Chương 26: Tiên Nhân Nhập Mộng

…………….Góc tán nhảm…………....

Tác: Gần đây ta có nhận được vài góp ý, ta xin trân thành cảm ơn các bạn đó. Cũng nhân thể xin lỗi vì không ra chương nhanh được, mong các bạn thông cảm.

…………………………………………..

Vườn Thượng yến hai phu tử đang ngồi thưởng trà, ngắm cảnh. Toản ngồi châm trà, còn Quang Trung thì ngồi nhìn hắn lâm vào trầm tư. Trước đây thân bận sự vụ khiến ông không quá chú ý đến những thay đổi của Toản. Nhưng kể từ khi hắn xin đi dẹp bắc hà, ông đã nhận ra có cái gì đó bất thường ở hắn.

Cảm giác đó ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, khi hắn đưa cho ông từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ cách ăn nói, đến hành sử đối nhân xử thế không phải phong thái mà một đứa trẻ nên có. Nhìn hắn hồi lâu ông mở miệng hỏi:

“Hoàng nhi từ sau khi tỉnh lại đầu óc có còn đau như trước không?”

Nghe thấy thế đầu óc Toản nhanh chuyển, đoán ra được phần nào ý đồ của Quang Trung. Hắn biết ngày này rồi sẽ đến, nên cũng không quá chột dạ gì. Từ từ rót một chén trà dâng lên cho phụ hoàng xong, bình tĩnh trả lời:

“Nhờ phúc của người và mẫu hậu, nhi thần giờ đã hết bệnh rồi ạ.”

“Không biết hoàng nhi học nấu ăn từ đâu, trước giờ nghe cung nữ nói con cũng chưa từng vào bếp bao giờ?”

Dư vị của những món ăn đó tới giờ vẫn còn đọng lại trên miệng của Quang Trung. Phải biết làm vua không thiếu ăn những sơn hào hải vị. Dù không phải kẻ kén ăn, điều đó không đồng nghĩa là món gì cũng có thể vừa khẩu vị của ông. Đến nỗi Toản có thể đả động vị giác của mình, ông cũng rất bất ngờ. Lúc đầu cũng chỉ định nếm thử một hai, ai ngờ thái tử có thể nấu ngon như vậy.

“Cũng chỉ là một thú vui nhất thời, nhi thần cũng không nói cho bất kì ai cả.”

“Thật thế sao...?!”

Quang Trung nói bằng một giọng ngờ vực, nhìn hắn càng sâu. Thú vui nhất thời mà tay nghề không xuống đầu bếp trong cung, ông cũng muốn mình được như thế. Điều đó khiến ông càng ngày càng tò mò về Toản, ông nhìn hắn sâu thêm mấy phần.

Không để cho sự tò mò của Quang Trung phải chờ đợi, Toản ngay sau đó liền đưa ra câu trả lời cho thắc mắc đó.

“Chắc hẳn gần đây, nhi thần có làm ra vài việc kì lạ mà trước giờ chưa từng làm. Nên hẳn khiến phụ hoàng không quen.”

“Ta đúng thật là có chút thấy kì lạ, từ sau khi hoàng nhi tỉnh lại. Dường như biến thành một người khác vậy.”

“Không dám dấu diếm phụ hoàng, thực ra trong khi miên man bất tỉnh. Lúc đó nhi thần có mơ thấy một việc kì lạ đó là một ông lão mặc trường bào, cưỡi mây đạp gió hạ phàm nói chuyện với con.”

Nghe thấy thế chén trà đưa lên tới gần miệng bỗng hơi dừng lại, Quang Trung hơi nghi ngờ nói:

“Chuyện trong mơ đúng là kì lạ, việc đó thì có liên quan gì đến con sao?”

“Phụ hoàng quả tiên đoán như thần. Sự thật là như vậy, lão nhân tự xưng là tiên nhân từ thiên đình hạ giới giúp nước nam. Lúc đó nhi thần rất sợ hãi, nhưng rồi cũng bớt dần rồi từ đó lão nhân truyền dạy cho con rất nhiều thứ. ……..”

Sau đó hắn kể cho phụ hoàng nghe về việc được ông lão đưa đến một thế giới khác. Tại đó mọi người đi lại trên một cỗ xe ngựa không cần người đánh lái, quả thật kinh thiên.

Những người dân nơi đây cũng không còn sống trong những nhà tranh ngói nữa. Thay vào đó là sống trong những tò lầu chọc trời thông thiên..

“Và hoàng nhi tin vào giấc mơ đó sao!?”

“Quả thật lúc đầu con cũng chỉ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng rồi những từ ngữ đó không biến mất mà càng ngày càng rõ ràng. Nhi thần còn được học rất nhiều thứ, vị tiên nhân ấy nói những thứ đó có thể giúp cho Đại Việt cường thịnh.”

Trước đây chắc chắn Quang Trung sẽ không tin, thế nhưng từ những gì ông được thấy, được nghe. Những thứ như thế chỉ có thể nhờ thần tiên ban cho, chứ không còn lí do nào khác.

Toản im lặng, chờ đợi sự phản ứng của ông. Dù hắn biết mình tám phần đã thành, nhưng vẫn không khỏi hồi hộp đôi chút. Tự hỏi bản thân nếu là bản thân, không biết mình có tin vào những điều như thế không? Chắc chắn là không rồi, nhưng hắn không thể nói những điều như thế ra được.

Nghe thấy tin thần tiên hạ phàm báo mộng cho Toản là để giúp cơ nghiệp Đại Việt, Quang Trung hơi run mình. Đây quả thật là một tin vui, đúng là ông trời giúp mình. Đè lại sự vui sướng, ông vẫn phải hỏi lại lần nữa xem mình có nghe nhầm không.

“Hoàng nhi chuyện này không đùa được, con có chắc là đã nghe thấy lão gia gia đó nói như thế không?”

“Vâng thưa phụ hoàng, vị tiên lão ấy quả thật nói như vậy. Xin phụ hoàng không trách tội vì bây giờ mới nói.”

“Haha… Sao ta có thể trách con được, trái lại nếu ta được ban tiên duyên cũng sẽ không nói cho ai cả.”

“Cảm ơn phụ hoàng thông cảm.”

Thấy tâm tình của Quang Trung vui vẻ, chấp nhận lấy lời bịa đặt của hắn. Toản thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Đối mặt với vị đế vương này, không bao giờ là Toản hết căng thẳng cả, may mà đã qua.

Buổi chiều đó, Toản nói đổ hết việc thay đổi của mình lên đầu lão tiên nhân kia. Nếu lão nhân ấy mà có thật, chắc chắn sẽ tức điên người hạ phàm cho Toản một sét chết tươi. Dám cho lão đội hắc oa.

………...

Nhiều ngày sau đó, mỗi khi lên triều xong Quang Trung đều sẽ lại đến gặp Toản. Thứ nhất là để thỏa mãn dạ dày, thứ hai là để bàn luận về vấn đề đổi mới. Toản cũng bày tỏ một vài quan điểm của mình cho Quang Trung nghe.

Quang Trung nghe hiểu được hay không hắn không biết, nhưng chắc chắn những lời nói đó đã ảnh hưởng phần nào đến cách nhìn nhận của ông. Chỉ cần như thế là Toản đã thấy mình thành công rồi.

Những ngày này hắn cũng chuẩn bị hành trang, một lần nữa ra bắc. Nhưng lần này là để trông coi Bắc Hà cùng hoàng huynh.

Hôm này là ngày lên đường, Toản có mặt tại ngoài cổng thành,đoàn tuỳ tùng đã chuẩn bị đầy đủ. Lần này hộ tống hắn vẫn là lão Trần, dù các địa bàn của Nguyễn Nhạc đã bị quyết sạch khỏi miền bắc. Nhưng đề phòng bất trắc, Quang Trung vẫn để lão đi hộ tống rồi quay lại.

Hoàng hậu ôm Toản thật chặt, rặn dò vài câu rồi nói Linh nhi chăm sóc Toản thật tốt. Toản hứa với bà sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận rồi lên kiệu khởi hành đi xa. Nhìn theo bóng lưng của hắn, hoàng hậu có phầm không nỡ.

Bà cố gắng không khóc, quay người lên kiệu hồi cung. Ngày này rồi cũng tới, làm mẹ bà hạnh phúc thay con. Nhưng làm mẹ ai lại nỡ nhìn con mình đi xa.

Phố xa nhường đường cho kiệu hoàng hậu, rồi lần nữa nhộn nhịp trở lại. Khúc chua li vừa rồi cũng chả tạo nên bao nhiêu bọt khí trong họ. Khúc biệt li đâu phải hiếm gặp, khoing ai là khoing trải qua cả.

……..

Ngồi trong kiệu, Toản suy nghĩ về những bước đi kế tiếp của mình. Bây giờ hắn đã được Quang Trung ban chắc quản xứ Bắc Hà. Hoàng huynh nghe tin cũng vui vẻ tự nhượng vị trí, lui lại điều hành quân đội.

Bỏ xuống thánh chỉ, Toản vuốt cằm trơn bóng, đây là thói quen của hắn mỗi khi suy nghĩ gì đó. Linh nhi mỗi lần thấy thế đều rất buồn cười, nhưng không giám đành nhịn lại trong lòng.

Trước đó Toản cũng đã nhìn thấy tình cảnh bắc hà. Chiến Tranh tàn phá khiến rất nhiều người dân tị nạn khắp nơi, cần phải ra cáo lệnh khuyến khích trở lại làm ăn. Tiếp đó là gia tăng sản xuất, trong thời gian nhanh nhất khôi phục kinh tế, rồi mới làm chuyện khác được.

Mà để làm được điều đó vai trò của bộ máy chính quyền là không thể thiếu. Hắn đã gửi thư cho Hữu Chỉnh nhờ ông, triệu tập những thư đồ, học sĩ có chí hướng lại.

Hiện giờ hắn chỉ có mỗi Hữu Chỉnh, là người dùng được. Nhưng Chỉnh cũng đâu phải toàn năng gì cũng giải quyết được.

Muốn suy tính xa hơn đòi hỏi rất nhiều tiền và nhân lực. Mà trong khi hắn chỉ có 3 năm nữa cũng có thể ít hơn, để ngồi vững đại việt. Tại sao lại ít như vậy, từ chuyện Hữu Chỉnh vẫn còn sống đến tận bây giờ mà không phải mất vài trước đó vài năm trước.

Toản đoán có khả năng dòng thơi gian ở thế giới này khác với thế giới cũ. Nó chỉ giữ lại những sự kiện chính, thơi gian thì là bất biến.

Nên hắn cần nhanh tróng phát triển, đề đề phòng sự cố bất ngờ ập đến. Nắm chặt lấy bàn tay, hắn tự nhủ mình phải mạnh mẽ.

Vài ngày sau Toản một lần nữa bước chân lại tới gần Thăng Long. Hoàng huynh của hắn đã đợi sẵn ở cổng thành, chào đón vị đệ đệ này.

Toản bước xuống kiệu mỉm cười đón nhận lễ mời này. Hai huynh đệ vừa đi vừa nói, đoàn người tiến dần vào nội thành.