Chương 11: Đại Việt Dựng Quốc Truyện

Võ Hắc Thiên đang bật cóc trong sân nhà, trong đầu miên man nghĩ về cuộc trao đổi với thầy Lưu hôm trước. Có thật là Long Quân bỏ mặc con cháu ở lại để mong tôi luyện cho con cháu mạnh mẽ hơn không ? Liệu hắn có thể mạnh mẽ như vậy không? Có thể một ngày tiến vào trời sao mênh mông trên đầu hắn như Long quân không ? Võ Hắc Thiên dừng lại, quay sang hỏi Võ Thường Đạo đang nhàn nhã đi quyền ở gần đó:

-Cha à, nếu như cha còn là tướng quân, còn lại đại quan trong triều như xưa thì cha có để con luyện tập khổ cực như thế này không ?

-Sao?Nhóc con nhà ngươi thấy khổ à ? Dĩ nhiên là ta sẽ bắt ngươi chịu khổ hơn thế này ấy chứ, đủ ăn đủ mặc không chăm chỉ luyện võ thì ăn chơi phá hoại như mấy thằng con của mấy lão quan văn trong triều à? Hay ngươi định làm mấy thằng phế vật chỉ biết ỷ vào ông cha làm quan to đấy ?

-Dạ, thế thì tốt. À tại sao cha lại muốn làm tướng quân vậy ?

Võ Thường Đạo ngừng đi quyền, nhìn con trai một lúc rồi điềm đạm hỏi:

-Thế nếu ngươi có sức mạnh thì ngươi có bảo vệ người thân của ngươi không ?

-Tất nhiên rồi, ai có sức mạnh thì chả để bảo vệ bản thân với người thân.

-Thế những người xung quanh người thân thì sao? Ngươi có bảo vệ họ không ? Thế nếu như có vấn đề gì đó xảy ra và ngươi phải lựa chọn hi sinh bản thân bảo vệ hết những người xung quanh , hoặc hi sinh hết những người xung quanh để bảo vệ người thân và bản thân, thì ngươi sẽ làm gì ?

-Con...Có lẽ con sẽ chọn người thân.

-Thế lúc đó chỉ còn mỗi người thân ngươi sống xót còn lại tất cả đều đã chết thì ngươi nghĩ xem người thân ngươi có vui vẻ không ?

Võ Hắc Thiên đứng im không biết trả lời như thế nào, Võ Thường Đạo mỉm cười xoa đầu con:

-Nếu ngươi là một cường giả, thì trách nhiệm của ngươi sẽ là phải bảo hộ những người xung quanh mình, dù ngươi có thể không cần làm điều đó, nhưng nếu ngươi muốn người thân có thể vui vẻ sống, thì đó là điều ngươi cần làm. Sức mạnh đi cùng với trách nhiệm, tình thân cũng là trách nhiệm. Haizz cha ngươi đã rũ bỏ trách nhiệm vì thời thế thay đổi, vô lực ngăn cản. Hi vọng đến đời ngươi có thể mạnh mẽ thay đổi cả thời cuộc rối ren này.

Võ Hắc Thiên nhìn cha, rồi kiên định nói:

-Vậy con sẽ làm tướng quân, cha vì con và mẹ mà từ bỏ trách nhiệm bản thân thì con sẽ thay cha thực hiện trách nhiệm này.

Võ Thường Đạo bật cười

-Muốn làm tướng quân thì võ công siêu quần , cầm binh cũng phải xuất chúng. Nhóc con nhà ngươi đến luyện công căn bản còn đang kêu khổ mà cũng đòi làm tướng quân à?

-Con đang có chuyện muốn hỏi nên mới dừng lại thôi, chỉ là hai trăm cái bật cóc thôi mà, giờ mới có nửa tháng con đã bật cóc được một trăm năm mươi cái rồi.

-Nhóc con không phải lý sự, hôm này ngươi không chạy được năm vòng quanh thôn trước lúc mặt trời qua sườn núi thì tối nay nhịn đói đi.

Trong lúc hai cha con Võ Hắc Thiên đang đôi co thì ở trong bếp, Ninh Nhan Ngọc đang cầm con dao xẻ thịt, nhẹ nhàng múa dao tách từng tảng thịt thú rừng. Đường dao nhẹ như gió thu thổi lá vàng nhưng lại cắt từng mảng thịt lớn, rồi cắt thành từng khối đều như quân cờ. Vừa đưa dao Ninh Nhan Ngọc vừa giảng giải cho Ngọc Phương đang chăm chú đứng nhìn bên cạnh:

-Thu phong đao pháp có liên quan rất lớn đến thức Hàn phong chưởng, cả hai đều lấy hình gió làm hình chiêu. Muốn thực hiện được bộ đao pháp này ít nhất nội khí cũng phải đến tầng Lập đông. Khi đó con mới có thể cảm nhận được gió lưu chuyển trong không khí. Hiện tại con mới bắt đầu luyện Đông chí quyết, muốn cảm nhận được gió để ngộ ra Hàn phong chưởng độ khó khá cao, nên nếu quan sát ta sử dụng Thu phong đao pháp thì sẽ dễ dàng hơn. Ghi nhớ, dùng tâm cảm phong, dùng phong ngộ ý, dùng ý xuất chưởng.

Ngọc Phương cố gắng ghi nhớ từng lời của Ninh Nhan Ngọc, vừa mường tượng lại từng động tác của Ninh Nhan Ngọc đã thực hiện, đối chiếu với khẩu quyết của Hàn Phong chưởng. Ninh Nhan Ngọc rất hài lòng với sự chăm chỉ của Ngọc Phương, từ lúc được nàng truyền cho Đông chí quyết, tối nào sau khi xong việc nhà Ngọc Phương cũng chăm chỉ luyện công.

Trong lúc tất cả đều đang bận rộn luyện công thì có một con chó lông vàng đang nhàn nhã dẫn đám con nhang đệ tử đi bắt cá ngoài bờ sông. Nó đang tưởng tượng cảnh mang con cá to về dụ dỗ Ngọc Phương chia cho nó thêm mấy miếng cánh gà chiên. Nó vừa nghĩ vừa cười vừa chảy nước miếng vì sung sướng.