Chương 8: Huyết Chiến

Khi mặt trời nhô lên, quân tây sơn bắt đầu di chuyển. Tiếng bước chân dầm…. dầm… như tiếng sấm rền kéo dài mãi không dứt. Những người lính như san phẳng cỏ cây như đất bằng mà đi, quân sĩ khí thế ngút trời trập trùng.

Hành quân đến gần bến sông gianh, Quang Toản có thể thấy bóng lấp ló của quân mình mặc sẵn quần áo khác tay đầu đen khăn đen như kế hoạch. Hắn ra dấu cho lão Trần, hiểu ý lão liền hô có địch tập kích chuẩn bị ứng chiến.

Quân lính đều đã được báo trước quân ta sẽ được cải trải, giả đánh để lùa quân địch thật ra tay, nhưng họ vẫn sẽ phải gõ trống khua chiêng như đánh địch thật mới tạo hiệu ứng như thật.

Kèn lệnh được thổi lên vang vọng tận chân trời, báo hiệu cho một hồi huyết chiến.

“Giếtttttttt!”

Không biết ai hô trước nhưng chỉ biết đó là dấu hiệu khai chiến hai bên đều lao ra.

Quân ta ùa ra từ rừng rậm lao lên đánh nhau chí choé nhưng nếu quan sát kĩ bạn sẽ không thấy một người nào chết. Hay cảnh giết chóc tán loạn, khung cảnh tuy loạn nhưng lại như có một quy luật nào đó vận chuyển, tất cả đều đang đợi con mồi thực sự cắn câu.

…………….

Về phía con mồi chúng đang nấp sau những bụi lau quan sát chiến trận. Những tên trinh sát của địch chúng vội vàng quay trở lại báo cáo với chủ soái về tình hình.

“Bẩm chủ soái hạ thần phát hiện một nhóm nổi loạn treo cờ bệ hạ đánh nhau với bọn tây sơn có khả năng là quân phiến loạn mà bệ hạ đã nói từ trước.”

“Quân số của họ như nào, có đánh được bọn tây sơn không.”

“Thưa quân số không nhiều tầm 200-300 gì đấy thôi ạ, họ đang thua thế có vẻ chuẩn bị chiến bại ta có nên tiếp ứng không ạ.”

“Được nếu có thêm họ ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ dễ thêm phần nào, mau tập hợp quân lính chuẩn bị ứng cứu.”

Quân Nguyễn Ánh tập hợp nhanh chóng rồi phi tốc đến chiến trường. Thấy quân Nguyễn Ánh đến lão Trần biết kế hoạch của thái tử đã thành công liền ra dấu cho cánh quân kia giả vờ thua trận rút lui.Tên chủ soái cưỡi ngựa lao đến nở nụ cười, quát bọn thuộc hạ nhanh chân, còn phần hắn thì nói.

“Đừng sợ hỡiười những người huynh đệ, tại hạ là tướng của Nguyễn Ánh hoàng thượng, hãy cùng bản tướng hợp sức diệt bọn tây sơn.”

Chúng quân địch hò reo ngút trời, sông đến hỗ trợ đoàn quân ngụy, chiến trường không còn nghiêng về một phía như trước mà là ở trạng thái cân bằng.

Lão Trần ngồi trên yên ngựa hét to với quân ta. Thể hiện kinh nghiệm xa trường nhiều năm ông mặt lạnh bình tĩnh điều khiển quân chuẩn bị đối đầu.

“Giữ vững đội hình, chuẩn bị nghênh chiến, cung thủ mau chuẩn bị tên nghe theo lệnh chuẩn bị xạ kích tầm xa.”

“Chuẩn bị…….bắnnnnnnnnnnn.”

Cung Thủ giương cao cung lên trời rồi buông tay thả một trận mưa tên lên quân địch từ xa, những mũi tên xé gió mà bắn đi rồi rơi xuống va chạm với quân địch.

“Vìu...víuuuuu.....phập...phậpp”

Quân địch bị bất ngờ trước loạt tiễn nhưng chúng cũng chỉ chết mất đi hàng xung phong, hàng sau cứ thế nối tiếp mà lên, ở khoảng cách quá gần lão Trần không cho bắn tên nữa mà bảo bộ binh chuẩn bị nghênh chiến.

Đứng từ xa quan chiến Quang Toản nhìn thấy cảnh chém giết, hắn không khỏi cảm thán thế nhân vì một mục đích không từ thủ đoạn.

Nếu không phải hôm đó hắn phát hiện kịp thời âm mưu của Nguyễn Ánh không thì bây giờ hắn hẳn như cá nằm trong rọ, không biết số phận.

Đang cảm thán thì hắn số phận thì trên trận địa có biến đổi. Tên tướng quân của Nguyễn Ánh đột kích phá vòng luân hãm của quân ta lao đến phía Quang Toản.

Lão Trần thấy thế mặt biến sắc định lao lên đối đầu thì bị quân địch vây lại. Lão không sợ bọn tôm tép này chỉ lo thái tủe có mệnh hệ gì về lại không biết ăn nói sao với vua Quang Trung.

Lão tức giận vung gươm chém bay đầu của một tên địch gắng thoát ra nhưng chúng quấn lão quá chặt lão khó lòng thoát ra nhanh chóng.

Tên tướng địch thì vó ngựa lao lên mặt mỉm cười, chém lùi quân ta tiến đến. Hộ vệ của Quang Toản thấy thế định lao ra hộ giá. Thì thấy Quang Toản lắc đầu ý thôi. Lưỡng lự rồi hắn lại không ra tay nữa chỉ thò tay lên chuỗi kiếm sẵn sàng hành động.

Quang Toản biết hắn sẽ không có vấn đề gì vì tên tướng địch nhầm tưởng thế thân của hắn là hắn nên không chú ý đến hắn.

Nhân cơ hội này Quang Toản cũng muốn xem tướng của Nguyễn Ánh tài cán tới đâu. Hắn lôi ra một vật từ túi rồi lắp nó lên tay.

Rồi hắn nhắm chuẩn lên con ngựa của tren địch rồi bấm nhẹ một nút từ đó phát ra một tiếng lạch cạch của cơ quan rồi phụt một tiếng một thanh đoản kiếm được gài sẵn trên đó bắn ra lao thẳng về đầu con ngựa.

Tên tướng địch thấy sắp tới gần được thái tử thì càng hưng phấn thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành hắn chém quân ta càng ác liệt, bỗng một vật loé sáng bay đến lao thẳng vào ngựa hắn đang cưỡi rồi hắn thấy mình ngã ngựa.

Nhanh chóng dùng khinh công lộn một vòng trên không. Hắn ổn định lại thân hình rồi tìm kiếm kẻ ám toán hắn, hắn thấy một đứa trẻ mặc quần áo nô tài chắc là hầu cận của thái tử, trên tay nó là một vật gì đó chính nó đã bắn ngã ngựa của hắn. Thế nhưng hắn không có thời gian tính sổ với nó vì còn phải tìm cách hoàn thành mục đích của mình. Hẵn rút kiếm bên thân rồi lao về phía thế thân của Quang Toản.

Quang Toản đứng từ xa nhìn thấy mình bắn trúng đích thì mãn nguyện cười một tiếng. Trên tay hắn là một bản mô phòng hiden blade hay dụng cụ của các sát thủ của một game hắn từng chơi. Trước khi đi hắn đã nhờ các công tượng chế ra các dụng cụ cần thiết hắn lắp ráp lại để tạo ra nó. Vồn định dùng phòng thân nhưng lần này hắn muốn nhìn thử xem nó hoạt động đến đâu nên mang ra thử nghiệm không ngờ hoạt động trơn tru như thế.

Chức năng bắn đoản kiếm chỉ là một chức năng phụ chức năng chính của nó là dấu một lưỡi kiếm ngắn gắn dưới giáp tay có khả năng cận chiến cực tốt, mà hắn cũng chỉ thử một hai lần gì đó thôi.

Hắn thấy tên tướng địch không để ý đến mình mà lao đến phái thế thân không khỏi thất vọng đang muốn thử kiếm nhưng không có đối tượng hắn cũng bất ngờ vì tên đó không vì tức giận mà bỏ quên nhiệm vụ thật là một tên tướng tốt đáng tiếc là gã ở nhầm trướng rồi.

Quang Toản bảo với thân vệ mà lão Trần sắp xếp là lên đánh gã để hắn xem gã còn có tài cán gì khác không.

“Diệu Lâm ngươi lên đánh thử với hắn xem sâu cạn của hắn như nào.”

Diệu Lâm còn kinh nghi vì thấy thái tử lôi ra một vật giống giáp tay nhưng nó lại bắn ra được ám khí. Thì bị lời nói của Quang Toản giật mình. Hắn vội nói nhỏ vào tai Quang Toản vì chỉ có hắn biết thái tử đằng kia là giả thôi còn đằng này là hàng thật.

“Thái tử thế còn người thì sao ạ, làm thế lão Trần sẽ trách tội thần vì không bảo vệ người.”

“Ngươi yên tâm có gì ta chịu trách nhiệm cho.”

Lưỡng lự chút nhưng rồi hắn cũng phi thân ra cản lại tên tướng địch. Diệu Lâm rút kiếm chém về phía gã. Tên đó biết cao thủ giờ mới xuất thủ nên không giám khinh thường giơ kiếm đỡ đòn.

“Bỏ kiếm xuống đầu hàng thái tử ngươi sẽ được tha mạng còn không thì bỏ mạng tại đây đi.”

Lùi về sau gã dùng lực phát xuất bật trở lại chiến với Diệu Lâm, hắn cười nói.

“Tên thái tử của các ngươi chả là gì so với bệ hạ của chúng ta, chịu chết đi.”

Dù biết trước kết quả sẽ như này Diệu Lâm không khỏi thở dài, vung kiếm chiến đấu.

Diệu Lâm không hổ là người được lão Trần giao trọng trách thân vệ của hắn. Các chiêu thức đơn giản nhưng rất hiệu quả không có một động tác thừa nào kết hợp với võ công thâm hậu khiến ai cũng phải kiêng dè. Tên tướng địch cũng không phải dạng vừa ra tay hung tàn chét giết quyết liệt tuy bị dồn về phía hạ phong nhưng gã cũng khiến cho Diệu Lâm phải đau đầu đối phó.

Kiếm chạm kiếm sắt chạm sắt. Chiến đấu cứ thế diễn ra trong 10 phút, Tên tướng địch thấy lợi thế đã mất không thể tiếp tục nữa hất kiếm của diệu lầm ra phát lực rút lui ra đằng sau.

Nhưng bất ngờ là lúc này, một vệt sáng loé lên khiến hắn không kịp né tránh bắt thẳng vào chân hắn, hắn chỉ thấy một cảm giác nhói đau phát đến não hải, khiến việc chạy trốn trở nên bất khả thi.

Một vệt sáng nữa loé đến nhưng lần này hắn đã đề phòng trước tránh thoát được, thấy địch bị thương Diệu Lâm lao đến chém giết, vừa phải đối đầu với một loạt ám thủ bất chợt vừa phải đấu pháp khiến hắn tiêu hao quá độ, chẳng mấy chốc Diệu lâm đã chém lên hắn nhiều vết thương. Người gã giờ đầy máu trông thật rợn người. Cuối cùng Diệu Lâm ra một chém kết thúc số phận của hắn, đầu hắn bay lên trời tia máu ứa ra từ cổ như suối nguồn, thân thể gã ghì gục xuống đất mãu hoà với đất cát cứ thế mà ùa ra một vũng.

Đầu gã lăn lông lốc trên đất, Diệu Lâm cho kiếm vào vỏ rồi quay trở lại bên người thế thân của Quang Toản. Còn phía Quang Toản dù rất muốn không phải thấy một kẻ tận trung như thế ra đi nhưng hắn biết không thể thay đổi được quan niệm của gã. Hắn đành phải cho Diệu Lâm giết gã vậy, còn về phần máu me Quang Toản biết sau này sẽ còn phải gặp nhiều như thế này nữa nên tập dần là vừa. Nhìn thấy đầu gã lăn đến phía mình Quang Toản cố nhịn lại cơn buồn nôn cầm nó lên hét to:

“Tướng của các ngươi đã chết, bỏ vũ khí xuống và thuần phục, thái tử sẽ tha mạng cho các ngươi.”

Quân địch nghe thấy thế không khỏi xững sờ, rồi bỏ vũ khí xuống giơ tay đầu hàng. Thực ra bọn chúng không bỏ cuộc lúc này thì sớm mượn chúng sẽ chết vì quân tây sơn kết hợp với cánh quân nguỵ đã làm rối loạn lòng địch khó phân địch ta, trận địa gần như nghiêng về một phía, tên tướng quân kia cũng thật đáng buồn chết rồi mà còn không biết mình đã mắc bẫy của một đứa trẻ.

Ném cái đầu xuống đất, Quang Toản chạy nhanh đi rửa tay, có lẽ vài hôm nữa sẽ khó ngủ với hắn đây khi phải thấy một cái đầu mắt trợn ngược máu bét be như thế ai cũng sẽ thế thôi.