Võ Hắc Thiên thoải mái nằm tận hưởng trong vòng tay yêu thương của mẹ. Sáng nay sau khi ngủ dậy hắn đã vội vàng gào thật to vì không thấy mẹ nằm bên cạnh , hắn lo sợ tất cả những thứ hắn đang có hiện tại chỉ là một giấc mơ tươi đẹp nào đó hắn nằm mơ. Sau khi cho hắn bú no nê , mẹ hắn đặt hắn lại trên chiếc giường êm ái và ra khỏi phòng với cha hắn để làm gì đó.
Võ Hắc Thiên nằm miên man sắp xếp lại tất cả thông tin hiện có trong đầu:" Vậy là kiếp này ta đã có cha mẹ , cha ta tên là Võ Thường Đạo , Võ sư kiêm đội trưởng đội thợ săn ở trong ngôi làng này, mẹ ta tên là Ninh Nhan Ngọc , có vẻ như là bà ấy không có làm gì hết cả , chỉ ở nhà nội trợ. Theo như trang phục và kiến trúc căn phòng này thì có vẻ như đây không phải một thế giới hiện đại như kiếp trước mà khoảng thời phong kiến cổ đại."
Võ Hắc Thiên đại khái mường tượng được nơi mình sẽ ở, và rồi hắn nhận ra một điều là hắn có một trí nhớ siêu phàm. Hắn nhớ tất cả ký ức của 20 năm kiếp trước , nhớ rõ mùi đất quyện với mùi mưa cái đêm hắn bị bỏ lại ở cổng chùa , nhớ rõ ánh mắt yêu thương của sư thầy khi phát hiện ra hắn , cho hắn đôi chút ấm áp của tình thân. Hắn nhớ lần đứng nhìn hắn và đồng bạn tắm sông xém chết đuối , bạn hắn được mẹ lo lắng kiểm tra xem thân thể có sao không , còn hắn thì lủi thủi cố gắng bò lên bờ sông rồi trở về chùa trong cay đắng và ghen tỵ . Hắn lúc đó vẫn tự hỏi là tại sao mọi đứa trẻ ở quanh đó đều có cha mẹ mà tại sao riêng hắn là không có, hắn òa khóc hỏi sư thầy rằng cha mẹ hắn là ai , sư thầy chỉ biết lặng im ôm hắn vào lòng vì chính ông cũng không cách nào trả lời nổi , hắn bị bỏ lại đây ngoài chiếc giỏ đay và vài chiếc khăn ấm thì chẳng có gì để hắn có hi vọng tìm lại thân nhân cả. Rồi hắn nhớ rõ năm mười ba tuổi nhìn một cậu bạn lao vào giữa đám trẻ con đang chế giễu chà đạp hắn vì hắn không cha mẹ, người bạn đầu tiên không quan tâm xuất thân của hắn, cùng hắn vượt qua một năm đầy sóng gió ấy. Sư thầy viên tịch vào một ngày đông lạnh giá, hắn đứng lặng nhìn thi thể trắng nhợt của sư thầy đang yên lặng nằm trên giường, hắn không khóc nổi, hắn muốn gào to cho thỏa hết đau đớn nhưng có thứ vô hình nào đó bóp chặt cổ họng non nớt của hắn , ép hắn trơ mắt đứng đó nhìn sư thầy được hỏa thiêu rồi chôn ở sau chùa. Mấy ngày sau đó hắn thất lạc ngôi dưới gốc cây đa gần phần mộ của sư thầy , nhớ lại từng nụ cười , từng miếng cơm chay thầy đút cho , từng bài kinh thầy tỉ mỉ giảng giải cho hắn, sư thầy dặn hắn rằng tất cả khổ ải kiếp này là để mài giũa cho linh hồn kiếp sau, vượt qua khổ ải thì sẽ sớm hoa sen nở ánh vàng , về với cực lạc Đức Phật. Vài ngày sau có một vị đại tá từng thụ ơn của sư thầy đến đón hắn vào trường nội trú quân đội theo nguyện ước cuối cùng của sư thầy.
Hắn hoàn tục , rời xa thành phố đầy ký ức đau thương ấy , xa người bạn duy nhất, lên đường đến ngôi trường nội trú ở Hà Nội xa hoa nhộn nhịp. Vị đại tá già nhẹ nhàng căn dặn hắn hãy cố gắng rèn luyện thật tốt , sau báo đáp cho đất nước cũng giống như báo đáp ơn nghĩa của sư thầy. Năm mười tám hắn gia nhập doanh trại. Ở đây hắn gặp tiểu đội trưởng , gặp Cường nhái , Dũng rùa . Bốn người bọn hắn cùng uống rượu , cùng đánh lộn , những lần gác kho đạn đêm , Cường nhái lúc nào cũng khăng khăng muốn được gác cùng hắn vì sợ ma , có hắn bên cạnh tụng kinh mới không lo bị ma trêu. Rồi hai năm sau , Tây bắc có đợt lũ lịch sử , nước cuốn phăng biết bao bản làng , doanh trại hắn bị điều động khẩn cấp cứu trợ, ngày hắn đang di chuyển gấp một bản ra khỏi vùng lũ quét, Lũ ống ập đến , hắn chỉ kịp ném đứa bé trong tay cho đội trưởng. Đội trưởng , Cường nhái gào thét chạy theo cơn lũ cố gắng tìm cách cứu hắn. Và rồi hắn nằm đây. với cái mùi bùn vẫn thoang thoảng đầu mũi khiến hắn biết rằng tất cả đã xảy ra.
Võ Hắc Thiên thừ ra một lúc rồi chợt có ý nghĩ lóe lên:" Mình xem mấy phim của Mẽo thấy mấy thằng cha thiên tài cũng có khả năng ghi nhớ siêu việt, mình cũng thế , liệu có phải mình cũng trở thành siêu thiên tài rồi không ?'' Hắn vội vàng thử nghiệm khả năng tính toán của bản thân rồi tiu nghỉu nhận ra IQ của hắn vẫn chẳng khá khẩm hơn một tý nào , ngoài việc nhớ lâu thù dai thì đầu hắn vẫn đất đất như thế. Không biết có phải vì quá nhỏ và suy nghĩ nhiều khiến tiêu tốn quá nhiều năng lượng không mà cơn buồn ngủ ập đến khiến hắn lăn quay ra ngủ lúc nào không hay.
Đang mơ màng về bầu sữa mẹ thì hắn chợt có cảm giác được nhẹ nhàng bồng lên , hắn hơi cựa người rồi hé mắt ra nhìn thì mẹ hắn đang tươi cười ngắm hắn:
- Thiên bé nhỏ của mẹ giật mình dậy rồi à , giờ mẹ bế con đi thăm cô chú nhé. Phu quân , cùng thiếp đi ra thăm Đại Hắc và Đại Xích nào.
Hắn lẩm bẩm:" quái , sao tên nghe giống giống tên chó thế nhỉ , hay là người dân ở đây có tập tục đặt tên giống chó ?"
Mẹ hắn bồng hắn ra sau nhà , tiến đến một gian phòng khá lớn giống như nhà kho để chứa rất nhiều củi và rơm rồi cất tiếng:
- Đại Hắc , Đại Xích , cô chú ra chơi với cháu chút nào , chị bồng cháu đến ra mắt cô chú này.
Hắn còn chưa kịp hiểu tại sao lại có người sống ở trong chỗ như nhà kho thế này thì chợt có hai cái bóng to như hai quả núi nhỏ , 4 đôi mắt to hơn đèn pha con Mẹc của lão đại gia ghé qua doanh trại hắn từ trong nhà kho tiến gần về phía hắn. Hắn trợn to mắt nhìn, suýt nữa phát khóc gào lên:" Con em nó , cô và chú của mình là yêu quái à ?"
------------------------------------------------------------------------
Thật ra mình không nhớ mấy cái địa danh doanh trại với trường nội trú của quân đội nên bốc phét chút , mong không sai lệch nhiều lắm , thông cảm thông cảm (-___- |||).....