………...Góc tán nhảm………….
Tác: Vừa thử sức viết hồ sơ, và đã thất bại không dưới 10 lần. Tác rất muốn khóc, tại sao nó có thể khó đến mức như vậy cơ chứ (TAT). Ai cho tác bí quyết một phát ăn ngay đi khổ quá ah. (lưu ý: đoạn nhảm này tác viết từ lâu rồi, tác lại lười thay nên là mọi người đừng thắc mắc nhé.)
……………………
Mặc dù công việc đòi hỏi phải đi lại rất nhiều, xong Linh Nhi bao giờ cũng tươm tất, chỉnh tề. Toản hiếm khi nào thấy Linh Nhi xuề xoà, thiếu ngăn nắp.
Vậy mà gần đây trông cô bé có vẻ thiếu chỉn chu hơn thường ngày. Sáng hôm nay Toản còn bắt gặp cô bé ngủ gật khi đang làm việc.
Hắn cũng chả phải là một người quá nghiêm khắc, công việc hồi trước khiến hắn hầu như ngủ rất ít, nhiều đêm thức trắng chỉ để dịch một đoạn thư cổ. Căn phòng của Toản ngày đó, bao giờ cũng đầy ắp những cổ vật, sách cũ hoặc tài liệu liên quan đến một câu chuyện cổ nào đó.
Các vật kỷ niệm ấy, bao giờ cũng nằm rải rác khắp phòng. Nào là thạch nhũ, lọ thuỷ tinh đựng đất, ảnh lưu niệm..v.v… Thế nên thấy tổng quản định đánh thức Linh nhi, hắn liền ngăn lại để cho cô bé chợp mắt một chút cũng chả chết ai.
Thấy thái tử quan tâm Linh nhi như vậy, nha hoàn ai ai cũng ngưỡng mộ, ước ao mình cũng được như vậy. Tuy thái tử chưa bao giờ nổi giận với chúng nàng, cũng đối xử rất tốt với mọi người ngay cả là thị nữ. Nhưng ai không muốn được bề trên coi trọng đây.
Tổng quản thấy các nàng như vậy liền lườm một cái, bảo các nàng quay lại làm việc. Chúng thị nữ vội vàng chuyển ánh mắt, cúi đầu đi làm việc của mình.
……..
Khi Linh nhi mở mắt ra, cô bé liền vội vàng liếc nhìn xung quanh xem ai để ý mình ngủ gật không. Thấy thái tử vẫn đang làm việc cô bé liền thở ra một hơi.
Lúc này Toản ngẩng đầu lên, thấy cô bé như vậy tính trẻ con lại nổi lên. Giả vở ho khan một tiếng.
“È hèm… Linh nhi tỉnh rồi đó hả?”
Nghe thấy giọng hắn, Linh nhi giật bắn mình vội vàng cúi đầu xưng tội.
“Nô tì đáng chết, mong thái tử trách phạt!”
“Với ta tội ngươi không nặng, đứng lên đi lần sau chú ý hơn là được.” - Toản đặt cây bút lông xuống, và đứng dậy đi về phía cô bé.
“Thay vì hỏi tội, sao ngươi không kể cho ta nghe lý do gần đây ngươi chểnh mảng như vậy nhỉ?” - Toản hỏi cô bé.
“Thực ra…” - Cô bé nghe thấy thế, ngượng ngùng kể lại.
Hoá ra kể từ lần nói chuyện kia với hắn, Linh nhi mấy ngày nay quyết tâm đèn sách, đọc kinh thư. Cứ hễ không phải phục vụ thái tử, cô bé lại đọc sách thánh hiền, dù đêm đen hay trời sáng cứ tuần tự như vậy.
Đành ra thiếu ngủ, tinh thần đi xuống gây mất tập trung. Toản lúc nhìn thấy bộ dạng của Linh nhi, cười cười biết cô bé vì mình mà như thế. Nên là cũng cảm thấy có chút lỗi, khuyên không cần liều mạng như vậy. Hắn cũng chưa chắc cần những kiến thức kia.
Nghe công sức mấy ngày nay của mình thành công cốc, Linh nhi buồn rười rượi. Cô bé tự nhận thấy mình thật vô dụng, đã không giúp gì được cho thái tử còn hại mình. Giọng lí nhí như không muốn ai nghe được vậy:
“Vậy nô tỳ phải làm sao để giúp thái tử bây giờ?”
Toản liền ném cho cô bé một chiếc khăn nhỏ rồi cười nói: “Trước tiên ngươi hãy đi rửa mặt đi đã.”
Cô bé giật mình, tự hỏi [nói bé như vậy thái tử vẫn nghe được sao. Sau này phải cẩn thận lời ăn tiếng nói mới được, đúng rồi còn phải nhắc nhở các chị em cẩn thận nữa.]
Nghĩ đến đây cô bé liền bị Toản đuổi ra ngoài để trang dung lại. Sau khi tạt nước lạnh cho tỉnh táo, Linh Nhi quay lại thư phòng đã thấy Toản đứng trước cửa đợi rồi.
Thấy cô bé có vẻ tỉnh táo hơn hẳn, Toản mỉm cười gọi cô bé đi theo sau. Hôm nay là ngày hắn thu đồ dạy dỗ, không nên để mọi người có ấn tượng xấu.
………..
Cổng tử cấm thành, sau lần công phá của quân Tây Sơn cửa thành đã bị phá huỷ. Khi Quang Thuỳ ở lại liền cho công tượng tu sửa lại. Phần còn lại của cánh cổng đã bị đem đi đốt chọi cùng xác của quân địch.
Trước cổng có năm chiếc bàn, ngồi sau đó là quan viên đang bận rộn khảo hạch những thí sinh đến đăng ký làm học trò của thái tử. Bên cạnh là quân đội giữ gìn trật tự ngay ngắn, đề phòng kẻ làm loạn.
Theo sau đó là một hàng dài những bậc cha mẹ đến báo tên. Đa phần là cấp bậc bình dân, mong con mình làm quan thoát khỏi cái khổ. Số còn lại là con cháu tri thức, và con của quan lại. Tất nhiên quan ở đây cũng chả phải to gì, toàn tiểu quan số đại thần thì trốn theo nhà Lê sang Trung Quốc. Hoặc là không thuận ý Quang Trung về quê ở ẩn.
Tuy hơi thiếu chút tay chân, nhưng những người ở lại ít nhiều cũng tận trung.
Thấy đoàn người người bước ra từ Tử Cấm Thành, mọi người đều hướng mắt ra đó nhìn.
“Thái tử giá lâm, còn không mau hành lễ.” - Tổng quản liền nhanh chóng hô lớn.
Chúng quan dân vội vàng quỳ xuống hành lễ, không ai dám thách thức mà ngẩng đầu lên nhìn thái tử.
Bản thân Toản không thích người khác quỳ trước mặt mình. Đặc biệt là có người già quỳ trước mặt mình thế này, cảm giác cứ là lạ. Thế nên hắn tiến tới đỡ một cụ lão đứng dậy không cho cụ quỳ.
“Cụ lão đừng quỳ, cụ quỳ nữa khiến là ta tổn thọ đấy. Tổng quản mau kêu mọi người đứng dậy cả đi!” - Toản vừa đỡ cụ lão, vừa kêu tổng quản.
“Tạ thái tử!” -Thấy hành động của Toản chúng dân mở cờ trong bụng, đáng giá càng cao vị thái tử này.
Vừa hay cụ già mà Toản đỡ dậy lại là cụ giáo, sáng nay đọc tin ở bố cáo lệnh. Bên cạnh cụ là một thân hình nhỏ bé, đang nắm tay ông mình. Ánh mắt của cậu tò mò nhìn lén Toản.
Thấy thế Toản mỉm cười quay ra hỏi tên cậu. Bị phát hiện cậu bé vội nấp sau lưng ông mình, cụ giáo biết cháu mình vô lễ định trách mắng thì Toản ngăn lại.
“Không sao, chắc hẳn ai ở đây cũng tò mò ta vị thái tử này.” Toản xua tay cười.
“Hôm nay ta thị sát nhân tiện kiểm tra bách tính sinh hoạt ra sao. Bảo đảm ấm no cho con dân thiên hạ là trách nhiệm của những kẻ như ta.”
“Điện hạ thiện lương” mọi người liền hô theo sau đó.
“Mọi người làm việc như cũ, ta sẽ đứng ngoài nhìn.”
…..
Cụ giáo liền dắt cháu mình trở lại hàng, chờ đến lượt mình khảo thí. Buổi đăng ký khảo thí hôm nay rất đơn giản, chỉ là hỏi tên tuổi, nơi cư trú, tầm vóc, và ý định của họ. Rồi sau đó sẽ có người ghi chép cẩn thận lại.
Đây chỉ là vòng kiểm tra ban đầu mà Toản thiết kế, tiếp theo đó sẽ có người đi kiểm chứng những thông tin này. Nếu đúng sự thật sẽ được thông qua vào vòng tiếp theo. Lúc này sẽ có người hỏi xem một vài vấn đề, để xem độ hiểu biết của chúng. Đương nhiên sẽ không quá khó, không phải ai cũng là quái vật như thái tử điện hạ được.
Lần này chỉ lấy có 10 đứa trẻ không đòi hỏi xuất sắc, nhưng cũng cần sáng dạ thông tuệ mới được. Thế nên là những đứa trẻ thường thường đa phần sẽ bị loại.
Toàn nhìn trảng cảnh nghĩ thầm thế. Khi liếc nhìn sang nơi chiêu mộ tú tài, thành phần tri thức. Toản cau mày, vì đơn giản là quá ít đơn bạc vài ba người.
Cũng phải thôi đa phần tầng lớp nho sĩ- tri thức ở Bắc Hà đều gắn liền với nhà Lê cũ. Khi vua cha hắn dẫn quân ra Bắc nhiều kẻ đã phản đối, thà chết chứ không phản bội nhà Lê.
Chuyện này Toản cũng đã đề cập đến trong thư từ gửi về Phú Xuân. Mong sao hoàng thượng ra chiếu mới nhằm kêu gọi sự ủng hộ của tầng lớp này. Đương nhiên Toản cũng biết sớm muộn gì vua cha cũng làm. Nhưng nhắc trước khỏi hoạ, ai biết được trong thế giới này Quang Trung không làm đây.
Chính hắn cũng đã viết một bức thư nhằm kêu gọi tri thức quan lại về với triều đình mới. Rồi sau đó cho người chép lại gửi đi đến tận nơi ở của họ. Còn không tìm được Toản cũng đã có kế khác.
Bây giờ chỉ cần quan tâm đến vấn đề trước mắt đã. Toản đánh giá các thí sinh đến đăng ký. Đầy đur thành phần hỗn tạp, từ con hiệu thuốc, cháu hàng may…. Thậm chí Toản phát hiện một bóng hình lẻ loi đến đăng ký đó là một tên ăn mày gầy gò, tầm 15-16 tuổi, da đen sạm lại vì đứng ngoài trời nhiều, tóc tai thì bờm xờm như bị giật điện. Có lẽ do lâu ngày thiếu ăn, dinh dưỡng mất cân đối mà khiến cậu ta có vẻ hơi lùn so với đồng trang lứa. Lạ kì là tên ăn mày này không như những tên khác cúi đầu đi xin cơm mà lưng thẳng dõng dạc bước tới bàn đăng ký bỏ ngoài mọi ánh mắt.
Tại sao lại có ăn mày trộn lẫn ở đây? Đơn giản là vì trên bố cáo lệnh hắn cũng đã ghi không giới hạn thành phần xã hội ngay cả ăn xin cũng có thể đến đăng ký, chỉ cần chứng minh mình hữu dụng đều có thể tới.
Hẳn nhiên mọi người thấy tiểu khất đó đến đều rất kì thị, nhưng ngại vì quan quân nên ngậm miệng. Chỉ là lùi lại ra xa tranh lại gần tiểu khất này, tránh hắn như tránh tà vậy.
Đến lượt tiểu khất, nhân viên ghi chép ngẩng đầu thấy hắn thì bất ngờ vì không nghĩ sẽ có cả ăn mày đến xin thật. Né qua một phần khinh miệt, lấy lại tinh thần quay ại làm việc thái tử điện hạ đang nhìn không thể để mất phong độ được
“Tên”- Hắn đổi giọng hỏi.
“Hoàng Triều Dũng.” - Tiểu khất liếc nhìn nhân viên ghi chép.
Phía sau lớp tóc bờm xờm rối rắm, là một đôi mắt ánh lên vẻ thông minh, hiểu sự đời. Có lẽ là do lang bạt khắp nơi, từ đầu đường tới xó chợ để ăn xin đã khiến cậu có đôi mắt thấu hiểu sự đời đi.
“Tuổi tác?”
“Năm nay vừa tròn 15 tuổi”- cậu thanh niên lầm bẩm chút rồi chả lời.
“Quê quán?”
Nghe đến đây cậu bé hơi khựng lại một chút, bàn tay siết chặt lại. Mắt bén lên lửa hận thù trong chốc lát rồi mau chóng dập tắt. Hẳn nhiên chi tiết này không qua mắt được Toản, việc này khiến hắn có chút hứng thú với xuất thân tên ăn mày.
“Ta hỏi quê quán ngươi ở đâu!!?” - Người ghi chép có vẻ hơi mất bình tĩnh với tiểu khất, quát hỏi.
“Không có..!” Tên ăn mày lạnh lùng nói.
Thú thực cậu ta cũng chẳng nghĩ mình đạt tiêu chuẩn, đến chỉ là để thử thời vận mà thôi. Nghe tin Thái tử yêu hiền nhân dị sĩ, nên đến thử xem. Bản thân dù là ăn mày nhưng chữ nghĩa hiểu đủ cả, không có dáng vẻ gì của một kẻ thất học.
Vốn cậu là con của một vị quan lại nhà thanh. Nhưng chốn quan trường khó dò, nhà thanh giờ thì không ổn định, nhân cơ hội này nhiều kẻ khác đã liên hợp lại tiêu diệt gia đình cậu. Còn cậu ta may mắn trong loạn lạc đã thoát chết bằng cách nấp dưới đống xác chết của gia đinh. Nhân lúc không ai để ý thay đổi quần áo từ người chết rồi chạy trốn, đợi đến khi những tên kia kiểm tra thì đã muộn. Nhưng những kẻ kia đâu tha cho cậu dễ vậy, cậu phải chạy đông trốn tây mong sao thoát khỏi sự truy bắt của chúng.
Thân thể béo tốt của cậu thiếu niên ngày nào, giờ đây đã trở nên gầy gò lại tàn tạ đến bây giờ. Quần áo lúc xưa thì trong quá trình chạy trốn cúng tan tác rác nát dần. Cuối cùng chạy đường núi vào đại việt tạm thời bảo vệ tính mạng của mình.
Những ngày tháng này không biết cậu thiếu niên đã khóc bao nhiêu lần, đã dằn vặt cuồng nộ đến bao nhiêu lần. Nếu có thực lực trong tay cậu ta thể sẽ quay lại trảm đầu hết lũ đó. 30 năm hà đông 30 hà tây chỉ cần ngày nào cậu còn sống cậu sẽ còn quay lại báo thù.