Chương 7: Bày Mưu Tính Kế

Trong trường bồng, lãi Trần bước vào mặt mày lo lắng, hỏi thăm:

“Thái tử, người không sao chứ ạ, thần vừa hay người bị đuổi giết.”

“Ta không sao Trần tướng quân không cần phải lo chuyện cấp bách bây giờ là chuyện khác kia cơ.”

Kiểm tra một vòng thấy Quang Toản vẫn lành lặn chỉ là trông hơi tái nhợt thôi, lão Trần thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi lại chuyện.

Quang Toản mời lão ngồi rồi kể cho lãi tất cả những gì nghe được. Kể cho lão xong hết những gì mình biết, Quang Toản hỏi lão nên xử trí ra sao.

“Để mạt tướng cử người đưa Thái tử trở về Thành Phú Xuân chuyến đi lần này quá nguy hiểm, thần không thể để người mạo hiểm tính mạng được.”

Quang Toản thì từ từ hớp một ngụm nước mà linh nhi đưa đến rồi từ tốn nói:

“Trần tướng quân khoan đã ta có ý này, trần tướng quân nếu nghe xong mà vẫn quyết đưa ta về đô thành thì ta sẽ nghe mệnh không kháng cự còn nếu tướng quân thấy hợp lý thì làm theo lời ta nói sẽ có khả năng lật ngược lại thế cờ chơi chúng một vố.”

Lão Trần ngập ngừng rồi quyết định ngồi xuống nghe Quang Toản kể tiếp.

Thấy lão Trần ngồi xuống Quang Toản mỉm cười, rồi sai Linh nhi đi lấy nước trà cho lão rồi còn phần hắn thì kể đến kế hoạch của mình.

Đó là quân ta sẽ được chia thành hai cánh quân, cánh một giữ nguyên lộ trình cũ đi qua bến sông giang giả vờ mắc câu nhưng cánh quân còn lại sẽ được chia ra và đi đường vòng để tránh tai mắt của Nguyễn Ánh rồi hội ngộ lại cánh một trước khi đến bến sông gianh, tại đó cánh này sẽ giả làm một đoạn một toán thổ phỉ ủng hộ Nguyễn Ánh giả vờ đánh nhau với cánh đầu rồi giả vờ thua thế.

Quân địch chắc chắn sẽ nghĩ ta vừa đánh một trận sức lực chưa kịp hồi phục chắc chắn sẽ tiến đánh khi đó quân thổ phỉ giả đánh bọc lót từ sau lưng ngăn chúng bỏ trốn. Nghe đến đây lão Trần không thể không vỗ đùi khen hay nhưng lão nhận ra một điểm sơ hở ở ý của Quang Toản rồi hỏi.

“Thái tử, ý tưởng thế rất tốt nhưng chắc gì bọn chúng đã tin cánh quân kia của ta không phải của chúng ta đóng giả, dù biết chúng chưa chắc đã tiến công cứu quân.”

“Điều đó ngươi không cần phải lo, khi ta còn ở trong đô thành, trước khi đi ta có đọc được một tin tức là ở gần đó có một nhóm nổi loạn theo phe Nguyễn Ánh đô thành chưa kịp gửi quân dẹp loạn thì đã hay tin Nguyễn Hữu Chỉnh nổi dậy khiến ta phải tập trung đánh trước Chỉnh rồi mới có thời gian quan tâm xử lý chúng, ta tin hẳn Nguyễn Ánh cũng đã biết tin này rồi vì hắn cần nhiều binh nhất có thể mới đánh được chúng ta.”

Nói đến đây lão Trần mắt sáng lên nói:

“Thế nên ý điện hạ là ta sẽ đánh chúng rồi lấy danh chúng đánh quân ta phải không.”

“Trần tướng quân thật nhanh nhạy, không hổ là một tướng quân theo phụ hoàng từ lâu, ta chưa kịp nói hết tướng quân đã hiểu rồi, thế nhưng chúng ta không cần đánh chúng làm gì cho tốn binh lực chỉ cần mạo danh là đủ rồi.”

“Thế nhưng nếu không diệt bọn phản loạn này thì nhỡ đâu chúng thật sự phối hợp với quân của Ánh thì sao.”

“Không cần lo dù có được thông báo có người theo phe mình thì chúng cũng chưa chắc mời được bọn chúng gia nhập đâu vì lần hành quân này của chúng là bí mật không được ai biết để tránh tai mắt của ta, dù chúng có ý định thì hiện giờ thì chắc chúng cũng chỉ vừa tới Bồ chính chưa kịp ổn định quân lực nữa là chúng còn phải bận tâm chuẩn bị phục kích quân ta nữa là.”

“Thế nhưng dù có đánh thắng bọn chúng ta cũng không còn đủ lực để đánh với quân của Chỉnh đâu ạ”

“Việc đó Trần tướng quân không cần phải về phần đó chúng ta sẽ dùng kế sách khác thế nhưng chỉ đến khi đó ta mới nói cho tướng quân nếu tướng quân đồng ý với chiến dịch này.”

Lão Trần đắn đó, suy nghĩ đến lợi và hại nếu đồng ý rồi quyết định:

“Thái tử thật anh minh biết tinh tường đến như vậy, nếu người đã bố cục như vậy thần xin tuân lệnh.”

“Được rồi ngươi đi chuẩn bị đi ta cần nghỉ ngơi đôi chút, rạng sáng chúng ta sẽ chia ra hành động luôn, đến bồ chính chúng ta sẽ tạm thời không đi đợi cánh quân kia rồi mới đánh nghe rõ chưa.”

“Mạt Thần, tuân lệnh.”

Quang Toản để Linh nhi tiễn lão trần ra ngoài trường bồng còn hắn thì ngồi dựa vào ghế tay xoa chán suy nghĩ về thiệt hại của cuộc chiến lần này. Không biết nó có ảnh hưởng đến kể hoạch ban đầu không đây.

Lão Trần ra ngoài trường bồng thì sai người đi gọi Vũ Văn Nhậm lại để phân phó. Nhậm sẽ chỉ huy cánh quân giả vờ về đô thành, rồi làm theo như chỉ thị của Quang Toản gặp lại nhau ở bồ chính chuẩn bị đánh Quân ánh. Cũng vừa lúc đó có người báo hai tên quân của ánh một đã bị giết chết nhưng một tên đã chạy thoát.

Lão Trần báo việc này cho Quang Toản nhưng hắn bảo không cần quan tâm đến hắn vì thế chỉ khiến chúng khẩn trương bắt được Quang Toản rồi rút lui thôi.

Đêm đó lão Trần viết một phong thư báo cáo sự việc cho vua Quang Trung rồi bảo một tên đưa tin về đô thành. Canh ba đêm đó cánh quân do Vũ Văn Nhậm khởi hành đi theo một lộ tuyến khác lộ tuyến cũ, đi trước chuẩn bị, còn quân còn lại của Trần tướng quân sẽ hộ tống Quang Toản đi vào trời sáng.

………………

Cách đó vài dặm trong một khu rừng, một người vừa ôm vết thương trên vai vừa bước đi, bước chân nặng nề in xuống đất, tiếng thở dốc dồn dập cho thấy người đó bị thương không hề nhẹ rồi người đó cũng tựa vào một gốc cây gần đó nghỉ ngơi.

“Chết tiệt, kế hoạch không ngờ bị phá đám bởi một thằng oắt con, đừng để ta gặp lại nếu không ngươi được trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết.”

Nếu hắn biết đó chính là thái tử mà bọn chúng định bắt, thì hắn chắc hẳn sẽ tức hộc máu ra nữa.

Cố nén lại cơn đau hắn vịn tay vào cây bước tiếp rồi mất hút trong rừng sâu.

Còn trong lúc đó Quang Toản đang ngồi trong xe ngựa tiếp tục chuyến hành trình của mình, hắn ngồi đó nhìn vào tấm bản đồ mà lão Trần đưa cho hắn. Để phân tích trận địa.

“Quân ta không giỏi về thuỷ chiến nên đánh trên sông là ta gặp bất lợi cũng là cơ hội hoàn hảo để địch tấn công, hẳn là bọn chúng ở đâu đó gần bến sông.”

“Vậy nên ta sẽ dụ địch ra khỏi sông rồi đánh, chỉ chờ đến lúc đó chúng mắc câu.”

Khỏi nói đến nhân vật chỉnh của chúng ta bây giờ hãy quay về đô thành một chút đi. Sau một đêm vó ngựa không ngủ, thám báo đã đưa được thư mà lão Trần về cho vua Quang Trung, lúc này đây Quang Trung đang ngồi trong thư phòng đọc thư. Đọc xong bức thư ông cười lớn.

“Haa, ha ha! Không ngờ tên Nguyễn Ánh dám bước vào lãnh thổ của ta không những thế mà còn dám hạ thủ với con ta.”

Lục tướng đứng trong phòng bẩm:

“Bệ hạ xin người hãy để thần lĩnh quân đi tiếp ứng thái tử nhân đây diệt đi tay chân của Nguyễn Ánh luôn ạ.”

“Không cần ái khanh, bận lòng hoàng nhi đã có kế hoạch sẵn với bọn chúng rồi, quả thật không hổ là con của trẫm.”

“Bệ hạ anh minh, được trời chiếu mệnh sinh ra thái tử.”

“Ha ha! Có lẽ thế, nhưng Nguyễn Ánh hành động lần này cũng cho thấy ta đã quá chủ quan với hắn, đốc thúc quân ta ở nam lùng giết hết dư đảng của hắn đi, dám động vào ta chỉ có con đường chết.”

Chúng tướng đồng thanh hô:

“Bệ hạ anh minh ạh.”

Quang Trung ho một tiếng rồi bảo các tướng cáo lui đi.

“Được rồi, tất cả lùi đi ta muốn nghỉ ngơi.”

Sau khi chúng tướng cái lui ông nhìn vào bàn tay với máu của mình, rồi lẩm bầm

“ Bệnh của ta lại tái phát rồi, hi vọng ông trời có thể giúp ta chống đỡ được mấy năm giúp hoàng nhi yên vị được hoàng vị, may cho ta hoàng nhi không để ta thất vọng mà ngày càng làm ta bất ngờ nối tiếp bất ngờ.”

Rồi ông sai người đi bảo thái y chuẩn bị thuốc tẩm bổ. Còn phần mình thì lại kiểm tra lại sớ dâng lên ngày hôm đó.

…………………

Quay trở lại với nhân vật chính sau ngày bị đuổi giết đó hắn không được ngủ ngon lắm, mỗi lúc đi ngủ thì luôn bị ác mộng bị một bóng ma đuổi giết. Có lẽ lần đầu tiên đối mặt với việc đó hắn vẫn chỉ như bao người là sợ hãi. Thế nhưng hắn không như mọi người trốn tránh nó mà hắn lựa chọn đối mặt với sợ hãi.

Gần đây hắn quyết định thiết luyện chính mình, luyện tập chiến đấu với lão Trần dù lúc đầu có bị lão đập cho te tua về phải để Linh nhi cõng về nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc tập luyện để quen dần với việc chém giết, loại bỏ đi nỗi sợ, và nó khá có hiệu quả sau nhiều lần như thế hắn ngủ ngon hơn hẳn hay là nói mệt quá ngủ quên luôn.

Lão Trần cũng khá bất ngờ trước nghị lực của thái tử, lão nghĩ sau ngày đầu tiên chắc thái tử sẽ bỏ cuộc nhưng không ngờ hắn kiên trì được nhiều ngày như thế, lão có nghe nói thái tử có từng được rèn luyện khi ở trong kinh, lão nghĩ hắn chắc chỉ học vài ba thế võ mèo cào thôi vì hiếm có thái tử nào lại đi đánh nhau với bọn mãng phu cả. Những ngày đầu lão có thể nhẹ nhàng đánh ngã Quang Toản hắn, nhưng giờ lão phải mất một lúc mới đánh ngã được hắn, cho thấy được sự tiến bộ của Quang Toản, không những thế hắn còn biết lợi dụng một vài khoảnh khắc đánh ngược lại lão dù chẳng trúng gì cả.

Lão Trần thấy thế mừng lắm, vì hắn không làm mất mặt khi là con của Quang Trung. Vì thế lão cũng đánh hắn ngày một nặng thêm khiến cho Quang Toản không vì thế mà ưng ý với thành quả của mình được.

Cũng trong những ngày đó đoàn quân đã đến được đích đến họ còn cách bến sống gianh 100 dặm nữa nhưng họ dừng lại chuẩn bị gươm đao để đánh với quân vủa Nguyễn Ánh. Còn phần thái tử và lão Trần thì họ bí mật đi theo nhũng kí hiệu của Vũ Văn Nhậm để lại rồi gặp nhau tại một rừng cây.

Tại đó họ quyết định sẽ giả vờ đánh gần đó tầm 2-3 dặm với quân của Nhậm sẽ được trang bị sẵn cờ hiệu đặc trưng của Nguyễn Ánh, thế nhưng để tránh tổn thương quân mình họ sẽ được buộc một mảnh vải đen trên đầu. Xong suôi tất cả họ tách ra trở về chuẩn bị khai chiến vào sáng sớm.