………………Góc Tán Nhảm……………
Tác: Kể khổ từ chương trước để các bạn biết mình ốm. Đương nhiên hết ốm tiến độ truyện cũng sẽ không thể nhanh hơn được. Tháng 6 rồi còn 2 tháng nữa tác bước vào kì thi sinh tử. Sai một li là xuân này tác không về đó, mong mọi người thông cảm cho tác..
……………………………….
Sáng hôm sau Toản một lần nữa cho triệu hết tất cả các quan bộ lại, để thông báo một vấn đề. Từ sớm các quan viên đã có mặt đầy đủ trong điện. Mọi người bàn tán sôi nổi, tự hỏi hôm nay thái tử gọi vào làm gì. Tuần có nghe tin thái tử trầm luân trong sổ sách. Chưa ra khỏi thư phòng nửa bước. Hôm nay hay là lại muốn nghe báo cáo nữa. Nếu bọn họ mà biết từ cuồng công việc,chắc chắn nó sẽ được họ gán cho Toản.
Đang trò chuyện bàn tán, bống tiếng thái giám truyền vào. Khiến họ an tĩnh lại, nghiêm trang về vị trí của mình.
“Thái tử giá lâm~~~!”
“Thái tử giá lâm~~~!”
Tiếp theo đó cửa điện mở ra, Toản mặc áo bào bước vào. Phía sau là thái giám và thị nữ theo hầu. Một đám người đứng vững, nhao nhao hướng phía bên trên hành lễ. Toản ngồi lên ghế chủ điện, nhìn lướt qua một lượt rồi gật đầu ý thụ lễ.
Hôm nay Quang Thùy không có mặt. Thay mặt cho hắn là hầu cận thân tín, đảm bảo mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.
“Chư vị ở đây, hẳn cũng đã nắm được tình huống hiện tại rõ ràng rồi.”
“Bắc hà đang trong trạng thái nửa bước khó đi, muốn phát triển lớn mạnh nhưng không dễ dàng, hiện tại ta yêu cầu đại gia trợ giúp.” Nói Toản nhìn về phía dưới.
“Bẩm Thái tử chúng thần nguyện vì người cống hiến hết sức chút tài mọn này!” Một viên quan đứng ra kêu lên. Sau đó cả đám đồng thanh nhất trí điều vừa rồi.
Toản cười vừa lòng với phản ứng của bọn họ, tuy không biết năng lực của bọn họ ra đến đâu. Nhưng có ý chí như này là rất tốt. Tình cảm sau này bồi dưỡng thêm, chắt lọc kiểu gì Toản cũng sẽ có một đám trung thần.
Lần trước cũng đã nói rồi. Với đám tiểu quan như bọn họ phụng sự Toản cũng không khác gì phụng sự hoàng thượng tương lai. Hơn cả Toản có một vị huynh trưởng sát phạt quyết đoán, không nghe lệnh là đi luôn cái đầu.
“Hảo, nếu thế ta cũng không muốn nhiều lời. Trước tiên muốn phát triển chúng ta cần phải khôi phục kinh tế đã, đó cũng là việc ta cho mời các ngươi đến.”
“Vâng thưa thái tử điện hạ, nhưng con đường thông thương sang nhà Thanh hiện đã bị phong bế. Muốn lần nữa mở lại cũng cần chút thời gian.”
“Trong khoảng thời gian đó chúng ta chỉ có thể thông thương sang các nước phía Tây.”
“Mà bọn chúng thì toàn quỷ nghèo! Giao dịch cũng chả được bao nhiêu.”
“Nông nghiệp giờ đang tổn hại, các ngươi còn nghĩ đến thông thương rồi ah!?”
.……………
Nghe các quan viên nói chuyện xong, Toản không khỏi trực đau đầu. Trong lòng tính toán một chút. Những thứ cao cấp như động cơ hơi nước, đầu máy xe lửa, ôtô có lẽ phải để sau này.
Dù làm ra tới thì bán đâu bây giờ, trong nước thì không có sức bán. Dân tình nghèo khó, miếng cơm còn chưa đủ tiền đâu ra mua. Công nghiệp nước nhà vẫn còn quá khuyết thiếu. Toản thở dài một hơi.
“Hiện tại vẫn là yên phận làm ruộng đi, công nghiệp thì từ từ bổ sung, nâng đỡ đi thôi.”
Năm này một luồng xuân phong thổi qua Thăng Long. Bắt đầu một sức sống mới, quật cường vươn lên mặt đất, lại lần nữa tràn đầy sinh cơ.
“Được rồi, chư vị tinh thần lẻn một chút đi! Tuy khó khăn nhưng không phải không có cách nào bù đắp khôi phục.” Toản an ủi vài ba câu.
“Thái tử định phát động chiến tranh sao? Không được thưa hoàng tử dân chúng..”
Một viên quan liền vội hô lên, lo lắng thái tử sẽ làm liều.
Hắn chưa kịp nói hết, thì Toản đã giơ tay lên bảo hắn dừng miệng.
“Ngươi không cần phải lo lắng, ta biết tự lượng sức mình. Trước khi ra bắc ta cũng đã khuyên ngăn phụ hoàng những năm này, không phát động bất cứ cuộc chiến nào nữa. Thay vào đó ta tính toán thực hiện kế hoạch kinh tế. Nhằm giảm thiểu tổn thất và phát triển trong vòng 5 năm tới.”
“Bẩm kế hoạch kinh tế là gì thưa thái tử?” Chúng tiểu quan nghe thấy thế hai mắt nhìn nhau không hiểu nghĩa là gì.
Toản vỗ trán một cái. Hắn quên mất mình vẫn còn ở thời phong kiến, những kiến thức như này bọn này làm gì đã được tiếp cận. Toản đành phải giải thích cho bọn họ nghe.
“Khả năng là các ngươi không minh bạch đi? Vậy được rồi để ta đơn giản một điểm đi.”
“Làm một ví dụ đi, tỷ như nông nghiệp, kế hoạch 5 năm nội khôi phục lại nền nông nghiệp. Đồng thời phát triển giống mới có thể trồng được tối thiểu 3 vụ trở lên. chịu được điều kiện khắc nghiệt. Rồi tăng mạnh buôn bán gạo ra nước ngoài.”
“Có thể trồng được tối thiểu 3 vụ sao.” Các quan viên không dám tin. Đại Việt từ lâu đã là nước nông nghiệp, dân chúng dựa vào lúa mà sống. Có thể gia tăng vụ mùa, chất lượng gạo ai không đồng ý đây.
“Không sai” Toản mỉm cười nói.
“Thần duy trì ý kiến của điện hạ.” Quan viên quản lý nông nghiệp trực tiếp tỏ thái độ. Toản nhớ hắn tên là gì mà Xuyến gì đó, thôi về hỏi lại thái giám.
“Hảo, yên tĩnh đi chờ ta nói xong rồi thảo luận!”
“Đây là sơ bộ về kế hoạch của ta, các ngươi có thể nhìn xem.” Nói xong Toản liền cho Linh nhi đưa xuống một quyển sách. Nhận được sách quý viên chức cẩn thận nhìn xem dòng chữ [Kế hoạch 5 năm]. Mọi người liền xúm lại nhìn xem nội dung bên trong đó.
Điều thứ nhất, trong điểm phát triển nông nghiệp, triêu nạp nhiều nông gia kinh nghiệm. Mạnh mẽ mở rộng các kỹ thuật canh tác nông nghiệp mới, 5 năm nội thực hiện nông sản phẩm tổng sản lượng tăng gia sản xuất 30%, đề cao nông dân thu vào.
Điều thứ hai, đẩy mạnh xây dựng và nâng cấp giao thông cả đường biển lẫn đường bộ. Tạo thuận lợi cho di chuyển hàng hóa, và giao thương.
Điều thứ ba quân sự, duy trì huấn luyện quân đội như cũ. Đặc biệt đào tạo một nhánh quân, sử dụng vũ khí mới.
Điều thứ tư bước đầu công nghiệp hoá, ưu tiên công nghiệp nhẹ. Vì ít phí tổn, thu lời nhanh. Ứng dụng các công nghệ- kỹ thuật cao, thử nghiệm với ngành dệt, may mặc. Khôi phục cảng biển mời trào thương đội nước ngoài.
Điều thứ năm giáo dục, cũng là thứ đặc biệt nhất. Triệu tập một nhóm nhân thủ, gồm những thanh niên, Thái tử tự mình dạy dỗ. Vì tương lai giáo dục mà đánh cơ sở.
Đọc xong nhóm người không khỏi ngơ người nhìn nhau. Hai điều đầu tiên của tuy có vài từ mới lạ nhưng họ có thể hiểu được. Nhưng bắt đầu từ điều thứ ba mọi thứ bắt đầu trở nên kì lạ. Vũ khí mới từ bao giờ họ có thứ này vậy, sao họ chẳng biết một tý gì thế.
Hơn một tuần trước trong khi tìm lục lọi trong đống kí ức của kiếp trước. Toản tình cờ nhớ lại một đoạn kí ức về quân sự. Ngày trước có thời Toản phải làm một luận án về quân sự thời trung cổ. Thế là từ đó hắn bắt đầu ham mê chút súng ống, hắn đồng thời cũng sắm được cho mình một khẩu Chassepot 1866.
Đương nhiên do sau đó trầm luân trong viện nghiên cứu cổ vật. Hắn cũng quên béng luôn sở thích một thời. Không ngờ bây giờ nó lại có ích
Toản đã đưa bản vẽ cho công tượng nghiên cứu, đoán khoảng chừng tuần là có kết quả. Tuy trên bản vẽ đã viết rất chi tiết nhưng hắn cũng không trông mong gì công tượng có thể làm ra ngay. Chứ đừng nói gì sản xuất hàng loạt.
Đồng thời hắn cũng viết ra vài đoạn nghệ thuật quân sự, đưa cho Thuỳ xem thử. Một lần đưa đồ này, khiến huynh trưởng của hắn nhốt mình trong phòng. Nghiên cứu cả ngày trời chưa rời phòng. Đây cũng là lí do hắn không tham gia buổi họp ngày hôm nay.
Những ký thuật quân sự do kí ức không nguyên vẹn, nên là cũng khuyết thiếu. Thế nên Toản mới nhờ Thuỳ xem xét bổ sung. Ai ngờ những kiến thức mới mẻ này lại chấn động đến Thuỳ như vậy.
Và những điều như này, chúng quan viên nào đâu biết. Họ còn bận rộn thảo luận xem thực hiện bản yêu sách này như thế nào. Toản nhìn lướt chúng quan một cái nói
“Thế nào các ngươi có ý kiến gì không?”
“Bẩm thái tử, chúng thần không có dị nghị. Nhưng ba điều cuối chúng thần vẫn hơi mơ hồ, mong người chỉ một con đường sáng!” Viên quan kính cẩn nói.
“Điều một hai hẳn các ngươi đã hiểu, điều thứ ba giờ chưa thể nói. Nói trước hai cái sau đi vậy. Điều thứ tư ta chuẩn bị mở rộng ngành dệt, cải tiến kỹ thuật mới. Ta nghe nói người phương tây đã phát minh ra một loại máy móc mới, giúp gia tăng năng suất ngành dệt. Ta đã cho người liên hệ để mua nó về nước. Kết hợp với ngành nghề cổ truyền, lợi ích chúng ta nhận được chắc chắn không hề ít.” Nói đến đây Toản dừng lại cho mọi người tiêu thụ thông tin vừa rồi.
Nhìn mọi người không sai biệt lắm, hắn nói tiếp. “Điều cuối cùng trong yêu sách thì không sai biết lắm. Ta thực sự sẽ tự mình bồi dưỡng một nhóm người, nếu nhà con các nhà các người sáng dạ. Các ngươi cũng có thể đưa nó đến để học tập. Ta cho các ngươi 1 tuần chuẩn bị bắt buộc phải triển khai, còn hôm nay đến thế thôi.”
Quan thần chưa kịp định thần thì đã thấy Toản dẫn đoàn tùy tùng ra khỏi điện. Muốn xin thêm thời gian thì bóng lưng của hắn đã mất tiêu. Bọn đều rất lo lắng không biết mình có thể triển khai kịp theo ý Toản không. Giờ chỉ còn cách mau chóng về nhà đốc thúc bọn tiểu đệ làm việc thôi.
Đi được một quãng Linh nhi nhìn lại, không nhịn được hỏi:
“Bẩm thái tử, tuy linh nhi ngu muội nhưng vẫn nhìn ra được bản yêu sách của đặc biệt. Chính vì thế mà rất khó để mọi người hiểu hết, người cho thời gian gấp rút thế có phải hơi quá không a!?”
Toản liếc về phía Linh nhi một chút, dừng lại lắc đầu phủ định ý kiến đó:
“Linh nhi, đây là một bài kiểm tra của ta dành cho họ. Ta không chứa chấp những kẻ vô dụng, lười biếng chỉ biết ăn sẵn. Ta thà đổi 10 tên nịnh thần lấy một hiền quan. Ngươi sau này cũng cần phải học thật nhiều, nếu muốn đi bên ta hiểu chưa?”
Linh nhi cúi đầu, thầm hạ quyết tâm. Ngẩng đầu lên nói với ánh mắt đầy kiên định: “Nô tì hiểu thưa thái tử, vì thái tử nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ.”
Toản nghe thấy thế phá lên vười: “Đừng cái gì cũng dọa lấy mạng ra đổi, ta cần người sống chứ không cần kẻ chết.”
Nói xong Toản cất bước rời đi, Linh nhi vội vàng đuổi theo hầu sau lưng. Hôm nay như một thứ gì đó hình thành trong nàng. Tất nhiên điều đó không ai nhận ra được.