Chương 27: Theo Dõi Lẫn Nhau

………Góc tán nhảm………

Tác: Độc giả có ai biết quyển sách nào nói về nghệ thuật quân sự, hay nguồn nào về đề tài đó không? Dạo này tác đang nghiên cứu vấn đề này để viết truyện nó thêm đặc sắc. Ai biết thì bình luận hộ tác nhé, xin trân thành cảm ơn các bạn.

………………………………..

Quang Thùy dù không phải bạo quân cũng không phải không biết quản lý, nhưng dù sao hắn cũng bị giới hạn bởi tư tưởng thời bấy giờ. Thế nên là sau khi đánh chiếm lại được thăng long, cảnh sắc nơi đây cũng không hơn được bao nhiêu so với lúc Toản rời đi. Đừng có nhầm lẫn nhé, thăng long vẫn tấp nập như ngày nào. Chẳng qua thiếu đi mấy phần sinh khí, người dân thì mặt mày căng thẳng, cảnh giác như sẵn sàng khăn gói đi vậy.

Đi trên đường Toản ngó qua các hàng quán, cửa tiệm. Đa phần đã đề biển đóng cửa, có mở đi chăng nữa cũng ế ẩm chả ma nào qua. Qua lại trên đường thì đa phần là tầng lớp dưới, do không còn nơi nào để đi, nên cắn răng ở lại thành mong sao không vạ đến mạng. Tiều thượng, hay tầng lớp trung lưu thì lác đác vài người quay lại làm ăn.

Cũng không thiếu những kẻ bần cùng, ngồi một góc mong mọi người thương tình đi qua để lại mấy hào. Nhìn thấy thôi Toản cũng không khỏi thở dài một hơi, thăng long ngày xưa xa hoa bao nhiêu để giờ đến mức này. Toản muốn khôi phục lại Thăng Long như lúc đầu chắc chắn sẽ tốn kha khá thời gian đây.

Thôi đến mức nào thì đến, tuy không biết còn bao nhiêu thời gian. Nhưng cái gì cũng cần thời gian, gấp quá sẽ thành dở, từng bước một. Toản tự nhủ trong lòng như vậy.

Trong Tử Cấm thành Thủy đã cho người dọn một bàn tiệc rượu, đầy đủ món ăn tiếp đón hắn. Lão Trần thì không biết đã chuồn đi từ đời nào đến bên vợ lão, Toản thực sự muốn lên đã cho lão một cước. Ta còn cẩu độc thân đây các ngươi ra chỗ khác ân ái được không?

Mặc kệ lão Toản đành đi thưởng thức tiệc rượu vây. Nói thế thôi nhưng Toản cũng chả đến một giọt rượu, đơn giản thôi ai bảo hắn ở thân thể của một đứa trẻ con chứ. Lắc lư vài lão Trần vài cái, mong sao cho một ngụm đang vui nên lão cũng đồng ý. Nhưng rồi dì cô của hắn Bùi Thị Xuân nhanh tay cướp lấy li rượu, nói gì mà mẫu hậu hắn không muốn hắn còn nhỏ mà hư đốn. Nên là cả buổi ngày hôm đó, hắn chỉ có thể hậm hực nhai ngấu nghiến thức ăn.

Rất may là thức ăn còn đỡ không là hắn bỏ về ngủ luôn, tiệc với chả tùng, tra tấn nhau thì đúng hơn. Sau bữa tiệc Thủy với Toản gặp riêng nhau ở thư phòng của hắn.Tự mình rót hai chén trà, một của hắn một của Toản hai người nhâm nhi chút trà thơm.

“Quả là trà ngon, uống xong tinh thần thanh minh hơn lúc trước, không biết hoàng huynh lấy được ở đâu?”

“Cũng không có gì, ta cũng chỉ tình cờ có được 5 cân. Nếu biểu đệ thích ta sẽ cho người lấy cho đệ.”

“Ta cũng chỉ lâu lâu uống, không bằng để lại cho huynh dùng tiếp đón khách quý đi vậy.”

“Thế chẳng khác nào ta coi đệ là người ngoài, mai ta sẽ cho bảo người gói cho đệ.”

“Chuyện này… thôi huynh đã nhất quyết như vậy ta cũng không từ chối nữa, cảm ơn hoàng huynh.”

Thấy biểu mặt của Thùy nghiêm túc, Toản đành nuốt lại lời không đành từ chối chấp nhận lễ vật lần này. Nhưng hắn biết nếu chỉ là biếu trà, Thùy cũng không nhất thiết phải gọi hắn ra giờ này.

“Không biết chuyện hoàng huynh nói muốn bàn với ta là gì?”

Đặt chén trà xuống, Thùy lấy từ ngăn bàn ra một tờ giấy. Trên đó viết đầy đủ một danh sách dài tên người, Toản đọc lướt qua không hiểu ý đồ của nó là gì. Không để Toàn thắc mắc lâu Thùy mở miệng giải đáp.

“Chắc hẳn đệ cũng nhớ tên nội gián lần trước chứ?”

“Đương nhiên là đệ vẫn nhớ, nếu nói như thế đây chắc là danh sách nội gián mà nhà thanh cài vào thăng long.”

“Đúng là như thế, rất may là chúng không thâm nhập quá sâu. Nếu không hậu họa khó lường, nhưng điều khiến ta bận tâm mấy ngày hôm nay là trong đó không có một tên nào, có võ công như lần trước chúng ta chạm mặt cả.”

Nghe xong Toản nghe xong không giật mình về danh sách mà là câu nói khác, chẳng lẽ còn có kẻ khác nhăm nhe Đại Việt. Không lẽ Pháp đã hành động rồi, không thể nhanh như thế được chứ, không thể nào? Chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, Toản bình tĩnh suy xét tình hình.

Vẫn còn một người hắn chưa nghĩ tới, Nguyễn Ánh nhưng lão cài người vào đây làm gì. Chẳng lẽ định mời trào Hữu Chỉnh, dù có phản lại Quang Trung nhưng thái độ của ông với Nhạc cũng không khá hơn kè địch là bao. Với kẻ rước quân nước khác về như Nhạc, Chỉnh khinh thường ra mặt.

“Chẳng lẽ là Ánh,... nhưng hắn gửi người đến tận đây làm gì?”

“Ta cũng không chắc chắn được kẻ chủ mưu là hắn, phải bắt được tên nội gián này ta mới biết được chắc. Ta nói với đệ điều này là để đệ, đề phòng từ lần bị tấn công trên đường hành quân có thể thấy được dã tâm của chúng như nào. Không từ thủ đoạn hèn hạ, cẩn tắc vô ưu.”

“Lời hoàng huynh nói, biểu đệ xin lĩnh giáo.”

“Được rồi, chắc đệ đi đường cũng mệt rồi hôm nay đến đây thôi. Ngày mai còn rất nhiều sự vụ, đệ sẽ phải học và quản lí rất nhiều thứ. Phụ hoàng rất mong mai sau đệ lên nắm quyền có thể là một đấng quân vương chứ không phải được cái danh hoàng đế. Ta cũng rất kì vọng vào đệ đó.”

Toản đứng dậy cáo từ, rời đi thư phòng. Khép lại cửa thư phòng Thùy nhìn lướt qua danh sách, nhớ lại kẻ nghe lén hôm đó.

“Ngươi sẽ không trốn được lâu nữa đâu, ta sẽ bắt ngươi nôn ra tất cả những gì ngươi biết.”

………….

Tại một ngôi miếu bỏ hoang tại rìa nội thành, một bóng người đang ngồi đầu lúc lên lúc xuống. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, bên cạnh còn có một chai rượu và một túi tiền, nếu không để ý kĩ còn tưởng hắn say rượu nên ngủ gật. Nhưng đến gần sẽ thấy hắn thực ra đang điều tức, sau lưng là một thanh kiếm. Chỉ cần có gì không đúng thôi là hắn sẽ xuất kiếm một chiêu tất sát.

Bỗng gió từ ngoài thổi vào khiến nến trong phòng chợt tắt, một người đàn ông bước vào dáng đi có phần yểu điệu như con gái. Hắn đã cho tên kia một cái vào chân.

“Dậy đi đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi không say ta đến để đưa tin cho chủ thượng.”

Tên say kia đứng dậy vươn mình một cái, vứt chai rượu sang một bên. Chai rượu lăn sang một bên đụng vào một đống rơm trong góc phòng. Nếu có người lật đống rơm ra sẽ phát hiện, bên trong đó là xác người.

Tên say rượu đứng dậy thu lại túi tiền, chỉnh đốn lại trang phục ra đốt lại nến. Căn phòng sáng lên, tên yểu điệu liếc mắt nhìn ra chỗ đống rơm.

“Ngươi làm ăn khá lắm nhỉ?.”

“Chỉ toàn là bọn tham lam, để ý chút tiền là quên cả mạng. Làm gì đến mức ta không xử lý được.”

“Ngươi mà để bị phát hiện ta sẽ không ra tay cứu giúp đâu.”

“Ta biết tự lo liệu ngươi yên tâm đi. Tin tức ngươi muốn chuyển là gì?”

“Trong một tháng Quang Thùy tự mình chỉ huy, lôi ra gần hết mật thám quân thanh. Những kẻ may mắn thì chạy về nước, Thăng Long giờ lùng bắt khắp nơi nhằm tìm được nội gián trong đó bao gồm ta. Ta cần ngươi chở về nói với chủ thượng thời gian này không nên manh động, thế sự khó lường hơn chúng ta tưởng.”

“Ta hiểu rồi còn gì nữa không?”

“Ngoài ra lần sau chúng ta gặp nhau, ta sẽ chủ động liên hệ để tránh bị phát hiện.”

Nói xong hai tên đó rời đi, ánh trăng chiếu vào thân ảnh của hắn. Hắn chính là lão thái giám đã nghe lẻn huynh đệ Toản và Thùy. Đằng xa một đôi mắt theo dõi nhất cử nhất động của hai người. Hai người rời đi hắn cũng biến mất trong rừng cây.

……………………..

Sáng hôm sau Toản tỉnh lại sau giấc ngủ, mặc quần áo như thường nhật đánh răng rửa mặt. Ra đến cửa đám thị nữ nhao nhao cúi chào thái tử, hắn thuận miệng miễn lễ rồi đi ra ngoài. Linh nhi chạy lại gần nói Quang Thùy gọi hắn ra điện làm quen với các triều thần.

Khi hắn định ra kiệu thì thấy một bóng người lấp lóe, hắn đành bảo Linh nhi ra kiệu trước hắn quay lại phòng lấy đồ. Nói xong hắn trở lại phòng của mình. Một bóng người xuất hiện trong phòng, đó là Triệu Đức đã lâu không gặp.

“Nô tài Triệu Đức tham kiếm thái tử.”

“Đứng lên đi, ngươi cũng biết ta không thích lễ nghi mà.”

“Nô tài tuân lệnh.”

“Việc ngươi hỗ trợ hoàng huynh điều tra không để lại đầu mối nào đấy chứ?”

“Thần đã xóa sạch không để lại một manh mối nào như ngài đã bảo.”

Toản kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn Triệu Đức nói.

“Tốt!! Thế còn tên nghe lén ta và hoàng huynh ngươi điều tra đến đâu rồi. Có phải kẻ mà ta đã nghi ngờ?”

“Đúng như thái tử nói chính là hắn. Đêm qua hắn gặp mặt với một kẻ khác nữa trông có vẻ như kẻ truyền tin tức, sau khi gặp mặt một lúc chúng liền tách nhau ra. Vì thần chỉ có thể đứng từ xa nên không thể nghe được chúng hội thoại điều gì.”

“Không sao ngươi đã làm tận chức trách rồi, ta không trách tội. Việc huấn luyện đứa nhỏ ra tiến triển tốt đẹp chứ?”

“Đinh Phúc đang làm rất tốt thưa thái tử, đứa bé tập luyện mỗi ngày chỉ đề được báo đáp lại người.”

Còn nhớ đứa trẻ Toản cứu trong rừng chứ? Khi hắn hỏi nó sau này muốn làm gì. Biết nó trả lời sao không, đó là dùng đôi tay của mình diệt sạch những kẻ gian ác, xấu xa trả thù cho mẹ nó và báo đáp lại cho hắn. Ban đầu Toản định khuyên ngăn một phen, nhưng nghĩ lại thì chấp niệm của nó quá nặng.

Toản liền cho Triệu Đức đào tạo, không nhất thiết phải trở thành một cao thủ võ lâm. Lúc đó hắn liền nghĩ đến việc thu nhận những đứa trẻ mồ côi rồi biến chúng thành những gián điệp, sát thủ phục vụ cho hắn. Nghe có phần lợi dụng, nhưng chuyện như vậy chưa phải chưa sảy xa bao giờ. Hơn cả hắn cũng cần những người, và nhân lực trung tâm, đào tạo những đứa trẻ như vậy cũng là một cách.

Và tất nhiên là Toản sẽ cho bọn chúng lựa chọn rồi, hắn vẫn chưa mất nhân tính đến độ ép buộc chúng đâu. Quá trình này sẽ rất lâu nhưng thành quả báo đáp lại là rất phong phú.