Sau trận chiến lão Trần cho người kiểm tra hậu chiến. Quân ta dù nghiền ép quân địch nhưng tử thương cũng không ít, Quang Toản lệnh cho xác của họ được chôn trong rừng, hứa sẽ thưởng tiền cho người hi sinh tiếp đó hắn chịu tang một ngày, rồi mới đi tiếp.
Hành động này của Quang Toản khiến cho hình ảnh của hắn trông quân được tăng lên rất nhiều, vốn tưởng thái tử chỉ đi theo để chơi đùa, không ngờ thái tử cũng trí dũng hơn người bày kế diệt địch, mà còn biết thương quân. Quả không hổ là con vua tâm trí đều hơn người.
Hành động này của hắn thì lại không vừa ý của lão Trần lắm theo lão không nên tốn thời gian như thế này mà mau chóng chấn chỉnh quân lính nhanh chóng diệt Hữu Chỉnh mau ngày nào hay ngày đó. Quang Toản cũng đành chịu lão nhưng theo hắn làm thế này quân tâm của hắn sẽ được hình thành chắc chắn hơn tội gì không làm còn chỉnh thì hắn cầu mời gọi chứ tội gì giết chết.
Sau ngày tang đó, lính tráng ai cũng tinh thần phấn chấn nguyện theo thái tử vào Nam ra Bắc. Đó là hiệu quả mà Quang Toản muốn nhìn thấy. Hắn cho quân tiếp tục hành quân vượt sông bắc tiến.
Cũng trong nhưng ngày này Quang Toản biết thêm được một tin tức từ lão Trần là hoàng huynh của hắn Quang Thuỳ lãnh quân ở bắc, khi Hữu Chỉnh làm loạn Thuỳ đã dẫn quân tiêu diệt nhưng một quân của Thuỳ quá ít không đánh được tới thăng long. Thuỳ gửi thư về đô mong được cử thêm quân, đây cũng là một trong số các lí do Quang Trung đồng ý cho Toản ra bắc vì có Thuỳ sự an toàn của Toản sẽ được đảm bảo.
Nhưng không ngờ Nguyễn Ánh dắp tâm bắt cóc hắn ý đồ bất chính. May mà Quang Toản biết trước dập mưu. Giờ đây lão Trần được lệnh đưa Toản hội hợp với Quang Thuỳ để giúp đỡ diệt Chỉnh.
Sau đó hắn hỏi lão Trần một vài câu hỏi về vị hoàng huynh này của mình. Dù không hiểu sao thái tử lại hỏi điều đó nhưng lão vẫn thành thật trả lời tất cả những gì lão biết. Rồi kết hợp với những thông tin bên mà mình biết về Quang Thuỳ hắn biết được Quang Thuỳ khá giống trong ghi chép trong sử. Một người tài giỏi văn võ toàn tài không kém cạnh với vua cha, nếu hắn được phong làm thái tử thì kể cả khi Quang Trung mất nhà Tây Sơn chưa chắc đã mất. Tiếc là hắn phải chết hận.
Nhưng lần này sẽ không để điều đó xảy ra, hắn sẽ không để Quang Thuỳ chết mà sẽ để Thuỳ trổ hết tài năng của mình. Đoàn quân tiếp tục bắc tiến.
…………………
Cách đó nhiều dặm một thanh niên trẻ tuổi ngồi trong trường bồng nghe tin từ thám báo. Nghe hắn đuổi tên thám báo ra ngoài rồi hướng về phía hai người trước mặt hắn.
“Hoàng đệ không ngờ tuổi tuy nhỏ nhưng trí tuệ hơn người, dùng kế diệt quân Nguyễn Ánh đánh phụ hoàng phong hắn là thái tử cũng không phải không có lí do.”
Từ ánh mắt của hắn có thể thấy được hắn rất thoả mãn, hài lòng với vị hoàng đệ này.
“Chúa công, thái tử lần này bắc tiến không biết có ý đồ gì, phải chăng định chiếm quyền của người, lập uy.”
Thân tín của Quang Thuỳ đứng lên nói hắn nghi ngờ mục đích của Quang Toản lần này ra bắc không chỉ là quan chiến mà là chiếm quyền nơi đây sợ là nghi ngờ ông anh này quyền hơn Quang Toản nên ra lập uy.
“Không cần đa nghi dù phụ hoàng trao ngôi cho ai cũng không quan trọng dù ta hay hoàng đệ, quan trọng là phải giúp được muôn chúng âm no, phát triển, ta tin hoàng đệ cũng hiểu được điều này.”
“Mạt thần biết nhưng người vẫn nên cẩn thận.”
“Ta biết rồi các ngươi lui xuống đi nêu thấy quân của hoàng đệ tới thì thông báo cho ta nghe chưa.”
Hai tên thân tín vâng dạ rồi lùi đi. Quang thuỳ nhìn bóng lưng hai người rời đi thở dài. Ha người họ nói không phải không có lý hắn muốn như thế nhưng chưa chắc vị hoàng đệ này muốn thế, chỉ có thể đợi hắn đến rồi xem tình hình như nào. Chỉ mong Toản không làm hắn thất vọng.
…………...…………
Quân của Quang Toản hành quân được gần tuần trong những ngày này quang toản vẫn chăm chỉ luyện võ với lão Trần tiến bộ không nhỏ, cũng như thử nghiệm bản nâng cấp của hiden blade, bản trước tuy hoạt động hiệu quả nhưng dùng xong lần đó nó lại bật luôn chốt giữ khiến cho việc lắp kiếm khó khăn. Hắn cũng thử nghiệm sử dụng cận chiến bằng nó chứ không chỉ dùng để phón kiếm nữa. Sử dụng nó khá khó không cẩn thận lúc mở kiếm là bay mất một ngón tay đó.
Hôm đó Quang Toản đang ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi buổi sáng vừa bị lão Trần tẩn cho một trận đã đời. Bỗng nghe thấy báo đã tới quân doanh. Hắn bèn vén màn trong xe ra nhìn về phía trước.
Chỗ đóng quân được bao phủ bởi lớp tường và rào bằng gỗ được xây tạm với nhiều chòi canh. Khi quân của hắn tiến vào trong hắn có thể thấy được khá nhiều quân lính bị thương nằm trên đất. Có vẻ như quân của hoàng huynh cũng ăn trái ngọt không ít, lính tráng thương vô số. Nên mới bắt buộc cầu quân từ đô thành. Hắn tiến được vào một lúc thì thấy lão Trần cưỡi ngựa song song với một người nữa tiến tới xe ngựa của hắn.
Tới trước xe ngựa hai người dừng lại xuống ngựa và cung kính nói.
“Mạt thần Triệu Đức tham kiến gặp thái tử.”
“Triệu tướng quân không cần đa lễ đứng lên đi dẫn ta đi hoàng huynh.”
Triệu Đức mong đợi một tiếng đáp từ thái tử nhưng người lên tiếng lại là người hầu đi bên cạnh thái tử. Hắn bối rối không hiểu quay ra hỏi lão Trần với giọng e ngại
“Chuyện này….”
Thấy thế lão Trần cười lớn vỗ vai Triệu Đức tự mình giải thích.
“Để để phòng có chuyện chẳng lành, bệ hạ đã cho người đóng giả hoàng tử. Còn hoàng tử sẽ giả vờ làm hầu.”
Quang Toản cũng quay ra nhìn lại mình thấy quần áo hầu cận chưa thay. Hắn cũng ngượng ngùng vào trong xe thay lại quần áo. Hắn và tiểu Phong bước ra lần nữa nhưng làn này thân phận đã chính chủ. Quang Toản mỉm cười nói với Triệu Đức.
“Đã phải để Triệu tướng quân đợi lâu rồi chúng ta vừa đi vừa nói chứ nhỉ?”
Rồi Triệu Đức dẫn hắn đi thăm thú một vòng quanh quân doanh. Trên đường hắn hỏi thăm vài vấn đề.
“Không biết hoàng huynh đâu rồi mà lại để Triệu tướng quân tiếp đón.”
“Chủ công hiện đang dẫn quân đi đánh chiếm lại một vài thành trì phía tây. Có lẽ sẽ sớm trở về thôi.”
Khi đang nói truyện hắn nghe thấy tiếng huyên náo từ phía cổng có vẻ như vị hoàng huynh này của hắn đã dẫn quân trở về rồi. Cánh cổng mở ra hắn thấy một thanh niên trẻ dẫn đầu cưỡi ngựa đi vào.
Từ vị thanh niên ấy Quang Toản thấy được khí chất vương giả toát ra xen lẫn đó là sự già giặn từng trải qua bao chiến trận. Trong lúc hắn đánh giá. người thanh niên đó cũng đánh giá lại hắn.
Quang thuỳ khi vào trong quân quanh hắn thấy một đứa trẻ tấm 10 tuổi đứng ở xa quan sát hắn, đứa trẻ mặc quần áo hoàng tộc ánh mắt sáng tinh khôi cũng với sự trững trạc không hợp tuổi.
Quang Toản thấy Quang Thuỳ cưỡi ngựa tiến về phía hắn, cũng tiến tới xem vị hoàng huynh này có gì hơn người. Hai người cách nhau tầm 3 mét thì dừng lại Thuỳ xuống ngựa tiến tới cười nói.
“Hoàng đệ từ xa tới hoàng huynh không tiếp đón được thật thất lễ.”
“Hoàng huynh bận trăm bể biểu đệ đâu thể làm được.”
Hai người khách sao qua lại với nhau rồi Quang Thuỳ dẫn Toản về chỗ của mình tiếp chuyện.
Vừa châm được chén trà Quang Thuỳ cũng nhân cơ hội này thăm dò vị biểu đệ của mình.
“Nghe nói lần ra bắc này đệ có gặp quân của Nguyễn Ánh, không biết đệ có gặp Hoàng Thiếp không.”
Thì ra tên tướng địch mà Quang Toản giết tên Hoàng Thiếp.
“Đệ đúng là có trạm mặt quân của Ánh nhưng không biết Hoàng Thiếp nếu huynh bảo tướng của địch thì đệ đã giết hắn rồi.”
Thấy Toản nói chuyện giết chóc mà không nháy mắt, hay sợ hãi. Thuỳ cũng lấy làm ngạc nhiên, rồi hỏi.
“Không biết hắn chết như nào?”
“Hắn lao ra vòng vây của quân đệ rồi tiến tới định bắt đệ uy hiếp quân ta nhưng bị cận vệ của đệ chém giết.”
“Hoàng Thiếp tuy dũng mãnh hơn người tận trung với chủ, nhưng lại quá chủ quan, huynh có dịp chạm chán hắn, đáng tiếc hắn theo nhầm chủ.”
Thuỳ thở dài nhấp một ngụm trà rồi quay ra hỏi tiếp.
“Không biết biểu đệ lần này ra đây làm gì mà phải mạo hiểm bị địch bắt, đừng nói với ta là chỉ để quan chiến việc đó quá tầm thường, hẳn đệ có mục đích lớn hơn.”
Thấy Thuỳ hỏi mục đích ra bắc Toản cũng biết vải thưa không che được mắt thánh nói.
“Nếu đệ nói với huynh lần này ra bắc đệ có ý định thâu tóm lại nơi đây rồi tự mình điều hành thì không biết huynh có tin không.”
“Đệ có phải làm như vậy phụ hoàng đã trao thái tử cho đệ rồi đệ sau này rồi sẽ chẳng được trao ngôi sao.”
“Nếu nước ta mạnh và ít thù thì chắc đệ cũng sẽ đợi đến lúc đó nhưng với tình hình bây giờ thì không thể đệ cần tự mình tạo thế lực để chuẩn bị cho sau này, đệ từng cho phụ hoàng nhiều hiến sách nhưng quan điểm của người khác với đệ khiến việc thay đổi khó khăn hơn bao giờ hết thế nên nhân cơ hội này đệ mới quyết định ra bắc.”
Thấy Toản tuy còn nhỏ mà chí đã lớn đến mức muốn tự mình đảm đương việc nước Thuỳ cũng không khỏi e ngại nói.
“Đệ làm thế khác nào tạo phản với phụ hoàng, không sợ thiên hạ chê cười sao huống chi nếu đệ làm vậy phận làm con như ta đâu có thể ngồi yên.”
“Hoàng huynh bớt lo đệ không bao giờ muốn lật ngôi chiếm quyền mà chỉ là tự mình điều hành phía bắc thôi không có trở thành kẻ tạo phản, đệ cũng muốn có sự ủng hộ của huynh nữa.”
Quang Thuỳ không nói gì cả mà từ từ rót cho mình chén trà nữa rồi uống, sau đó nói.
“Không biết đệ định làm như nào?”
Biết Quang Thuỳ hỏi điều này tức là bước đầu đã thành công, việc còn lại chỉ còn lại là du thuyết. Hắn mỉn cười trả lời từng câu mà Thuỳ hỏi.
Hai người ngồi trong trường bống đến tối thì Quang Toản cũng biết đã muộn đành đứng dậy cáo từ đi trước. Trước khi đi Thuỳ cũng nói.
“Tuần nữa chúng ta sẽ chuẩn bị lại hành trang và đánh chiếm lại từng nơi rồi tiến về thăng long ngày đó nếu đệ muốn có thể đi xem.”
“Cảm tạ huynh đã nhắc chắc chắn ta sẽ đến xem.”
Rồi Quang Toản bước ra ngoài. Hắn biết mình cần phải hành động nhanh hơn và thuyết phục được Hữu Chỉnh nếu không một tuần sau hắn sẽ mất cơ hội.
Hắn liền vội quay về chỗ ở để chuẩn bị.