Chương 5: Khởi Hành

Khi Quang Toản tại tẩm cung của hoàng hậu thì cũng vừa trưa. Hắn bước vào trước rồi hành lễ với Bùi Thị Nhạn, bà cười bảo hắn đứng lên:

“Hoàng nhi không cần đa lễ, đều là người một nhà mà đứng như người lạ thế chứ, đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng Hậu.”

“Ta nghe nói con tự tay xuống trù phòng chuẩn bị một món ăn lạ cho ta phải không, đứa trẻ này sao phải khổ thế con chỉ cần sai Linh nhi làm mà.”

“Nếu con làm thế thì món ăn sẽ thiếu đi thành ý dành người với cả món này chỉ có con biết làm chưa có người nào làm được nó đâu ạ."

Bùi Thị Nhạn mỉm cười đầy mặt vui vẻ khen Quang Toản nói:

“Đứa trẻ này thật là còn nhỏ mà đã biết lấy lòng người rồi thật là, không biết món ăn này có gì lạ kì mà phải khiến cho hoàng nhi tự tay xuống trù phòng.”

“Dạ con tự gọi món này là phở. Linh nhi mau dâng lên cho mẫu hậu thưởng thức.”

Nói đến đây hắn vỗ nhẹ lưng Huyền Linh ý bảo cô bé dâng món ăn, cô bé hơi căng thẳng khi phải gặp hoàng hậu từ sau sự kiện lần trước, Quang Toản phải vỗ nhẹ lưng cô bé để động viên giúp cô bé lấy lại bình tĩnh. Cô bé cầm mâm sứ đi đến để trên bàn rồi nhanh chóng cáo lui trong lúc đến gần hoàng hậu cô bé không dám thở mạnh một lần vì sợ mình sẽ khiến hoàng hậu trách phạt. Khi về đến đứng bên thái tử cô bé mới thả lỏng được một chút, Quang Toản mỉm cười khen cô bé.

Trong lúc đó Bùi Thị Nhạn thì từ từ thưởng thức món ăn do chính nhi tử mình làm cho với vẻ mặt đầy hạnh phúc. Khi cho sợi phở vào miệng bà không thể không công nhận đây là món ngon nhất bà từng ăn, bà cũng không ngờ nhi tử của mình có thể làm được một món ngon như này, bà nghĩ cùng lắm là vị không đến nỗi tệ chứ không ngờ nó ngon như này, nếu không phải được bảo là Quang Toản làm thì bà sẽ nghĩ đây là một món do vị trù sư nào đó làm. Trong vài ngày qua kể từ sau khi Quang Toản tỉnh lại bà nhận thấy hắn như trở thành một con người khác vậy từ một đứa trẻ nên thơ hồn nhiên còn giờ hắn dường như trở nên chững chạc, phong phạm hơn nhưng dù sao hắn vẫn là con của bà, và bà sẽ mãi yêu thương hắn dù hắn có thay đổi ra sao thế nhưng bà cảm thấy hắn hơi có chút xa cách với chính mình.

Bà muốn thay đổi điều đó lắm chứ nhưng không biết mở miệng ra sao,thế nhưng ngày hôm nay hắn lần đầu tiên xuống bếp làm một món ăn ngon như này để thể hiện lòng hiếu kính với mình khiến bà không thể không rơi lệ, điều đó chứng tỏ hắn vẫn quan tâm đến bà và giọt lệ đó là giọt nước mắt của hạnh phúc. Thực ra là bà đã nghĩ nhiều rồi hắn chỉ muốn bày tỏ sự cảm kích khi bà cho phép hắn bắc tiến thôi trước giờ hắn luôn như vậy luôn trả ơn những người đã giúp mình.

Thấy Bùi Thị Nhạn vừa ăn vừa khóc khiến hắn đầu đầy dấu chấm hỏi chẳng lẽ mình nấu ngon đến thế sao trước giờ mình không biết nhỉ, không lẽ món đó không hợp khẩu vị của người xưa dù thế thì cũng không đến mức vừa ăn vừa khóc đấy chứ, hắn bèn tiến lại gần hỏi bà tránh sau này vấp phải sai lầm tương tự.

“Thưa mẫu hậu, chẳng lẽ món con nấu dở đến như thế sao? Sao người lại khóc vậy?”

Bùi Thị Nhạn gạt đi giọt lệ quay ra mỉm cười đáp với Quang Toản:

“Không món con làm rất ngon ta chưa từng ăn món ăn nào ngon như thế trước đây nên mới bất chợt rơi lệ thôi, lại đây nào Hoàng nhi ngồi xuống ăn với mẫu hậu đi.”

Rồi bà bảo người lấy ghế cho hắn ngồi. Hắn muốn từ chối vì mục đích lần này đến là để cảm tạ Bùi Thị Nhạn nhưng thấy sự trông mong của bà khiến hắn hơi mủi lòng, hắn đành ngồi xuống.

Khi Quang Toản ngồi xuống bà bắt đầu hỏi truyện dạo gần đây, dù bà đã nghe hết từ trước đó rồi nhưng bà vẫn muốn nghe từ chính con trai mình. Hắn ngồi đó và kể cho bà nghe về chuyện gần đây. Bà im lặng lắng nghe hắn nói thỉnh thoảng động viên gắp thức ăn cho hắn.

Và cứ thế là hắn dành cả chiều hôm đó Bùi Thị Nhạn, từ lúc đến đây hắn luôn coi bà và Quang Trung như hai người lạ không muốn gần gũi lắm thế nhưng hai người cũng đối xử rất tốt với hắn, khiến hắn không biết từ bao giờ cũng dần mở lòng với họ, ngày hôm nay Bùi Thị Nhạn đã công phá điểm mấu chốt đó khiến hắn mở lòng với bà và coi như mẹ của mình.

Sau buổi trò chuyện đó hắn lại quay lại công cuộc chuẩn bị hành trang để sớm mai hành quân. Đêm đó hắn mơ mình trở lại thế giới cũ của mình được gặp lại cha mẹ cũ, thực hiện công việc yêu thích của hắn là khảo cổ lâu lâu lại đi chơi với bạn bè không phải lo nghĩ về chuyện thiên hạ cũng chả phải gánh trách nhiệm thay đổi đất nước trên tay. Rồi hắn bị Linh Nhi gọi dậy để chuẩn bị di chuyển, hắn phải mất một lúc mới có thể chấp nhận được một sự thật phũ phàng là hắn không thể trở về, cười một cách đắng chát hắn rời giường mặc quần áo cải trang vì nếu hắn mặc như thường ngày người khác có thể nhận ra là thái tử và có thể dẫn đến việc bắt cóc thậm chí là ám sát tới từ những thế lực thù địch nên hắn nhất định phải cải trang thành một người hầu theo chân hầu hạ, Vũ Văn Nhậm không hề hay biết là hắn cải trang người hắn tiếp xúc sẽ là một thế thân của hắn để đảm bảo tính bí mật. Mà người biết hắn cải trang thì chỉ có tướng Trần Quang Diệu, phụ hoàng hắn Quang Trung và Linh nhi thôi.

Hắn mặc thường phục ở bên ngoài rồi ra cổng trước bước lên kiệu đi được một quãng rồi bảo lính khênh kiệu vào một khách điếm gần đó nơi bố trí sẵn người thế thân của hắn được phụ hoàng sắp xếp đợi sẵn trong một căn phòng hắn bảo lính dừng trước của khách điếm rồi dẫn theo Linh nhi đi vào trong tới căn phòng được chỉ định hắn gõ ám hiệu bên trong vang lên tiếng đáp lại ám hiệu rồi hắn bước vào phòng, bên trong là một cậu bé tầm tuổi hắn ngũ quan cũng khá giống hắn đang quỳ xuống sàn chào hắn:

“Tiểu nhân hân hạnh được gặp thái tử, kính xin mong người không trách lỗi vì tiểu nhân không đón tiếp từ xa.”

Quang Toản phất tay nói:

“Không cần đa lễ đứng dậy đi, ta còn cần nhờ ngươi đóng giả ta nữa kia mà, không biết ngươi gọi là gì nhỉ?”

“Dạ thưa tiểu nhân được gọi là Tiều Phong, thái tử có thể gọi thần là tiểu Phong là được rồi ạ.”

“Được thế tiểu phong ngươi mau thay bộ quần áo này vào rồi đóng giả ta bắc tiến, trách nghiệm của ngươi không thể để lộ thân phận thật của ngươi khi nào cần nói cái gì ta sẽ nói với ngươi sau, giờ thì mặc quần áo vào rồi đi thôi.”

Tiểu phong vâng dạ, rồi vội vàng mặc quần áo của Quang Toản vào, sau khi nhắc nhở tiểu phong một số thứ rồi hắn với tiểu phong bước ra ngoài thế nhưng lần này bước ra vị trí đã được đổi lại hắn không còn là thái tử mà là tiểu phong còn tiểu phong lại là thái tử. Nếu không phải người quen thuộc với hắn thì sẽ không thể nào biết được hắn là thái tử.

Bước ra khách điếm hắn theo sau chân tiểu phong bước ra ngoài, đưa tiểu phong lên kiệu, hắn ra dấu cho Huyền Linh bảo nhấc kiệu đi tiếp ra ngoài thành nơi quân đội đã đứng đợi sẵn đưa đến nơi thì thấy lão Trần với Vũ Văn Nhậm tự mình đến đón tiếp. Vì hắn rất ít tiếp xúc với Nhậm nên Nhậm không thể nhận thấy sự khác biệt giữa hắn với tiểu phong. Còn lão Trần thì đã biết trước rồi nhưng giả vờ tiểu phong là hắn, rồi để hắn với tiểu phong cả Linh nhi vào cùng một xe ngựa rồi hạ lệnh xuất phát theo ước tính thì không đến 30 ngày họ có thể đến bắc hà bình định quân của Nguyễn Hữu Chỉnh. Đoàn quân xuất phát tiến lên theo lệnh, bóng người ngày một nhỏ dần rồi mất hẳn phía chân trời, đoàn quân di chuyển có thể gọi là thần tốc không đến nửa ngày tời đã đi được gần 60 dặm rồi, các bạn phải biết đường núi thời bấy giờ không hề dễ đi như hiện đại có đường cao tốc di chuyển nhanh, trên đường đất còn đỡ khi hết đường thì phải trèo đèo lội suối. Thế mới thấy tốc độ di chuyển của quân tây sơn nhanh đến cỡ nào quả thật sách sử ghi chép lại sự kiện vua Quang Trung hành quân thần tốc diệt quân thanh không phải nói láo chút nào.

Trên đường hành quân rất chán cảnh vật núi rừng lúc đầu thì khá mới mẻ, nhiều ngọn đồi cây cối tạo thành một khung cảnh thiên nhiên tráng lệ, nếu là ghét nhìn thấy những ngôi nhà san sát mà không thấy một bóng cây nào thì điều này quá tuyệt vời, nhưng nhìn nhiều cũng phát ngán, thế là Quang Toản quyết định không nhìn nữa mà nghĩ xem nói gì để khiến cho Nguyễn Hữu Chỉnh đồng ý theo phe mình, ra điều kiện gì để khiến Nguyễn Hữu Chỉnh động lòng đây, hắn có tự tin có thể thuyết phục Chỉnh theo mình vì hắn biết ông luôn sống trong sự e dè, đố kị, không phút nào là không nghĩ cách sống sót, kể cả khi thuần phục vua cha của hắn là Quang Trung, ông vẫn bị nghi kỵ, người tài thì họa lớn thật trớ trêu làm sao nhưng lần này sẽ khác hắn đồng ý tin tưởng Chỉnh tuy ông có mang danh phản bội tráo trơ cáo già nhưng hắn biết ông thực ra làm thế cũng chỉ để giữ lấy cái mạng thôi ai chả thế không ai là muốn chết cả. Điều ông làm có thể thông cảm, nếu người khác nhìn nhận khác đi, thậm chí bạn có được đặt trong tình huống như ông bạn có chắc là mình sẽ không làm như thế không hay chịu chết. Điều đó có thể thấy được sự nhanh nhạy của ông trong việc nắm bắt tình hình thế cuộc, sự dứt khoát vứt bỏ không hối tiếc để thực hiện mục đích cái hắn cần là tạo được niềm tin nơi con người luôn bị ghen ghét chối bỏ này dù chỉ ươm lên một tia thôi cũng coi như chuyến đi lần này thành công rồi điều còn lại là tiếp tục thương thuyết cảm hóa thôi, nhưng hắn cũng biết Quang Trung sẽ không để Nguyễn Hữu Chỉnh sống lâu như thế, thế nên hắn cần phải nghĩ cách vừa đảm bảo thuyết phục được Nguyễn Hữu Chỉnh vừa khiến cho vua cha hắn không tìm cách giết ông vì với Quang Trung, Nguyễn Hữu Chỉnh dám phản bội lại nhà Trịnh mà chạy vào miền nam thì cớ gì Chỉnh không dám phản bội lại mình.

Trong lúc suy nghĩ đoàn quân đã tiến đến một trấn nhỏ.