gái sẽ bị cuốn vào cơn giông bão, bèn bảo Võ Thường Đạo và Ninh Nhan Ngọc hãy mau chóng trốn đi , đừng ham mê quyền quý nhất thời mà táng mạng trong trường phong ba này. Võ Thường Đạo cũng lo lắng cho vợ, muốn dẫn cha vợ cùng quy ẩn thì gian thần Ngạo Phục Long quyền khuynh đương triều phái sát thủ đến ám sát.

Kết quả chỉ có Võ Thường Đạo và Ninh Nhan Ngọc đột phá được vòng vây trốn khỏi kinh thành, chạy đến được vùng Vạn Dặm Hoang Lâm này.Kể đến đây Võ Thường Đạo dừng lại , đôi mắt nhìn xa xăm hồi tưởng lại ký ức, Ninh Nhan Ngọc thì mắt ngấn lệ khi nhớ về cha già chưa kịp phụng dưỡng tận hiếu. Đại Hắc nhẹ liếm mặt Ninh Nhan Ngọc an ủi, không khí trầm xuống. Võ Hắc Thiên thấy thế huơ huơ tay nhỏ , miệng há há ý muốn cha kể tiếp. Võ Thường Đạo mỉm cười xoa mặt hắn, thong thả kể tiếp.

Sau đó hai người bọn họ băng qua rừng tránh truy sát của lũ sát thủ, tình cờ thấy một bầy gồm Huyết Mục Lang Vương , Hỏa Vân Hổ Vương và Kim Mao Dã Trư Vương không biết vì sao đang tập trung vây công một đàn sáu con thú có vẻ như là một loài chó rừng nào đó đang cố thủ ở cửa hang. Dần dần bầy chó rừng kia cũng lâm vào thế yếu , Võ Thường Đạo thấy nhất định bầy chó này có gì đó kỳ lạ mới bị mấy loại tập trung vây giết như thế này, và thấy đôi mắt đầy vẻ trí tuệ của con thủ lĩnh biết đây không phải loại thú tầm thường nên quyết định rút kiếm ra giúp đỡ. Nhưng ông đã đánh giá thấp sức mạnh của bọn thú vương kia. hai bên chém giết khốc liệt, cuối cùng thì bên Võ Thường Đạo cũng thắng nhưng cái giá phải trả là bầy chó rừng còn mỗi con đầu đàn đang hấp hối , Võ Thường Đạo bị một vết cào lớn trên mặt, gãy mấy cái xương sườn.

Lúc này thì trong cái hang lao ra hai con chó con giống như mới mở mắt được vài ngày chạy lại gần con chó đầu đàn , liếm liếm vết thương kêu ư ử hỏi han. Con chó đầu đàn cố ngóc đầu dậy liếm hai con chó con , rồi ngoái nhìn vị chiến hữu trên trời rơi xuống , đôi mắt linh trí nhìn Võ Thường Đạo đầy ý muốn gửi gắm. Lúc này Võ Thường Đạo mới hiểu lý do tử thủ của bầy chó, thở dài khẽ gật đầu. Con chó đầu đàn gượng từ biệt hai con chó con rồi trút hơi thở cuối cùng. Võ Thường Đạo và vợ vội bế hai con chó con tránh khỏi đấy vì thú rừng có thể đến bất cứ lúc nào. Hai người tìm thấy được thôn nho nhỏ này , thấm thoắt qua năm năm , và bây giờ thì Võ Hắc Thiên được ở đây nghe câu chuyện xưa cũ ấy.