Chương 33: Thuyền Nạn

………...Góc Tán Nhảm…………

-Tác hôm đi thi vẽ về xui xẻo bị kiến ba khoang hay con bọ gì đó đốt lên tay. Giờ tay cứ như xăm trổ, toàn sẹo … hu..hu.. (TAT) động một tý là lan ra chỗ khác ngay nếu không cẩn thận. Viết chương mới cũng rất khó khăn.

- Tôi biết các bạn thương tôi mà!!

P/s: ( Ah!! mà cho ai quan tâm thi như nào thì tác tự tin đá vào mồm các bạn cùng phòng nhá:)) )

           ………...…………

Cảng Vân Đồn nơi đây từng rất huyên náo, người đi ta đến khắp chốn. Nhưng từ khi chiến hỏa nổ ra nhiều tháng nay, nơi đây lại trở nên vắng vẻ hơn hẳn. Đâu còn những chuyến lái buôn, đâu còn kẻ gào thét bán hàng, còn đâu những tàu bè chất đầy hàng hoá.

Chả có một thương buôn nào muốn cái mạng của mình bị liên lụy vào đây cả, tiền có thể kiếm lại nhưng mạng thì không. Tuy vẫn có số ít duy trì qua lại nhưng không đáng kể.

Thương buôn đi mất để lại những kẻ làm ăn thiếu hàng, người buôn thì không có chỗ để xuất. Kẻ may mắn duy trì được nguồn hàng thì vẫn mở cửa, nhưng cũng chẳng mấy người mua. Người kém may mắn hơn thì mất nguồn cung, không duy trì nổi rồi sập tiệm.

Tuy hoàng thượng đã cho tích cực nâng cao chính sách mới, nhưng đâu thể cứ ngày một ngày hai là khôi phục được. Có lẽ là một vài tháng nữa, nhưng giờ tình trạng ế ẩm như này sẽ còn tiếp diễn.

Trên bến cảng một con thuyền to lớn đỗ ở trên bến, chiếc thuyền to hơn hẳn so với các thuyền đang đậu khác ở trên bến. Thay vì có chỉ có một tầng vừa để chứa hàng vừa để cho thuyền viên nghỉ ngơi. Chiếc thuyền này lại có nhiều tầng lầu, chỗ để hàng và nghỉ ngơi cho thuyền viên cũng riêng biệt.

Trên đỉnh của cột buồm treo một lá cờ không thuộc bất kỳ nước nào nơi đây từng qua lại. Thân thuyền lạ kì thay không được lành lặn như vậy, có mảng thủng lớn nhìn như vừa mới vá lại, có chút thì chẳng thèm vá. Nhìn trông như một người khỏe mạnh bỗng nhiên bị thương tật đầy mình vậy

Nhưng đặc biệt hơn cả là trên thuyền tất cả thuyền viên đều là người phương tây. Mắt xanh, da trắng, tóc vàng, nếu phải so sánh họ với những người khác ở trên bến cảng chắc chắn họ sẽ không bị lẫn đi đâu được.

Bên trên boong tàu một người đàn ông trung niên với khuôn mặt dữ dằn, nước da hơi có chút sạm lại do biển cả. Đôi mắt màu nâu đậm và bộ râu quai nón trông không có vẻ gì là thân thiện, thay vào đó là chút gì đó hung tợn. Quần áo của ông cũng khác biệt hoàn toàn với đám thủy thủ, với phần đuôi áo dài như một chiếc áo khoác. Chiếc áo đã có chút cũ sờn màu do giặt lại nhiều lần nhìn như lúc nào cũng sạch sẽ.

Kết hợp cùng đôi bốt da màu đen người đàn ông đi lại quanh tàu, kiểm tra từng chỗ.

Mỗi khi đi qua thuyền viên ông đều dừng lại đôi chút để hỏi thăm, rồi mới đi tiếp. Trái lại với vẻ ngoài có chút không thân thiện, ông có vẻ như rất được thuỷ thủ đoàn kính trọng và yêu mến.

Lúc này đám thuyền viên trông thấy ông đi qua mới tiếp tục câu chuyện.

“Thuyền trưởng trông có vẻ không được tốt lắm, có vẻ đêm ngủ không được ngon lắm” một người trong đó nói

Một người với dáng vẻ gầy còm nhìn về phía người đàn ông kia vừa rời đi, rồi quay lại nói: “Đương nhiên là không được tốt rồi, hôm qua nghe lão Arthur nói lương thực trong kho chỉ đủ vài ngày nữa thôi.”

“Cơn bão đã làm thủng một mảng lớn ở kho hàng cuốn trôi đi một nửa số lương thực tích trữ và một số hàng hóa khác. Không biết lúc về Anh quốc chúng ta có kiếm được mấy đồng nữa.” Một người than thở nói, hơi thở của hắn sặc mùi rượu rum rẻ tiền. Trên tay hắn còn trực sẵn một trai uống gần hết.

“Đừng lo về tiền vội, hãy lo về cái mạng của mình trước đi. Chúng ta hiện giờ còn không đủ thức ăn, lấy đâu cơ hội về nhà.” Người này trông có vẻ gắt gỏng, chê bai nói

“Được rồi!! được rồi không cãi nhau. Morgan việc trao đổi với dân bản xứ sao rồi, có trao đổi được chút thực phẩm nào không. Chỉ cần họ chịu bán chúng ta không ngại ra gấp đôi giá mua lại.” Một người trông có vẻ lão đời nhất trong hội ngăn hai người kia chuẩn bị đánh nhau. Để ý kĩ có thề thấy quần áo của ông có phần tương tự với người vừa đi qua, ngăn lại cuộc cãi vã người đàn ông qrồi hỏi một người thanh niên trẻ trong đám thủy thủ.

Tất cả đều nhìn về phía cậu thanh niên, mong được nghe một đáp án mà ai cũng muốn. Có vẻ như cậu ta phụ trách đi liên hệ với dân bản xứ để kiếm nhu yếu phẩm. Dưới cái nhìn của mọi người, cậu ta trông có vẻ không mấy được tự nhiên lắm ủ rũ nói:

“Tôi đã tìm được một vài địa điểm được tôi cho là bán thực phẩm, nhưng người dân nơi đây không nói tiếng Anh và dường như họ có vẻ không được thoải mái lắm với chúng ta.”

“Thân thiên hay không cũng chả quan trọng thế hàng hóa thì sao?” Người đàn ông kia nói

“Không được tốt lắm họ từ chối buôn bán, tôi có loáng thoáng nghe nói là trong lãnh thổ của họ có chiến tranh. Lương thực có chút không đủ cung, tìm được vài mối khác nhưng chất lượng thực phẩm không được tốt, cũng chả đủ để chúng ta vượt biển về quốc.” Cậu ta nói với một giọng chán nản.

“Hay là chúng ta tranh thủ ban đêm nổ pháo cướp bóc, tôi đã nhìn quân lực quanh đây rồi chúng ta có thể làm trước khi quân đội kịp phản ứng. Tranh thủ kiếm thêm chút đồ giá trị chôm về Anh quốc kiếm thêm chút đỉnh. Ta hành động trong đêm nhanh chóng chất đồ lên tàu rồi giương buồm ra khơi.” Vẫn là cái tên than thở tiền nong kia nói. Có lẽ lúc này hắn đã bị men say xoá mất nhận thức, nên không để ý mấy lời mình nói.

Nhưng chưa kịp nổi lên được bao lâu vị già đời kia đứng bật dậy túm lấy cổ áo hắn dí hắn lên cây cột gần đó. Cú đập khiến hắn choáng váng, run tay đánh rơi chai rượu trên tay hắn rơi xuống sàn một tiếng... Choang.. Một tiếng mảnh sành pha lẫn với rượu văng tung toé trên sàn tàu.

“Thường tôi sẽ không quan tâm cậu lén mang rượu lên tàu. Nhưng đừng để vì thế

mà cậu coi thường luật lệ trên cái tàu này. Nếu muốn sống thì đừng nói câu ấy ở đây!! Nếu không phải dân bản xứ treo đầu anh lên thì tôi cũng sẽ rất tình nguyện cho cho cậu một phát súng vào họng. Hãy nhớ rằng phần lớn số thuốc súng chúng ta trôi theo cơn bão, hơn cả là đoàn người vận hàng xuống vào sâu trong đất liền vẫn chưa trở về. Bao gồm cả con trai của tôi nữa, nên là khôn hồn ngậm cái mồm lại nếu không muốn chết! Rõ chưa!?” Nói xong người đàn ông thả cổ áo tên kia ra, khiến hắn ngã nhào xuống đất

Tên kia thấy thế sợ hết hồn ngồi đơ người ở đó một lúc, chỉ khi nghe thấy người đàn ông kia nói mới gật đầu lìa lịa vội vàng trả lời. Lúc này chắc men say đã vơi rồi, hắn mới nhận thức được lời mình nói.

“Rõ thưa thuyền phó! Sẽ không có lần sau thưa ngài.”

“Lần sau hãy chọn từ cho đúng vào anh Charlie tôi không muốn lúc trở về phải báo cáo thành viên của mình bị mất tích với nữ hoàng.”

Nói xong vị thuyền phó bỏ đi chỗ khác, mọi người xung quanh trông có vẻ hả hê lắm. Chắc hẳn tên này khi uống rượu chọc không ít người trong thuỷ thủ đoàn. Nên là không có người nào chạy ra nói vài lời hộ cả. Hắn ta loạng choạng đứng dậy, bấu víu vào lan can boong tàu.

Một người trong đám thấy thế liền lên tiếng nới với một giọng trêu tức.

“Thế nào Charlie ổn chứ? Hàng ngày anh uống nhiều lắm mà, hôm nay hẳn anh uống chưa đủ có cần tôi mua cho anh một chai nữa không?”

“Cầm mồm đi James!! không đến lượt anh lên tiếng đâu. Lần trước không phải cũng chính anh ngủ quên báo động khiến cả đoàn tàu không kịp tránh bão ah!” Charlie thấy thế không chịu thua cũng hạnh hoẹ lại.

Thấy hai người lại sắp xửa cãi lộn, đám người bèn tách bọn họ ra. Hai người này cãi vã là chuyện thường xuyên nhưng tần suất gần đây ngày một cao từ sau cơn bão ập đến.

Hoá ra con thuyền này thuộc về một đoàn sứ giả anh quốc. Trên đường đi xứ sang trung quốc bất ngờ gặp bão phải ghé vào cảnh Vân đồn xin tiếp tế. Cơn bão đánh thủng một tàu, tuy may mắn cầm cự vào được đến bờ nhưng cuốn đi vài mạng người và số thực phẩm lẫn một số hàng hoá đã.

Cập cảng họ liền mau chóng cử giáo sĩ đi xin giúp đỡ. Nhìn thoáng qua thì nơi này phần nào giống với triều đình nhà thanh. Dân quanh cảng cũng có vẻ giao thương với trung quốc, nên rất nhiều người biết tiếng hoa. Thế nhưng dân chúng lại từ chối giúp đỡ họ.

Họ đã ở đây được vài ngày rồi, số lương thực còn sót lại không duy trì được mấy ngày nữa. Người dân xung quanh lại không chịu bán nhu yếu phẩm cho họ.

Sau khi thương thảo thuyền trưởng và cha xứ quyết định tách làm hai nhóm. Một nhóm do cha xứ và vài giáo sĩ dẫn đầu hướng về giai cấp cầm quyền nơi này xin giúp đỡ. Một đội do thuyền trưởng làm chỉ huy, sẽ ở lại cố sửa chữa tàu đợi những người còn lại trở về với nhu yếu phẩm.

Giáo sĩ khi đi cũng đem theo một số lô hàng hoá và thực phẩm, tiện thể thử giao dịch xem. Đành ra thực phẩm đã ít giờ càng ít, họ phải ăn uống tằn tiện mấy ngày nay. Ai nấy cũng trở nên dễ bị kích động hơn thường ngày. Không khí trên tàu như bị cô đặc lại, khiến người ta khó chịu.

Trong buồng thuyền trưởng, Robert Dunham thuyền trưởng cả con tàu đang nói chuyện với thuyền phó.

Robert ngồi sau bàn nhìn lên tấm hải đồ tỉ mỉ đo đạc lại vị trí của đoàn tàu. Ông gọi vị thuyền phó của mình vào ,nhưng không nói câu nào mà mặc kệ vị thuyền phó đứng đó.

Một lúc lâu sau Robert không ngẩng đầu lên hỏi: “Lương thực của chúng ta đang cạn dần Patrick ạ. Số còn lại nếu may mắn chúng ta sẽ trụ được thêm tuần nữa.”

“Tôi biết thưa thuyền trưởng.”

“Đoàn xin cứu trợ đã đi được bao nhiêu ngày rồi nhỉ Patrick?”

“Đã được 1 tháng thưa ngài.” Patrick nghiêm túc trả lời.

“Theo anh họ không biết họ đã xin được giúp đỡ chưa?” Robert vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm hải đồ không chút ý tứ gì nhùn vị thuyền phó.

“Trong trường hợp xấu nhất họ đã thất bại và bị giết, còn nếu họ thành công tôi cũng không biết bao lâu nữa họ sẽ trở về. Có thể là hôm nay, có thể là mai, cũng có thể là tuần nữa. Tôi không biết chắc được thưa ngài!” Patrick ngập ngừng đôi chút, cân nhắc câu trả lời rồi mới nói.

“Có vẻ như anh cũng đã nhìn thấy tình hình rồi. Lương thực ít ỏi, ta không chắc đã cầm cự được đến lúc đoàn người trở về. Tàu dù bị tàn phá nhưng nếu liều mạng biết đâu ta có thể kịp sang nhà thanh xin giúp đỡ.” Lúc này Robert mới ngẩng đầu lên nhìn Patrick nói ra ý kiến của mình.

Robert biết con trai của Patrick đi cùng đoàn người đi xin cứu trợ, thế nhưng Patrick là một người biết lợi mất. Ông tin hẳn Patrick sẽ đồng ý với ý kiến của ông.

Dù không muốn rời đi mà đợi con trai trở về, nhưng lúc này chính Patrick cũng biết làm thế lúc này không nên. Ông cũng hiểu quyết định của thuyền trưởng khi nói vậy. Nếu bản thân mình trong cương vị của thuyền trưởng chắc chắn cũng sẽ làm vậy.

Patrick đứng đó hồi lâu, đắn đo suy nghĩ Robert cũng rất tử tế chờ đợi câu trả lời. Lúc này bỗng nhiên có tiếng la ó ngoài boong thuyền. Tiếp sau đó có người chạy đến gõ cửa phòng thuyền trưởng.

“Thuyền trưởng ngài nên ra xem, có người trở về và họ đem theo nhu yếu phẩm!!!”

Nghe thấy thế cả Patrick và Robert liền mau chóng chạy ra ngoài