Tác giả: KAHOH
Giọng của Linh nhi kéo Quang Toản ra khỏi dòng suy nghĩ, tạm thời gác lại những lo âu, rồi hắn nhìn theo hướng Linh nhi chỉ đó là một trấn nhỏ. Trần tướng quân ra lệnh hạ trại cách đó vài dặm rồi sai người xuống thăm hỏi thăm đường.
Quang Toản cũng muốn đi theo để thay đổi không khí chứ ngồi đợi mãi trong xe ngựa cũng rất nhàm chán, hắn nói với lão Trần là xuống thăm đây đó một chút rồi quay lại ngay, lão Trần hỏi có cần lão cho người theo hộ vệ không, hắn liền từ chối vì không muốn có người kèm cặp như thế, với cả nếu có người theo sau thì lại không hợp lý cho lắm vì một người hầu đâu cần có người đi theo hộ vệ làm thế khác gì bảo hắn là thái tử đâu.
Thế nên hắn từ chối ngay hứa với lão chỉ thăm thú rồi về ngay không la cà mãi lão mới cho phép hắn đi xuống trấn nhưng phải về trước tối nếu không lão sẽ cho quân đi tìm dù làm thế sẽ lộ vỏ bọc của hắn.
Trên đường hắn ngó tây nhìn đông nhìn thoải mái thăm thú khắp nơi, cảm giác sự tự do khi không có người kèm cặp, từ lúc còn ở Phú Xuân dù có thể đi lại thăm thú trong thành nhưng hắn luôn có người đi theo sau bảo vệ khiến hắn có cảm giác gò bó không được tự nhiên, với cả là một thái tử hắn không thể lúc nào cũng vui chơi ngoài thành được thế còn là gì phong phạm của thiên tử nữa chứ, vì những quan niệm như thế hắn ít khi ra khỏi cung ra thì cũng bị kèm khiến hắn thiếu sự tự do.
Bây giờ có cơ hội hiếm như này hắn đâu thể bỏ lỡ được, tiết trời tháng sáu khá thích hợp để đi dạo, cảm nhận cơn gió nhẹ nhàng và ánh nắng đầu hạ khiến tinh tinh thần hắn vừa đi vừa huýt sáo, tới gần trấn thì người đi lại nhiều hơn, tiếng huyên náo của những người bán rong, những tiếng người ta vừa đi lại vừa nói truyện, tiếng của trẻ em chơi đùa trong trấn, khung cảnh lúc đó mới yên bình làm sao.
Đang đi trên đường thì hắn gặp phải một hai người mặt mày hung hăng, quần áo xộc xệch không chỉnh tề lắm , bên hông thì để đao kiếm vừa đi ra từ một quán rượu mặt mũi đỏ lừ vì say rượu. Lúc ra chúng còn loạng choạng bám vào tường đi đứng xiêu vẹo. Ban đầu Quang Toản cũng không quá quan tâm lắm nghĩ là người giang hồ hay lính tráng của trấn đi ăn chơi thôi nhưng khi đi qua bọn chúng Quang Toản và nghe được loáng thoáng cuộc nói chuyện của bọn chúng
“Bố tổ cái việc thám thính này nữa, bọn thượng cấp thật rảnh việc, biết kiểu gì quân tây sơn sẽ qua sao không đánh luôn mà cứ phải đợi bọn nó đến rồi phục kích.”
tên đồng bọn của hắn đáp :
“Mày thì biết gì cơ chứ, thượng cấp đã nói thế hẳn phải có chắc chắn mỡi gửi chúng ta đi thám thính chứ, với cả đối đầu trực diện là quá ngu xuẩn, phải mai phục rồi đánh mới tốt.”
Hóa ra bọn chúng là thám thính của ai đó gài sẵn trong trấn này chỉ đợi quân của hắn xuất hiện là chạy về báo tin để chuẩn bị mai phục, Quang Toản không chần chờ mà quay người bám theo bọn chúng để tìm hiểu thêm thông tin.
Hai tên thám thính làm việc không có thứ tự gì cả, khi thì đi thanh lâu, khi thì ra quán rượu nói uống say mèm đến gần tối mà chả thấy bọn chúng có ý định trở về báo cáo cho cấp trên khiến Quang Toản sốt ruột, đã quá thời gian lão Trần cho phép hắn ra ngoài rồi mà cứ thế này quá phí thời gian đang định trở về báo cáo cho lão Trần để lão mang người đi theo dõi thay.
Khi vừa bước chân ra khỏi quán rượu thì hắn thấy có một người áo đen đội mũ trùm tiến đến gần hai tên kia. Hắn trốn vào một góc tối ngoài quán rượu theo dõi.
Chỉ thấy người áo đen lại gần đá cho một tên ngã xuống, tên còn lại định rút đao ra đánh nhưng không biết vì chuyện gì hắn dừng lại vội vàng dập đầu run sợ trước người áo đen. Rồi tên áo đen nói với hắn cái gì đó và để hắn đỡ đồng bọn dậy đi theo.
Tên kia vội vàng đỡ đồng bọn dậy rồi bước theo sau tên áo đen ra ngoài, bọn chúng lên ngựa rồi hướng về phía tây của trấn, tại nơi này chúng dừng lại ở một gian nhà nhỏ không người.
Theo dõi đến đây Quang Toản đắn đo không biết nên mạo hiểm theo dõi tiếp hay là trở về báo cáo cho lão Trần đây, cái trước thì nguy hiểm nhưng sẽ nắm bắt được hướng đi và mục đích của địch, cái sau sẽ an toàn hơn nhưng hắn sợ lúc hắn phái người đến bọn chúng đã cao chạy xa bay rồi mà còn phải đề phòng phục kích nữa chứ.
Thế là hắn quyết định chọn cái trước, hắn băng qua đường rồi tìm một vật cao làm chỗ tựa rồi treo qua cửa viện, cúi mình gần cửa sổ nhìn lén qua một lỗ nhỏ theo dõi bên trong.
Chỉ thấy tên áo đen dẫn hai tên thám thính vào báo cáo cho một người đàn ông khác đang ngồi đứng trước bàn với một tấm bản đồ lớn, là đã phát hiện quân tây sơn ở ngoài thành chừng 1-2 dặm và quân số ước lượng. Nghe xong hai tên kia báo cáo hắn người đàn ông kia không quan tâm đến hai tên thám thính mà quay sang ra dấu cho tên áo đen.
Tên áo đen rút kiếm bên hông ra nhanh như chớp cắt đứt yết hầu của hai tên mật thám. Hai tên đó trước khi chết vẫn không hiểu được mình đã nói sai cái gì mắt trợn lên đầy vẻ kinh ngạc.
Thủ tiêu xong hai tên đó, người đàn ông kia mới quay ra nói với tên áo đen:
“Cứ để chúng ở đấy ngôi nhà này đã bỏ hoang lâu rồi không ai quan tâm đến đâu, giờ thì Trần Phi ngươi nghĩ mất bao lâu nữa quân Tây Sơn sẽ đến được Thăng Long.”
“Bẩm phó soái theo tốc độ của bọn chúng thì không đến 1 tháng chúng có thể bình định được Thăng Long.”
“Nếu thế chúng ta phải nhanh chóng thực hiện công việc lần này, là bắt được thái tử của chúng thì ta sẽ có đủ sức uy hiếp được Quang Trung, nghe đâu Quang Trung quý hắn lắm, hắn chắc sẽ nhượng bộ cho chúa công Nguyễn Ánh.”
“Thế nhưng liệu Quang Trung không màng đến tính mạng của con trai mình tiếp tục đuổi giết chúa công thì sao.”
“Điều đó ngươi không phải lo chúa công đã tính trước được trường hợp đó nên đã liên lạc với bọn phương Tây rồi, kể cả có thất bại việc uy hiếp Quang Trung thì chúng ta vẫn có thế lật bàn.”
“Chúng ta nên mau chóng di chuyển về báo cho quân ta đang ở gần bến sông Gianh chuẩn bị mai phục quân tây sơn .”
Nghe đến đây Quang Toản đã biết người đứng sau tấm màn của cuộc phục kích là Gia Long - Nguyễn Ánh, hắn thật không ngờ Nguyễn Ánh biết được tin hắn theo hành quân.
Chắn hẳn Nguyễn Ánh có tai mắt trong thành thông báo cho, nên hắn mới tức tốc phái người tới phục kích.
Có thể thấy dù có bị quân tây sơn dồn về chân tường nhưng Gia Long vẫn biết cách xoay sở tình hình, biết nắm bắt thời cơ trỗi dậy.
Có thể thấy Nguyễn Ánh có dã tâm đến nhường nào, may cho Quang Toản là hắn biết trước được chứ nếu không để bị phục kích có trời mới biết số phận hắn sẽ đi về đâu khi bị Gia Long bắt.
Hắn quay người định chuồn ra ngoài thì vô tình dẫm phải một viên ngói vỡ dưới đất, hắn biết mình đã bị lộ nên nhanh chóng bật tường chuồn nhanh.
Khi Quang Toản vừa bật tường ra ngoài bên trong gian nhà hai tên thuộc hạ của Gia Long cũng lão ra ngoài xem ai nghe lén.
Bọn chúng thấy bóng dáng của Quang Toản chạy biết mình đã lộ, chúng liền đuổi theo để giết người bịt đầu mối.
Quang Toản chạy thật nhanh cố tình chạy vòng vèo để giảm tốc độ của hai tên bám theo, nhưng hắn thấy cũng chả mấy ăn thua vì hai tên đó rõ dàng đều là người học võ nên di chuyển như này chả nhằm nhò gì với chúng. Trái lại hắn thì là một cậu bé 8-9 tuổi dù không biết vì sao mà hắn chạy từ nãy đến giờ không thở dốc không mệt nhưng vẫn có sự cách biệt ở đây.
Hai tên đó ngày càng đến gần mà hắn chả cắt đuôi được hắn suy nghĩ có nên liều một phen xoay người đánh ngược không thì thấy bóng dáng quân lính quân Tây Sơn.
Mừng rỡ hắn chạy nhanh về phía quân Tây Sơn vừa chạy vừa hét to báo có quân của Nguyễn Ánh đang có mặt ở trong trấn.
Vua Quang Trung đã có lệnh thấy quân của Nguyễn Ánh là giết không bỏ sót nên khi nghe thấy hắn hét. Thì quay ra nhìn về phía hắn. Biết mình đã thành công gây sự chú ý hắn nhanh chóng tiếp cận lại gần quân Tây Sơn.
Biết không thể ở lâu hơn hai tên kia quyết định rút lui không đuổi giết nữa. Quang Toản chạy đến chỗ lính Tây Sơn nói:
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân phát hiện được hai tên lính của Nguyễn Ánh ở đằng kia ạh ngài mau chóng đuổi giết đừng để chúng chạy ạh.”
Người ngồi trên lưng ngựa có vẻ là quản giáo ra lệnh cho 4 tên lính nhanh chóng đuổi theo, dù có sống hay chết cũng được.
Còn hắn thì lại gần Quang Toản hỏi chuyện.
“Ngươi hẳn là người hầu đi bên thái tử nhỉ không biết vì sao mà ngươi bị quân của Nguyễn Ánh đuổi giết.”
Quang Toàn liền giả vờ vịn cớ tạm:
“Bẩm quan lớn, tiểu nhân phụng lệnh hoàng tử xuống trần mua ít đồ, trên đường đi thì tiểu nhân phát hiện 2 tên mật thám của Nguyễn Ánh nhưng bọn chúng đã bị 2 tên vừa rồi giết để bịt miệng rồi quay lại báo Nguyễn Ánh ạh.”
Quản giáo nghe xong cũng tạm thời tin hắn, cho phép hắn trở về trường bống của “thái tử”, về đến nơi hắn liền lệnh cho Linh Nhi đi mời Lão Trần để bàn chuyện cơ mật.