Trên con sông nhỏ cạnh thôn đang lóng lánh nắng ban mai có một cô bé đang ngồi giặt quần áo, cô bé vừa giặt quần áo vừa đánh chưởng theo một quy tắc kì dị nào đó , rồi thỉnh thoảng ngừng lại nhắm mắt nghĩ ngợi gì đó, xong lại mở mắt ra tiếp tục đánh chưởng theo một quy tắc khác một chút. Đó chính là Ngọc Phương, đã hơn một tháng nàng được Ninh Nhan Ngọc truyền cho Đông chí quyết. Giớ sáng sớm nào Ngọc Phương cũng theo Võ Hắc Thiên ra con sông này, vừa theo dõi Võ Hắc Thiên luyện công, tiện thể giặt quần áo và luyện Hàn phong chưởng. Ngọc Phương nhận ra là Hàn phong chưởng có thể áp dụng vào giặt quần áo, rõ ràng là giặt nhanh hơn so với nàng vò bằng tay nhiều. Thế là Ngọc Phương càng hứng thú hơn, vừa làm việc nhà vừa luyện công thật là tốt. Được một lúc thì quần áo đá sạch hết, Ngọc Phương bỏ vào cái chậu gỗ mang theo rồi gọi lớn:
-Công tử, em giặt xong quần áo rồi, mình về rồi còn đi học công tử.
Lúc này cái bóng đang bơi thoăn thoắt qua lại trên con sông mới dừng lại tiến vào bờ. Võ Hắc Thiên từ dưới bờ sông đi lên, sau hơn một tháng luyện căn bản theo yêu cầu của Võ Thường Đạo, bây giờ Võ Hắc Thiên đã có thể bật cóc hai trăm cái rồi chạy mười lăm vòng quanh thôn, sáng nào Võ Hắc Thiên cũng chạy mười vòng quanh thôn rồi ra con sông này bơi ba mươi vòng, tiện thể gánh nước hộ Ngọc Phương luôn. Từ lúc Ngọc Phương được mẹ hắn truyền võ công cho thì cứ khăng khăng theo hắn ra đây lúc sáng sớm, hắn không đuổi được nên đành để nàng theo. Nhìn Ngọc Phương người nhỏ như con thỏ gánh hai thùng nước hắn không đành lòng, thế là tranh gánh hộ nàng lấy lí do là luyện công. Võ Hắc Thiên cũng chẳng biết sao mình làm thế, nhưng mà không làm thì lòng hắn cứ thấy ngứa ngứa khó chịu. Võ Hắc Thiên vuốt mái tóc dài hất ra sau đầu rồi rũ nước:
-Đợi chút ta múc hai thùng nước đã rồi về.
Võ Hắc Thiên nhanh chóng múc nước rồi gánh về cùng với Ngọc Phương. Bây giờ Võ Hắc Thiên cao thêm một chút, làn da màu cổ đồng khỏe khoắn, bớt đi vài phần dễ thương trẻ con, thêm vài phần khỏe mạnh rắn rỏi. Cơ bắp cứng cỏi không kém gì những đứa trẻ mười bốn mười lăm bình thường. Ngọc Phương vừa đi bên cạnh vừa tíu tít kể cho Võ Hắc Thiên nghe những thứ nàng lĩnh ngộ được khi giặt quần áo. Nào là nàng sắp đạt được Lập đông cảnh, cảm giác làm việc nhà cũng không thấy mệt nữa, nào là nàng đã lĩnh ngộ được hơn một nửa Hàn phong chưởng, giặt quần áo rất là sạch mà không mỏi tay như vò bình thường, nào là nàng sắp có thể học Thu phong đao pháp, lúc đó nàng có thể tự nấu thịt kho mà không cần nhờ Ninh Nhan Ngọc giúp nữa. Võ Hắc Thiên vừa gánh nước vừa vui vẻ thỉnh thoảng động viên vài câu, góp ý vài câu, cứ thế về đến nhà mà không cảm thấy mệt thêm bao nhiêu vì gánh nước.
Buổi chiều
Võ Thường Đạo đứng nhìn Võ Hắc Thiên đang đánh một bộ quyền pháp cơ bản mà Võ Thường Đạo mới dạy. Võ Hắc Thiên đang đeo bộ phụ trọng bốn cân, vừa đi quyền vừa điều chỉnh hô hấp theo bộ nội công tâm pháp " Long Thôn Vân Hải quyết " của cha hắn. Bộ võ công này là ngày xưa cha hắn may mắn đạt được, chỉ dựa vào bộ nội công tâm pháp này mà dương danh quân trường, sau này học tập thêm kiếm pháp và đao pháp bí truyền của Trần đại tướng quân chỉ điểm, tự sáng tạo ra bộ kiếm pháp ''Hồng Trần Vô Danh kiếm quyết" đến chính Trần đại tướng quân cũng phải tán thưởng rằng hơn kiếm pháp của ông nửa trù, thêm chục năm nữa chắc chắn vượt qua ông. Tiếc là bộ kiếm pháp này chỉ hợp với Võ Thường Đạo nên người khác không luyện được, thế nên Võ Thường Đạo chỉ đành truyền Long Thôn Vân Hải quyết cho Võ Hắc Thiên, ông tin là Võ Hắc Thiên chắc chắn sẽ sáng tạo được bộ võ công còn tốt hơn.
Võ Hắc Thiên kết thúc bài quyền, thu công điều khí. Ở thế giới này tồn tại một dạng năng lượng trôi nổi trong không gian xung quanh gọi là khí. Tùy vào mỗi người thể chất khác nhau, tu tập võ công khác nhau mà cảm nhận thuộc tính của khí khác nhau, ví dụ như Ngọc Phương luyện là Đông chí quyết sẽ cảm nhận hàn và phong thuộc tính, dựa theo công pháp mà dẫn dắt khí vào trong cơ thể, tích tụ ở huyệt đan điền. Võ công chia tâm pháp để luyện khí, võ kĩ để xuất khí, giống như khí là đạn, tâm pháp là băng đạn, võ kĩ là súng để bắn đạn ra. Tuy nhiên khu vực khác nhau thì thuộc tính của khí sẽ khác nhau, như núi lửa thì thủy khí nghèo nàn và ngược lại.
Võ Hắc Thiên luyện Long Thôn Vân Hải quyết có tốc độ thu nạp khí nhanh hơn vài lần so với võ công tâm pháp khác. Môn này có bốn tinh túy là Long- ý chỉ thân thể, Thôn- ý chỉ cách gia tăng tốc độ hấp thụ khí, Vân- ý chỉ cách điều động khí trong không gian, từ khí tụ mây để bổ trợ cho Thôn, và cuối là Hải- chỉ sự khống chế lượng khí hấp thụ được. Nếu thân thể không đủ mạnh thì khó có thể cảm nhận và hấp thu chứ đừng nói đến thôn phệ, có thân thể tốt mà không biết cách ăn thì cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng biêt ăn mà không biết cách kiếm ăn thì cũng chết đói. Và cuối cùng là ăn xong mà không biết cách hấp thụ, tàng trữ dinh dưỡng năng lượng thì nhẹ là công cốc, nặng thì rối loạn thương gân đoạn cốt , có khi bạo thể mà chết.
Bộ Long Thôn Vân Hải quyết này yêu cầu ngộ tính rất cao , nếu không lĩnh ngộ tinh túy thì không khác gân gà là mấy, may mắn là Võ Hắc Thiên có trí nhớ siêu phàm, ký ức hai kiếp khiến hắn có những lý giải khác biệt người thường, vừa luyện đã nhận ra tinh túy của bộ võ công , chỉ thiếu thời gian tích lũy thôi.
Võ Thường Đạo gật đầu đầy hài lòng với ngộ tính trác việt của con trai, thằng nhóc nói một hiểu mười, chỉ cần Võ Thường Đạo chỉ điểm vài chỗ đã nhận ra hết tinh túy của Long Thôn Vân Hải quyết. Như Võ Thường Đạo năm xưa phải mò mẫm tu luyện mất hai mươi năm mới lĩnh ngộ được hết. Võ Thường Đạo kì vọng tương lai của Võ Hắc Thiên sẽ còn tươi sáng hơn cả hắn trước kia. Võ Thường Đạo thu lại nét cười, nghiêm túc nhìn con trai:
-Long Thôn Vân Hải quyết ngươi đã lĩnh ngộ được hết tinh túy , ta không có gì chỉ điểm ngươi nữa. Bây giờ ngươi có thể lựa chọn binh khí cho bản thân.