…………Góc tán nhảm …………
Tác: Đầu tháng này dính phải chút gió, không ngờ đi về cảm luôn. Nằm sốt liệt giường, tâm thần mệt mỏi dai dẳng,không viết được bao nhiêu chữ. Mong mọi người thứ lỗi ( tất nhiên các bạn cũng có thể coi là tác lươn lẹo).
……………………………………..
Việc chiêu mộ hiện tại tạm thời gác lại, vì người mà hắn có thể giao việc này hiện giờ là không có. Triệu Đức thì bận rộn dạy dỗ Đinh Phúc, lúc khác thì trong tối giám sát tên thái giám kia, nên là không rảnh tay làm thứ khác. Hữu Chỉnh hay giờ là Đoản Dự, thì Toản không định để hắn biết đến tổ chức ngầm này. Muôn bảo toàn bí mật thì càng ít người biết càng tốt.
Nên đành là phải đợi đến khi hắn giải quyết được tên nội giản, hắn sẽ cho Triệu Đức đi làm vậy. Sau đó Toản hỏi vài ba câu nữa rồi đuổi Triệu Đức đi, hắn giờ cần phải vào triều.
Bước ra ngoài hắn đã thấy Linh nhi bồn chồn đứng trước cổng, định tiến vào nhắc nhở. Thấy hắn ra Linh nhi vội vàng đưa Toản lên kiệu, thúc dục kiệu phu lên đường. Hôm nay là lễ ra mắt Toản trước toàn bộ các quan lại ở Thăng Long. Làm chủ thượng hắn không thể đến muốn được đi.
Trong điện Kiền Nguyên các quan lại đã tề tụ đông đủ chỉ chờ mỗi Toản. Thùy cũng nhăn mày, vốn hắn tưởng đứa em của mình đã trưởng thành hơn người. Không ngờ vẫn còn chút trẻ con ngủ nướng, quên đại sự. Đang định cho người đi gọi thì bên ngoài có tiếng báo, Thái tử đến.
Gọi là vào triều nó oai thế, những thực ra chỉ là các quan nhỏ, vào báo cáo lại sự vụ thôi. Không đảm đương nổi cái chữ vào Triều.
Hẳn nhiên hôm nay là ngày đầu tiên Toản đảm đương chức vụ. Huynh trưởng của hắn, muốn Toản dù gì cũng phải làm cho ra dáng. Nhưng thôi Thuỳ cũng không ra nhắc nhở, sau này khắc tự uốn nắn lại.
Toản bức vào điện, mặt ý cười xin lỗi mọi người đã đến muộn. Tất nhiên bọn tiểu quan đâu dám nói gì, người ta con thiên tử đâu dám khinh phạm. Hắn hướng về phía Thuỳ chắp tay cáo lỗi, Thuỳ cũng gật đầu đáp lại coi như bỏ qua.
Làm xong Toản ngồi vào ghế chủ điện, rồi sau đó thông cáo vài lời cho chúng quan.
“Bắt đầu từ hôm nay thái tử ta sẽ thay mặt hoàng thượng, quản lí Thăng Long cũng như Bắc hà. Huynh trưởng sẽ lui lại làm tiết chế thuỷ bộ chư quân. Hẳn các ngươi cũng đã nghe tin này từ trước rồi, các ngươi có gì muốn nói nữa không?”
Chúng quan nhìn nhau một thoáng, rồi có người đứng lên thưa:
“Bẩm, nếu thái tử đã được hoàng thượng tin dụng như vậy. Chúng tiểu nhân đâu dám không theo.”
Đương nhiên là không dám không theo rồi. Bất tuân một chỉ là bay đầu cả nhà chứ chẳng đùa, tất nhiên lời này họ không dám ra khỏi miệng chỉ nghĩ được trong đầu.
“Không vòng nữa, hôm nay ta tập trung mọi người lại. Đơn giản là do ta mới tới không thông thuộc tình hình nơi đây.”
“Còn mong mọi người báo cáo lại một phần, kể cả là xấu tốt gì nói hết ra. Tất nhiên ta mong mọi người nói báo cáo thật. Tuy ta niên kỉ không lớn, nhưng vẫn phân biệt được thật giả. Kẻ nào nói láo liền bị cách chức, tống thẳng vào thiên lao. Còn người ngay nói thật đương nhiên, sẽ có trọng thưởng đối xứng.”
Chúng quan nghe xong run rẩy, nào có ngờ thái tử điện hạ cường thế như vậy. Vội vàng vâng dạ không dám cãi lời.
“Là chức trách của bọn thần.”
“Trước tiên là nông nghiệp, năm nay Thăng Long hai lần chiến hoả. Ruộng vườn mở lại chưa được bao lâu, đã bị phá hoại. Thế nên sản lượng không bằng chút đỉnh năm ngoái….”
Sau đó viên quan phụ trách nông nghiệp, liệt kê nhiều thiệt hại về hoa màu. Tổng sản lượng cả Bắc hà năm nay có lẽ chỉ bằng một phần tư số mùa vụ năm ngoái. Tất nhiên đây đã là rất khá, thời gian trước vận động chúng dân mới tạo được thành như vậy. Tất cả cũng chỉ đủ để duy trì một vài nơi ổn định, không đến độ tất cả chết đói.
Đây là điều mà Thuỳ cũng đau đầu rất nhiều, trước cả khi Toản đến. Không nói đến dân chúng vội, đến cả quân cũng cần lương ăn chứ. Hắn đã nhanh chóng gửi thư về cho phụ hoàng vận lương. Chắc hẳn không qua mấy ngày sẽ đến.
Nhưng cũng sẽ chỉ như là giải tỏa được cơn khát tạm thời. Nếu không nhanh chóng khôi phục lại hoa màu chắc chắn đến cả miền trong cũng không gánh nổi. Viên quan cũng nói đến việc nhiều người dân bỏ đi nơi khác khiến cho khuyết thiếu lao động.
Việc mày Toản đã có sơ bộ tính toán, đợi cho viên quan nói xong. Hắn cho mời người khác lên trình bày. Viên quan nghe thấy thế thở phào một cái, có vẻ thái tử không cách chức hay tống hắn vào thiên lao.
Làm quan mới được mấy năm đã phải bỏ nào đâu ai chịu được. Còn may thái tử dễ tính, lại không ngại nghe sai lầm, thiệt hại. Hắn vội chắp tay xin cáo lui, nhường chỗ cho viên quan khác.
Hắn nghĩ thế cũng đúng thôi, trước giờ hiếm quan lại quyền quý đâu quan tâm đến dân chúng. Cũng chả phải không quan tâm, đơn giản là chiến hoả liên miên thân mình chưa xong, còn thì giờ mà nghĩ đến bọn dân đen.
Số lo nghĩ cho dân cũng chả làm được gì nhiều. Quản cũng không được xa, báo lên hoàng thượng không biết bao giờ được phê duyệt.
Và rồi cứ thế cứ thế Toản dành cả buổi ngày hôm đó lắng nghe báo cáo của từng người. Tình hình cũng không đến độ bết bát so với dự kiến của hắn. Nhưng cũng chả khả hơn được là bao.
Đê điều năm nay chưa kịp tu bổ, cũng gần đến mùa bão lũ. Không biết năm nay sẽ có bao nhiêu người bị lũ quét trôi mất nhà đây. Các quận huyện khác thì càng thảm hại hơn so với ở thăng long. Trai tráng trước kia bị Hữu Chỉnh chiêu về không chết trận thì cũng thương tật. Sức lao động ở các vùng giờ sụt một cú mạnh.
Người dân thì di tản đi tránh nạn, để lại rất nhiều làng mạt hoang. Người chết trên đường cũng chả phải số ít. Thương mại thì bế tắc, do nhà thanh cấm cửa nên là tịt mất một đầu thương lộ.
May là hắn cũng chả định buôn bán tập trung bên đó, mở cửa hay không với hắn vẫn thế. Cái chết là giờ này các thương đội từ nước khác, nghe tin đại việt chiến hoả không dám vào cảng. Cần phải một lần nữa đi mời trở lại thông thương.
Muốn Đại Việt khôi phục rồi phát dương quang đại, còn một chặng đường rất xa đây. Toản thở dài một hơi, trong truyện hắn đọc hồi trước mấy vấn đề như này phất tay cái là xong.
Hắn mà quay về được thời hiện đại, chắc chắn sẽ bóp chết mất lão tác giả. Gào vào mặt hắn... giả quá giả..., ngươi có biết ta tâm mệt như nào không.
Nghe xong Toản cho người tất cả mọi người thối lui. Chúng quan như được đại xá vội vàng tạ, rồi cáo luo ra ngoài. Từ lúc báo cáo đến giờ, bọn hắn có thể cảm nhận được chủ thượng tâm tình không tốt. Nếu lúc này không chuồn nhanh đợi hắn bão nổi chắc chắn mình sẽ chịu tai vạ. Không ai muốn làm dê đầu đàn cả, nhanh chóng thoát thân ra ngoài.
Toản không khỏi xoa thái dương, đau đầu a. Linh nhi thấy vậy tiến lại gần đấm bóp hộ. Thuỳ nhấp một hơi trà liếc về phía Toản. Hắn đã được nghe báo cáo những điều này từ trước rồi, nên tâm tình không kém bao nhiêu.
Hắn cũng khá ngạc nhiên rằng hoàng đệ có thể ngồi nghe lâu như vậy. Thuỳ bỏ chén trà xuống nói:
“Hoàng đệ hẳn cũng nắm được sơ bộ những gì chúng ta phải đối mặt rồi chứ?”
Toản để Linh nhi dừng tay, không khỏi cười khổ nói với huynh trưởng.
“Đệ đã nắm rõ công việc khó hơn ta tưởng, nhưng không nằm ngoài kế hoạch của đệ. Đảm bảo sẽ không để huynh với phụ hoàng thất vọng.”
Nghe thế Thuỳ ngạc nhiên, theo hắn giờ hẳn phải là lúc Toản hỏi ý kiến của mình mới phải. Trái lại có vẻ đệ đệ của mình vẫn tự tin.
“Đệ… Thôi vậy nếu đệ đã có phần nắm chắc, ta sẽ toàn lực ủng hộ.”
“Tạ hoàng huynh.”
Thùy định nói điều gì nhưng lại thôi, nên để cho đệ đệ của mình ngã một lần rồi mới hiểu. Lúc đó ra tay giảng giải cũng chưa muộn. Mong sao hắn đừng có phá hư bắc quá là được.
Tiếp đó Thuỳ dẫn Toản vào thư phòng, giới thiệu chút ít công việc thường ngày. Rồi cũng chia tay đi làm việc khác, nếu có gì cần hỏi cứ nói với thái giám. Hắn khác tự biết cáo tri lại cho Thuỳ
Tự mình tiễn Thuỳ đi Toản quay trở lại thư phòng, ngồi xuống xem xét đống báo cáo. Toàn lệnh cho người đem hết sổ sách, báo cáo của năm trước và năm trước nữa để tự mình xem xét.
“Bẩm thái tử chắc chứ ạ, đống đó cũng không phải ít. Người có chắc muốn tự mình làm không ạ! Hay để thần cho người tổng hợp lại rồi báo cáo lại?”
“Ngươi lèm bèm gì nhiều, bảo ngươi đi lấy thì cứ thế mà làm. Hay ngươi còn muốn ta tự mình đi lấy?”
Tên thái giám sợ són mặt, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Nô tài….. không dám cái lệnh, thần đi làm ngay đây ạ!!”
Nhìn dáng vẻ của hắn nhanh chân ra ngoài, Toản không khỏi lắc đầu cười. Hắn ngồi xuống nhìn chồng báo cáo, cũng tự hỏi mình có hâm không. Nhưng rồi nhanh chóng vứt ý nghĩ đó sau đầu. Muốn nắm Bắc hà như lòng bàn tay, hắn không thể ngại chút khổ này.
Hắn lật từng trang giấy một, đọc ngấu nghiến như chưa từng đọc. Mỗi lần đọc xong hắn sẽ viết thứ gì đó vào một cuốn sổ nhỏ. Lâu lâu cau mày, khi thì suy tư…
Hắn xem sổ sách đến hết cả một buổi chiều. Linh nhi thì phải lôi mãi, hắn mới ra khỏi phòng ăn cơm.
Thuỳ nghe tin cũng không ngờ đệ đệ kiên cường đến thế. Cắm đầu ở thư phòng cả ngày không ra, còn cho tập hợp lại toàn bộ sổ sách các năm trước. Không biết để làm gì.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến thân thể, với đại cục là được Thuỳ không cấm. Thế rồi cả tuần Toản ở lì trong phòng, sổ sách đã chất đầy khắp thư phòng. Thuỳ tự mình đi qua vất vả đi qua tìm Toản sau chồng giấy.
Dù Toản phát triển hơn những đứa trẻ bình thường. Tuy mới chỉ 9 tuổi nhưng thân thể đã cao 1m6. Nhưng chồng giấy sổ sách giờ lúc này đã cao quá đầu hắn che đi cả thân hình.
Thuỳ bước vào tiến liền mở toang cửa sổ cho thoát khí..Két.. Vừa mở cửa mùi giấy lộn, bụi bặm bay ra ngoài.
Thuỳ cũng đánh vài cái hắt xì. Thái giám liền chạy lại.
“Hoàng tử có sao không ạ, có cần thần cho người mời ngự y đến.”
“Không sao chỉ là ngứa mũi chút thôi.”
Nghe có tiếng mở cửa Toản liền bỏ cuốn sổ xuống, đứng lên văn thân hình.
...Cạch cạch.. Cực.. Cựccc… Thân thể hắn phát ra những tiếng giòn tan, như lâu ngày không vận động.
“Hoàng huynh đến chơi sao không thông báo với biểu đệ, để ta còn chuẩn bị.”
“Nghe nói biểu đệ lâu ngày không ra khỏi thư phòng, bỏ ăn bỏ uống. Lo lắng ta mới đến nhắc nhở một phen, sợ đệ ở lâu sinh bệnh.”
“Đa tạ huynh trưởng lưu ý, nhưng huynh không cần quá lo lắng. Ta cũng vừa hoàn thành xong việc kiểm kê, cũng không cần lại ở thư phòng nữa.”
“Hiện nói chuyện có chút không tiện, hay hai huynh đệ ta không về phủ của ta. Thưởng trà đàm thoại, để người dọn dẹp lại chút thư phòng cho đệ nhỉ.”
Toản nhìn quanh, khắp nơi là giấy lộn ngổn ngang. Cười cười tiếp ý.