Chương 34: Quà Gặp Mặt

…………Góc Tán Nhảm…………

-Tác đang đợi điểm thi của các trường đại học, dù biết mình đỗ rồi nhưng vẫn muốn xem điểm mình ra sao.

-Bốp bốp này thì tự mãn này!!

- Á hự... cưu mi na!!!

……………………

Tiếp chương trước, thuyền trưởng Robert và thuyền phó của mình Patrick đang thảo luận trong phòng, bỗng có người gõ cửa kêu lớn có người chở về, hai người liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Khi họ nhìn xuống phía dưới boong tàu, tất cả thủy thủ đoàn đang vây quanh một chàng trai trẻ tuổi, chàng trai đấy cũng rất vui mừng khi được gặp mọi người, cười nói trả lời mọi người.

Nếu để ý kỹ bạn có thể nhận thấy chàng trai đó có rất nhiều nét tương đồng với thuyền phó Patrick, kiểm chứng cho điều đó là việc thuyền phó Patrick bước tới chàng trai và vỗ lấy vai cậu ta.

“Nico!! Con Trai chuyện gì mà đi lâu như vậy, những người khác đâu sao chỉ có mình con trở về?”

“Cha!!”

Giọng ông có chút kích động nhưng ông giấu nó đi rất tốt không thể hiện quá nhiều, ông đảm bảo mình không bẽ mặt trước đám thuyền viên. Chàng trai có vẻ rất hiểu cha mình, quay lại trả lời ông.

“Mọi người vẫn ổn, họ đang ở trong kinh thành có chút việc, cha xứ Dustin để con trở lại trước báo với mọi người.”

“Cha Dustin đâu, có nhắn lại gì với thuyền trưởng không?”

“Chuyện rất dài, đợi sau con sẽ kể lại. Bây giờ có một người muốn được gặp mặt cha và thuyền trưởng!”

Chàng trai nói quay đầu nhìn về phía dưới con thuyền, Bên cạnh những đại việt đang vận chuyển hàng hóa đặt dưới thuyền,còn có một toán quân lính bảo vệ trong đó có hai người trông có thứ bậc cao hơn cưỡi ngựa giám sát. Thế nhưng người ngồi bên trái có vẻ lép vế hơn so với người còn lại, chắc hẳn đây là người mà chàng trai nhắc tới.

Thuyền phó Patrick liền liếc mắt về phía thuyền trưởng, để xem ý kiến của ông, vị thuyền trưởng có vẻ cũng đã nghe thấy câu chuyện của hai cha con. Ông hướng mắt về phía hai người nọ, đánh giá đôi chút rồi quay lại gật đầu với thuyền phó Patrick.

Nico bèn dẫn đầu đưa hai người đi gặp mặt hai người nọ, phía sau các thủy thủ không tản ra mà đứng ở mạn thuyền xem…

Hai người an nam nọ thấy có người tới, cũng rất xã giao bước xuống ngựa bước tới gần bọn họ. Cũng nhân cơ hội này thuyền trưởng đánh giá hai người bọn họ, cả hai người đều mặc quần áo quan trên khách với thường dân, họa tiết trên áo họ có phần giống nhà thanh, nhưng vẫn có sự khác biệt.

Hai người đều ở độ tuổi trung niên, để bảo người nhiều tuổi hơn thì thuyền trưởng sẽ chỉ người bên trái. Trông y có vẻ già dặn nhiều tuổi hơn, dáng người hơi ốm, trông có vẻ cũng có học thức hơn người còn lại. Người kia thì trẻ hơn vài tuổi, thân cao vai rộng, không kém cạnh so với người phương tây bọn họ, nếu không phải trang phục khác biệt, Robert còn tưởng người mình. Bên thân y dắt bên mình một thanh kiếm, không có vẻ gì là dùng để trang trí, làm cảnh cả.

Tuy hai người đứng ở ngang hàng nhưng có vẻ người cao to kia có tiếng nói hơn, đơn giản từ lúc nãy đến giờ người điều hành quân lính là y, trong khi người kia lại ít nói, quan sát nhiều hơn.

Chả mất bao lâu để hai bên chạm mặt nhau, thuyền trưởng Robert chú ý hơn tướng mạo của người cao lớn kia. Đó là một người đàn ông trung niên tầm 40-50 tuổi, nước mày rậm, râu hùm. Ánh mắt của hai người chỉ chạm nhau có vài giây thôi, cũng đủ để hiểu đây là ánh mắt của người đã trải qua ít nhất vài cuộc chiến.

“Hẳn ngài là người đã chịu cung cấp nhu yếu phẩm cho chúng tôi, thay mặt toàn thể thủy thủ đoàn tôi cảm ơn ngài, không biết tên ngài là?.”

Ánh mắt đấy không phải làm giả là có thể được, xuất thân là một quân nhân Robert rất khâm phục những người có thể sống sót sau tất cả. Theo ông vị này không cấp tướng cũng không ít hơn là mấy. Thuyền trưởng Robert tiến thẳng tới vị này, hảo ý bắt tay giao hảo.

Chỉ là lần này hảo ý của ông đến không đúng người rồi, vị kia nhìn thấy ông đưa tay ra nhưng không bắt, trái lại tay động rút kiếm kề vào cổ của thuyền trưởng. Các thủy thủ trên boong tàu thấy vậy mau chóng chạy đi lấy súng đạn, người có sẵn thì chỉ thẳng vào người đối diện thuyền trưởng. Người của bên kia cũng không khiếp sợ, mà cũng rút kiếm, nâng súng về phía đối diện, đáng kinh ngạc là động tác của họ còn nhanh hơn người phương tây.(*)

“Ngại quá, ngại quá, xin giới thiệu với Trần tướng quân đây là thuyền trưởng của chúng tôi. Ngài ấy không có ý xấu, hành động vừa rồi ở chỗ chúng tôi nghĩa là…. nghĩa là giao hảo..

đúng giao hảo hợp tác. Lời của ngài ấy cũng không có ý gì xúc phạm chỉ là cảm ơn ngài vì đã trợ giúp thôi ạ, mong tướng quân hiểu cho.”

Nico thấy tình huống có chút căng thẳng, liền vội chạy lại nói lời giải vây cho thuyền trưởng. Thuyền trưởng Robert quên mất rằng mình đang nói tiếng anh, mà người ta thì lại chả nhận biết thứ ngôn ngữ đó.

“Ha.. ha.. Thật thứ lỗi cho sự hiểu nhầm của tại hạ, Trung úy tưởng các hạ trách mắng ân đức của thái tử ban cho.. hahaha.. Các hạ có sao không, phải chăng Trung úy ra tay có nặng quá, mong các hạ lượng thứ.”

Đợi đến khi Nico giải thích lại bằng tiếng mãn (*), may mắn người còn lại, lại biết tiếng mãn rồi cất tiếng khuyên bảo người còn lại bỏ kiếm xuống, rồi lên tiếng xin lỗi thuyền trưởng. vị Thuyền trưởng lúc này đổ mồ hôi hột, thật may mà có Nico và vị học giả kia giải thích không là ông đã chết mà không hiểu vì sao. Ông bảo Nico gửi lời cảm ơn đến vị học giả kia.

“Hẳn vị này là một tướng quân của đại quốc, thân thủ quả thật nhanh khiến ta không kịp đề phòng. Còn ngài hẳn là quan văn của đại quốc, có thể nghe hiểu tiếng mãn thanh, chắc hẳn cũng từng đi xứ rồi. Không biết quý danh của hai người là.”

“Tại hạ là Viễn Xuyên quan văn trong triều, còn người vừa rồi là Trần Trung úy(*), phụ trách bảo vệ, áp tải hàng hóa theo lời của thái tử điện hạ.”

“Còn tôi là Robert Dunham thuyền trưởng của tàu Marris mose, hân hạnh được gặp Viễn Xuyên học giả và Trần tướng quân.”

Qua việc vừa rồi thuyền trưởng liền hỏi tên của hai người để dễ gọi, nhưng chắc do tiếng mãn của nico có không được tốt nên khiến thuyền trưởng nghe nhầm. Mà lúc giới thiệu xong lại gọi Viễn xuyên là học giả và Trần trung úy là tướng quân. Tất nhiên hai người kia không hiểu thuyền trưởng nói cái gì cứ cho là đúng cho xong chuyện.

Thấy hai bên cười nói như vậy, mọi người dù không hiểu lắm cũng cất vũ khí đi. Nếu có thể sinh hoạt vui vẻ không ai lại muốn đánh nhau cả. Cho những người thắc mắc Trần tướng quân, Trần trung úy ở đây không phải thất hổ tướng Trần Quang Diệu. Tất nhiên rồi làm tướng quân đâu phải lúc nào cũng rảnh đi phụ Toản được, mà là một thủ hạ của Quang Thùy tên Trần Các. Còn Viễn Xuyên hẳn mọi người cũng biết là quan văn dưới trướng Toản, lần này xung phong tiến cử mình đi.

Còn sao lại cử Trần Các mà không phải Triệu Đức đi đến đây, chuyện chẳng là Quang Thùy khi đọc cuốn sách binh pháp của Toản, thì thấy Toản có ghi chép về việc Anh quốc bá chủ hải chiến ở phương Tây, cũng như sự nổi danh của các con tàu chiến ở đây. Không quá đồng ý điều đó, theo Thùy thủy quân của tây sơn không sợ một ai.

Tiếc là sách lại không có tranh minh họa, Quang Thùy cũng không thể kiểm chứng được chỉ bằng vài dòng chữ. Vừa hay phái đoàn của thuyền trưởng Robert đến, không may cho Quang Toản khi chỉ định người đi áp tải không ai trong quan võ chịu đi cả, quan văn thì còn dễ nói có mấy người xin đi, do tò mò về người phương tây lẫn lấy lòng thái tử điện hạ.

Tại sao lại như vậy, đơn giản là vì Toản vừa đến, không có mấy tiếng nói trong quân đội và trong đám quan võ. Đa phần các tướng tá ở đây đều dưới quyền Quang Thùy anh trai hắn, dù cho Quang Thùy có nói “lệnh thái tử như lệnh ta”. Có ai lại sẵn sàng nghe lời một tên nhóc, chưa trải khói lửa xa trường cơ chứ.

Quang Toản cũng hiểu cái gì cũng cần thời gian, nhất là trong việc bồi dưỡng tình cảm của các tướng với mình. Cái đó Quang Toản tin mình sẽ chứng minh được năng lực cho họ thấy, chỉ là cơ hôi chưa tới để hắn chứng minh mà thôi.

Hắn không muốn sau này mình lên ngôi, chỉ là một tên vua bù nhìn chỉ để cho có thôi. Như thế đảm bảo lịch sử sẽ lại tái diễn, tây sơn sẽ sụp đổ đất nước sẽ lại như một con thỏ tự nhốt mình trong hang suốt trăm năm, để rồi người ta sẽ tới làm thịt, làm tổ.

Vừa hay Quang Thùy đang muốn xem sức mạnh của tàu chiến phương tây như nào, liền tiến cử Trần Các. Sau lần này Quang Toản rút ra vài điều, thứ nhất mình cần thể hiện bản lãnh trước các tướng tá không thể để cho việc vô chủ diễn ra, tới là hắn cũng cần người của riêng mình không thể quá phụ thuộc vào hoàng huynh của hắn.

Tiếc là người hắn có giờ đã có việc cả rồi, Triệu Đức thì vừa tìm được một nhóm nhi đồng để huấn luyện, không thể phân thân giúp hắn. Đoản Dự thì đang làm nhiệm vụ khác xa nơi đây không thể chạy về được, còn thần y Lãn ông ai lại nhờ chuyện này, người ta là thần y chữa bệnh cơ mà.

Trước khi đi Quang Toản có dành một buổi để dặn dò các thứ với Trần Các và Viễn Xuyên, hắn cũng không quan tâm Trần Các hiểu được mấy phần , chủ yếu là nói cho Viễn Xuyên, hắn vẫn khá yên tâm với khả năng giao tiếp của y.

………………

Quay lại với câu chuyện ở bến cảng, thuyền trưởng Robert nghe nói Trần tướng quân rất hứng thú với tàu bè liền làm hướng dẫn viên. Đưa y đi thăm thú, trên đường đến đây lão Trần cũng có hỏi Nico, dù đã được báo rằng đây chỉ là tàu chở hàng đi xứ, dù có súng pháo để tự vệ tất nhiên cũng không bằng tàu chiến của vương quốc được. Đương nhiên cũng không thể coi thường sức phản kháng của con tàu này, không phải tự nhiên Anh quốc nể sợ về chiến tranh trên biển đâu, mỗi thủy thủ ở đây đều được huấn luyện bài bản cho tình huống gặp cướp biển.

Không thể không nói Trần “tướng quân” đã được mở rộng tầm mắt, hắn từng có cơ hội chiêm ngưỡng chiếc Định Quốc Đại Hiệu. Tuy con tàu này nhỏ hơn và bị hư vài chỗ, nhưng so với một chiếc thương thuyền đi xứ, thì nó hơn hẳn so với tàu đại việt. Nhất là mấy đại pháo

“Thuyền trưởng đã mọi người đã xem qua hàng hóa, đủ nhu yếu phẩm và nguyên liệu để vá thuyền,.... Chỉ là… Chỉ là có chút…...”

“Làm sao có chuyện gì nói đi, chẳng lẽ các cậu lâu ngày không ăn no. Không còn sức nói rành mạch nên giờ nói lắp hay sao? còn không mau nói ra!!.”

Một lúc sau James hoa tiêu trông tàu chạy tới báo cáo về số hàng vừa tới, thế nhưng nói được một nửa anh ngập ngừng không nói được. Thấy vậy thuyền trưởng Robert hơi bực mình, vì có chút mất thể diện trước nhà người ta, ông lập tức chấn chỉnh lại anh chàng này.

“Hay là thuyền trưởng tự mình tới xem đi ạ.”

“Được rồi! để ta xem có chuyện gì khó nói đến vậy, nếu không nghiêm trọng, thì lần trở về này mọi công việc vệ sinh trên tàu sẽ một mình anh lo đi nhé.”

Bị nghe chửi James có cảm giác hơi oan uổng, nhưng không làm gì được đành cúi đầu nhận tội, rồi dẫn thuyền trưởng đến chỗ số hàng hóa vừa được dỡ xuống. Thấy chuyện có vẻ thú vị Trẩn “tướng quân” và Viễn Xuyên “học giả” liền theo sau xem sao.

Ở dưới các thủy thủ đoàn đang vây quanh một chỗ to nhỏ, xôn xao với nhau điều gì đó, lần này còn hơn cả khi lúc mới gặp lại Nico. Lúc này thuyền phó Partick đang đứng phía trong cùng, không cho mọi người động tay động chân mà làm hỏng gì đó.

Thấy thuyền trưởng tới mọi người tự động ngừng trò chuyện, tách ra một con đường để ông đi tới. Thuyền phó Partrick cũng tiến tới lại gần thì thầm vào tai ông vài đôi điều.

“Cái gì!! có thật không, ông có chắc là mình không nhìn nhầm chứ?”

“Mới đầu tôi nghe báo lại cũng không tin, nhưng khi tự mình kiểm tra lại quả đúng thật như vậy.”

Có chắc là hàng thật không, hay là họ làm giả để gây ấn tượng tốt với chúng ta.”

“Tuy tôi không phải là người có kinh nghiệm trong việc giám định, nhưng có thể đảm bảo với ông tám chín phần mười.”

Thấy thuyền trưởng tới mọi người tự động ngừng trò chuyện, tách ra một con đường để ông đi tới. Thuyền phó đang không biết sử lý ra sao, thì có thuyền trưởng tới vui mừng đi tới, nói thầm vào tai ông.

Điều làm thuyền trưởng Robert ngạc nhiên đến vậy là ở phía trước ông trong đống hàng ấy có gần chục chiếc ngà voi quý hiếm, vài miếng ngọc thạch, cùng nhiều đồ gốm sứ mỹ nghệ. Trừng đó nếu mang về Anh quốc bán lại, không cần bán một thể chỉ cần một nửa trong số đó cũng có thể tính là làm ăn lớn rồi.

Có vẻ thuyền trưởng vẫn muốn mình không bị nghe nhầm, tự mình tiến tới kéo lên lớp vải trắng. Để lộ dưới ánh mặt trời là 4 chiếc ngà voi được xếp cẩn thận, có chừng hai ba thùng như vậy ở phía sau, rồi còn vài chiếc xe hàng nhô lên hình dáng của bình gốm các thứ, điều này khiến ông phải suy nghĩ.

Trước giờ ông cứ nghĩ sự xuất hiện của Trần tướng quân, là do đất nước này nghe danh

quốc mẫu, muốn tới giao hảo, để lại ấn tượng tốt. Nhưng không cần thiết phải đưa nhiều đồ tốt đến vậy, hẳn còn có điều khác mà hai vị “tướng quân” và “học giả” đây chưa nói tới.

Đúng lúc này hai người kia đi tới. Viễn Xuyên thấy thuyền trưởng đã nhìn thấy lễ vật mà thái tử chuẩn bị cho liền mỉm cười tiến tới, có vẻ kế hoạch mà thái tử vạch ra bước đầu đã thành công rôi.

(*) sao lại là tiếng mãn, thì người ta đã đến đại việt bao giờ đâu chẳng lẽ cho nói tiếng nôm luôn ah.

(*) Trung Úy: À thì không thấy có tư liệu nào phân cấp rõ ràng về quan văn võ của tây sơn, nên tôi lấy đại một chức, hoặc do tôi chưa tìm thấy. Ae thấy ib tôi sửa lại sau nhá, giở để tạm như vậy đã

(*) theo wikipedia binh lính của tây sơn thay lắp đạn còn nhanh hơn cả lính châu âu trong khi họ cần tới 20 bước thì quân tây sơn chỉ cần 4 bước.

P/s: Nhân đây tác xin nghỉ tháng sau là nhập học rồi vào phát là đi tập quân sự 2 tháng bye bye đt, cho tôi sủy luôn 2 tháng tới nhá