………...Góc Tán Nhảm…………
Tác: Ngày các bạn đọc được chương này là lúc tác chỉ còn 1 tuần rưỡi trước khi đi thôi, viết nhân lúc rảnh tay rồi lại quay lại học tiếp. Khổ thân lắm \(TAT)//
………...…………
“Được rồi, ngươi cầm lấy tờ giấy này. Chúng ta sẽ thông báo nếu ngươi chúng tuyển, mà nhớ ở gần đây để chúng ta còn tìm thấy!”- Nói xong nhân viên đưa ra một tờ giấy màu xanh trên có ghi một vài thứ đơn giản như số thứ tự của tên ăn mày. Làm xong nhân viên đuổi hắn đi.
Tên ăn mày nhận lấy tờ giấy, cũng không nói hay tỏ thái độ gì, lạnh lùng nhìn tên nhân viên một chút rồi rời đi. Toản lúc này đang chào hỏi bách tính, nhưng vẫn lưu tâm cho người theo dõi diễn biến. Nghe thấy tên ăn mày đã đi, Toản nhìn theo hướng hắn rời đi.
Tên ăn mày để lại ấn tượng không tệ với Toản, nhưng cũng chỉ thế thôi hắn cũng không lưu ý nhiều. Nói đã biết rồi quay lại hỏi chuyến đi thị sát của mình, hắn đâu thể vì một người đàn ông mà… Hắn ko có cái phẩm vị đó đâu.
…………
Kết thúc buổi sáng ngày hôm đó, nhân viên ghi chép được tổng cộng 127 cha mẹ ghi danh cho con. Và 7 người thành phần tri thức hoặc họ cho là vậy ghi danh, tên ăn mày kia nằm trong tốp này.
Sẽ mất vài ngày để kiểm chứng hết thảy đống này. Trong lúc đó những người ghi danh được lệnh, ở lại gần trong thành. Rất may là hầu như những cha mẹ ghi danh cho con đều là người dân ở đây.
Kiểm tra thông tin của họ không khó, mất thời gian ở những người đến từ bên ngoài. Một vài người là dân ngụ cư, chạy nạn đến trú tạm. Rất khó để tìm người kiểm chứng, do dân ở đó di dời hết rồi.
Nên con của họ sẽ xếp sau, ưu tiên người xác định được thân phận trước đã. Hẳn nhiên chuyến đi hôm nay của Toản không kết thúc tại đây. Lần đầu tiên đến thăng long hắn chỉ tập trung vào chuyện của Đoản Dự ( thân phận mới của Hữu Chỉnh). Còn lần gần nhất này hắn bị nhấn chìm trong báo cáo, khiến hắn không thể ra ngoài thực tiễn được.
Nhân dịp này hắn muốn kiểm tra luôn một vòng địa hình thăng long. Tại sao ah? hắn cần quan sát xem để sau này phân bố các khu trung tâm công nghiệp, cũng như dân cư thích hợp. Đương nhiên là đó là chuyện của sau này, nhưng hắn không muốn thấy cảnh hà nội bầu trời phủ đầy bụi như ở thời hiện đại đâu.
Đương nhiên cái nhìn của hắn cũng không thể đảm bảo đúng 100%, việc này sẽ còn phải kiểm nghiệm nhiều lần trước khi đi đến kết quả cuối cùng. Toản đi đến đâu vừa ý sẽ dừng lại xem xét đôi chút rồi nói vài câu, tự khắc có người phía sau ghi chép lại đầy đủ. Trông chẳng khác nào sếp tổng đi kiểm tra thị sát cả. Đi qua nhà dân thì dân chúng vội vàng chạy ra hành lễ mời thái tử vào nhà, hắn uyển chuyển từ chối lời mời.
Hắn biết tuy rằng họ mời thế thôi nhưng chắc gì họ đã dám làm như vậy, hạ cái nấc thang cho mọi người cùng vui vẻ. Chuyến thị sát này đến gần hết chiều hắn mới có thể quay lại tử cấm thành. Thu hoạch cũng gọi là tương đối ổn, Thăng Long của bây giờ chỉ bằng 1/10 của hà nội hiện đại. Nhiều chỗ còn chưa khai hóa hết sức, hắn cũng chưa kiểm tra hết các làng xung quanh.
Để có cơ hội khác hắn sẽ đi vậy, tạm thời bây giờ thế này là đủ rồi. Ngồi trong ngự thư phòng thái dám nâng lên cho hắn bản danh sách những người đăng ký hôm nay. Tổng hôm nay đăng ký có 137 hộ dân đăng ký, trong đó đã kiểm tra xác thực được 63 người hợp lệ.
Lần tuyển người này hắn chỉ lấy có 20 người tổng cộng, nên hắn sẽ phải đào thải số người còn lại trong vòng tiếp theo. Sau khi nghe báo cáo xong hắn cho thái dám lui, Còn mình mình hoạch định kế hoạch tiếp theo sẽ ra sao.
…………….
Tiếp đó một tuần sau, lần lượt bắt đầu vòng loại thứ hai lần này kiểm tra học thức của bọn trẻ. Những đứa không đạt tiêu chuẩn sẽ bị gởi trở về nhà, kèm theo là một vài đồng coi như phụ phí.
Những ngày này Toản cũng không ngời không, tích cực nới lại tuyến buôn bán cũ. Hắn sai người đưa một bức thư trong đó viết về việc hắn tiếp quản Thăng Long và đảm bảo với các lái buôn về độ an toàn, vân vân… Rồi sau đó theo “Chiếu Khuyến Nông” kêu gọi nạn dân lưu vong trở lại quê cũ, khuyến khích dân chúng khai khẩn làm ruộng.
Những thứ này muốn thấy được kết quả, còn phải chờ đợi rất lâu. Muốn có kết quả nhanh chóng thì đương nhiên không phải không có nhưng hoản cảnh không cho phép a. Nên hắn không thể không làm những mà còn làm rất tích cực nữa.
Ngày này Toản đang làm việc trong thư phòng, công tượng hớt hải chạy đến xin tiếp kiến. Toản cho phép vào tên công tượng liền nhanh chóng chạy vào quỳ xuống.
“Bẩm thái tử, việc người giao cho thần làm đã có kết quả. Rất mong người đến chỗ thần để xem xét.”
Nghe thấy thế Toản hớn hở ra mặt, vội vàng đứng lên.
“Còn chờ gì nữa, mau chúng ta đi nào!?”
Cuộc gặp mặt ngày hôm nay Toản không muốn để quá nhiều người biết được. Thế nên khi đi ra khỏi thư phòng hắn cho người giả kiệu đi hoa viên, mình hắn thì lặng lẽ giả trang thành người hầu đi theo công tượng về phòng hắn.
Toản tức tốc đến công tượng phòng, vừa bước vào phòng đập vào mắt hắn là đầy dẫy những linh kiện nằm ngổn ngang khắp chốn. Đa phần chúng không được trọn vẹn, có mảnh thì như bị vỡ toang, mảnh thì mang vệt cháy xém nặng ghim hẳn lên tường. Nào đâu nữa những dụng cụ nằm lệch khỏi giá, có chút đồ vật nhìn như đã lâu không dùng. Hơi nóng từ một cái lò gần đấy phả vào mặt Toản, kèm theo đó là mùi kim loại nấu chảy.
Công tượng chạy theo sau thấy Toản dừng trước của phòng không vào, liền nhớ ra cái gì đó. Vôi vàng chạy đến mặt mày ngượng ngùng phi vào dọn dẹp một chút căn phòng. Toản thấy thế cũng chả ngăn lại, đợi một lúc khi tên công tượng chạy ra thông báo mới vào lại.
Các linh kiện giờ đã được gom lại cho vào một cái bao trong góc phòng. Vết cháy xém trên tường thì bị phủ lại bằng một tấm vải to, nhưng vẫn nhô ra cục kim loại. Có lẽ hắn không đủ thời gian để rút nó khỏi tường đi. Nhưng căn phòng vẫn nặng cái mùi kim loại nấu chảy, cái mùi ấy chắc khó lòng nào bay khỏi đây được.
Toản cũng chẳng đáng kể những điều đó, giờ ý thức của hắn tập trung vào thứ đang được phủ vải lên nằm ngay giữa căn phòng. Thấy thế công tượng liền mời Toản đến ngự thẩm, hắn đưa tay kéo tấm vải xuống. Để lộ một khẩu súng trường dài tầm 900 mm trở lên, thân súng được chế biến khá thô ráp.
Toản liền cầm khẩu súng lên ước lượng độ nặng, súng nặng tầm 4-5kg có thể mang vác được. Công tượng mau chóng giới thiệu cho hắn biết thông số của khẩu súng này.
“Bẩm theo mẫu thiết kế thái tử đưa cho thần, sau nhiều lần thử đây là mẫu súng ổn định nhất không bị vỡ nòng khi bắn. Súng có độ dài tầm 239 phân (956 mm), nặng tầm 5 cân, thần đã cho cạo khe rãnh trong nòng súng theo như công cụ người đưa thần. Theo đó ít nhất một phát súng có thể bắn được xa 50 trượng (200 m) nếu bắn đạn hạt. Còn theo mẫu đạn người đưa thì có thể trong 153 trượng ( 612 m) mục tiêu vẫn có thể bị đạn xuyên thủng.”
Tiếp đó tên công tượng bưng ra một khay đạn đựng tầm 10 viên đạn bằng chì mềm, với thiết kế hình trụ hình trụ có các đường rãnh phương tuyến được khắc trườc tiếp lên viên đạn.
Nhặt lên một viên để xem xét, Toản phải công nhận công tượng đã làm rất khá, với đống dụng cụ thô sơ như này.
“Hiện đã có khuôn sẵn của đạn có thể sản xuất được, chỉ là cần có đủ nguyên liệu hàng năm sẽ có hàng ngàn viên như vậy.”
Nói đến đây công tượng không khỏi kích động, mẫu súng này có thể nói là đã vượt xa so với mọi loại súng trên thị trường. Vượt xa so với loại súng hỏa mai quân đội đang dùng, nếu có thể sản xuất hàng loạt đây sẽ là đại sát khí của đại việt. Nhưng nghĩ đến đây hắn không khỏi ảo não buồn rầu.
Đang thưởng thức khẩu súng mới thấy mặt mày công tượng lúc vui lúc buồn. Toản biết có chuyện gì đó liền hỏi thăm tình hình.
“Có chuyện gì, chẳng lẽ súng có vấn đề gì không giải quyết được!?”
Chột dạ đôi chút công tượng không thể không kể cho Tỏa: “Dạ bẩm, bản thân súng không có việc gì. Nhưng quy trình chế tạo có chút khó khăn, không thể làm hàng loạt được như yêu cầu của người. Thần xin nhận tội!!”
Nói đến đây công tượng bèn im miệng quỳ xuống không nói, hắn đang đợi thái tử trách phạt. Tuy biết thái tử bình thường nho nhã, hiền hòa với mọi ,người nhưng hắn không biết nếu làm phật ý thái tử sẽ cư xử như thế nào nên chỉ có cách nhận tội trước vậy. Toản cũng chả trách phạt gì hắn mà nói:
“Đứng lên đi! ngươi thay ta làm việc ta mừng còn chưa xong, sao có thể trách phạt ngươi được. Có khó khăn gì cứ nói ra để ta xem xét giải quyết.”
“Tạ thái tử!!” Thở phào một cái công tượng đứng lên trình bày khó khăn đang mắc phải.
“Dạ bẩm, như người thấy chất lượng sắt của chúng ta không được tốt. Thần đã thử nhiều lần nhưng tình trạng vỡ nòng súng vẫn diễn ra. Trong một lần tình cờ thần có đổi được một nhóm sắt của một cửa hàng, đem về dùng thử không ngờ thành công.”
“Thần bèn quay lại muốn một nhóm nữa, phát hiện chủ cửa tiệm là người phương tây. Hắn nói nhóm sắt kia mỗi chuyến hàng hóa chuyển sang đây rất ít quặng sắt như vậy. Tiếp đó còn phải hỏi cả bên thương lái mà đại việt lúc trước chiến hỏa thương lái không quay lại nữa. Nên gần như nguồn hàng đã bị cắt đứt.”
Toản nghe xong suy ngẫm hồi lâu rồi nói: “Thế chỗ sắt còn lại còn thế làm được bao nhiêu khẩu như thế này nữa!?”
“Dạ bẩm, không quá 10 khẩu nữa là hết quặng, còn đạn thì nguyên liệu ta có sẵn có thể trực tiếp làm chế tạo.”
“Được ngươi tiếp tục chế tạo hết số đó, rồi nghiên cứu sao cho sử dụng được sắt của ta để tránh việc phụ thuộc vào tây phương. Sau khi làm xong hãy chuyển hết số súng cho ta nghe rõ chưa!?”
“Thần tuân lệnh.”
Bước ra khỏi phòng Toản lấy mũ che đầu đi xuyên qua từng dãy phòng rồi mất tăm.