Lúc này lớp Thầy Lưu đang nhốn nháo các học sinh, đứa thì ngủ gật, đứa thì đang nhồm nhoàm nhai miếng khoai mẹ luộc cho ăn cầm hơi, đứa thì đang thao thao bất tuyệt về con bọ cánh cứng tuyệt đẹp hôm qua mới vồ được ở gốc cây cổ thụ đầu thôn. Võ Hắc Thiên ngồi cuối lớp cạnh Ngọc Phương đang chăm chú xem lại những gì thầy Lưu đang giảng hôm qua, lơ đang nhìn bọn trẻ ồn ào xung quanh rồi nhắm mắt lười biếng bò ra bàn, thầm nghĩ xem có thể đạt yêu cầu trước hạn định của Võ Thường Đạo không. Ở thế giới này người dân cũng nói tiếng Việt như ở kiếp trước của hắn nhưng hệ thống chữ viết lại hoàn toàn khác, chứ viết ở đây Võ Hắc Thiên thấy có vài ký tự khá giống một vài ký tự hắn từng thấy điêu khắc ở trống đồng hoặc một vài đồ hình của một số dân tộc Tây bắc nhưng lại không hoàn toàn giống hẳn, hắn từng nghĩ đây liệu có phải một phần lịch sử bị mất của đất nước hắn sống kiếp trước không. Nhưng nghĩ mãi cũng chả có đáp án nên hắn quăng ra sau đầu kệ cha nó.
Cả lớp đang loạn cào cào thì một lão giả quắc thước bước vào làm không khí lặng xuống hẳn lại, cậu bạn to con nhất lớp được bầu làm lớp trưởng vội vàng đứng lên:
-Cả lớp đứng lên, chúng em chào thầy Lưu ạ.
-Chúng em chào thầy Lưu ạ.- bọn trẻ dõng dạc gào lên nhắc lại theo lớp trưởng.
-Chào các em , mời các em ngồi xuống. Hôm nay chúng ta sẽ học về sử văn nhé. Nào, ai có thể cho thầy biết về " Câu chuyện khởi đầu " nào.
Ngọc Phương hào hứng giơ tay:
-Dạ thưa thầy em ạ.
-Ồ Ngọc Phương trình bày cho thầy nghe nào.
-Dạ thưa thầy , "Câu chuyện khởi đầu" là câu chuyện kể về sự bắt đầu của Việt tộc ở trên mảnh đất này. Thuở xa xưa, khi trời đất ở đây được hình thành, Long Quân- con trai của Nghịch Hoàng đã đưa tổ tiên của chúng ta đến trời đất này sinh sống. Ngài dạy tổ tiên trồng lúa, chế tạo vũ khí, công cụ và quan trọng nhất Ngài dạy tổ tiên cách luyện võ, hấp thụ nguyên tố trong trời đất để tranh đấu với những tộc quần bản địa của trời đất này. Trước khi rời đi Ngài đã để lại câu nói:" Mệnh là do các ngươi tự tranh đấu, tộc đàn là do các ngươi tự bảo hộ. Hãy mạnh mẽ lên các con của ta, chỉ cần các ngươi không cúi đầu thì các ngươi vẫn là con cháu Việt tộc.'' Sau đó thì Ngài rời đi tiến vào trời sao bao la trên đầu chúng ta. Tổ tiên của chúng ta sau đó sinh sôi ở vùng đất này, chống lại xâm lược của giặc ngoại xâm , chống lại dã thú ở Vạn Dặm Hoang Lâm, thủ hộ vùng đất đã được Long Quân ban cho.
-Rất chính xác, Ngọc Phương có thể ngồi xuống. Giờ các em có thể cho thầy biết suy nghĩ của bản thân về câu chuyện này không ? Hmm xem nào, trò Hắc Thiên, cảm nghĩ của trò là gì ??
Võ Hắc Thiên ngơ ngác nhìn xung quanh xem có đúng là mình đang bị gọi không:
-Dạ thầy gọi em ạ ??
-Không lẽ trong lớp này có hai trò tên Hắc Thiên à ?
-Dạ thế có nghĩa là em được nói toàn bộ suy nghĩ của mình mà không vấn đề gì đúng không ạ ?
-Ồ tất nhiên rồi, nếu như trò có thể nói được
Võ Hắc Thiên hít một hơi sắp xếp lại câu chữ trong đầu:
-Dạ thưa thầy, theo em thấy thì Long quân chỉ là một người vô trách nhiệm, ông ta mang mọi người đến đây, dạy cho họ một chút kỹ năng sinh tồn rồi ông ta mặc kệ họ tự sinh tự diệt với tín ngưỡng của họ. Rõ ràng ông ta có thể mang đến thứ gì đó tốt đẹp hơn như sức mạnh vượt trội hoặc tài nguyên phong phú. Nhưng ông ta không làm, ông ta để họ luồn lách sinh tồn giữa kìm kẹp của những tộc đàn và chư thần khác. Suy nghĩ của em chỉ có thế này thôi.
Thầy Lưu đừng nhìn Võ Hắc Thiên một chút rồi nói tiếp:
-Rất hay, rất có cá tính , ta chắc là số người dám nói thẳng như trò không quá mười đâu. Giờ ta muốn hỏi trò vài câu nhé? Giờ nếu như trò có đủ sức mạnh để bảo bọc con cháu trò không phải lo lắng cường quyền cơm ăn thì trò sẽ thấy con cháu của trò phát triển như thế nào ?
-Dạ, có lẽ dần dần bọn chúng sẽ tha hóa, ỷ vào sức mạnh của em mà lộng hành ạ.- Võ Hắc Thiên chợt nghĩ lại những công tử thế gia ở kiếp trước của hắn, ỷ vào có cha ông là quan to thế phiệt mà ăn chơi đàn đúm, áp bức lấn người mà không lo gì đến pháp luật trừng trị.
-Thế bây giờ trò thấy Long quân làm như vậy là đúng hay sai ?
-Dạ, là em suy nghĩ nông cạn, cảm ơn thầy đã chỉ điểm. Hoa trong nhà kính thì lúc giông bão thực sự đến sẽ tan nát theo phong ba, chỉ có cây trong rừng già mới không sợ sương gió ạ.
-Được, ngộ tính rất tốt , trò có thể ngồi xuống được rồi. Nào chúng ta bắt đầu về ''Cuộc chiến thứ nhất'' nào, trò nào phát biểu nào, trả lời tốt ta sẽ thưởng hai con gà đuôi vàng hun khói chính hiệu nhà thầy Đạo võ sư.
Trong đầu Thầy Lưu chợt nhớ về một đoạn quá khứ xa xưa. Trên một đỉnh núi cao có hai người đang đứng ngửa đầu ngắm trời sao mênh mông, một trời sao rất khác với trời sao mà Võ Hắc Thiên từng nhìn thấy. Chợt một người lên tiếng:
-Ngươi định cứ thế mà ra đi, không để lại thêm một chút bảo hộ nào khác cho họ sao, dù gì họ cũng là con cháu của ngươi, là con cháu Việt Tộc mà. Ngươi không sợ đến lúc cả con trai ngươi cũng đi theo ngươi thì bọn chúng sẽ tìm cách diệt toàn tộc hả?
Người còn lại cười vang:
-Vì chúng là con cháu của ta nên ta mới không để lại gì cho chúng cả. Còn diệt tộc? Bọn chúng đủ sức sao, huyết mạch Việt tộc đã được ta hi sinh Việt Nghịch kiếm ép ý chí thiên địa phải lạc ấn vào chân linh từng người mang huyết mạch Việt tộc, bọn chúng dám chống lại ý chí thiên địa chắc? Chỉ cần còn kẻ nói tiếng Việt, còn kẻ nhớ nguồn gốc tổ tiên thì Việt tộc bất diệt. Còn bảo hộ? Để rồi con cháu của ta rồi cũng sẽ hủ bại như đám con cháu của bọn chúng? Mà đúng rồi lão Rùa, để bọn chúng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ con cháu ta sẽ đạt đến bước này, luôn tìm cách tiêu diệt, đè ép nô dịch con cháu của ta mà không ích gì không phải rất thú vị sao?
Rồi hắn quay lại vỗ vỗ vai người kia:
-Không phải vẫn còn lão Rùa ngươi ở đây sao, giờ kẻ đủ sức làm gì người chắc không quá 3 người đâu, đành phó thác nàng và tên nhóc con nhà ta cho ngươi vậy.
Người đó quay lại nhìn toàn cảnh trời đất rộng lớn phía dưới rồi biến mất, người kia đứng một lúc rồi cũng lắc đầu thở dài biến mất theo.