……...Góc tán nhảm…….
Tác: 30/4 - 1/5 rồi mừng ngày thống nhất hú hú. Dù biết hôm tôi đăng chương này lễ cũng đã qua vài ngày rồi nhưng kệ.
...…………………………..
Toản ra khỏi điện hướng về chỗ ở của mình, trên đường hắn không ngừng lay trán. Quả thật đối não như này vẫn hơi quá sức với cơ thể của trẻ con, dù thể chất của l m
g chưa trưởng thành trước đó vẫn còn nhiều hạn chế.
Hắn vừa bước vào sân vườn liền thấy một đám cung nữ đứng hai bên đường chắp tay, không ngại trời nắng mưa rơi. Trước hiên phòng một người phụ nữ ngồi thưởng trà ngắm phong cảnh, nhưng trông bà không mấy là để tâm đến phong cảnh.
Mà bồn chồn hỏi đi hỏi lại thái giám chuyện gì đó. Tên thái giám chỉ biết lau mồ hôi cố gắng trấn tĩnh người phụ nữ, mong bà đợi thêm chút nữa.
Người đó không ai khác chính là mẫu hậu của hắn, có vẻ như bà đang ngóng đợi hắn lâu lắm rồi. Trong người hắn như có một dòng nước ấm chạy qua vậy. Thấy bóng ai đó lấp ló ở cửa viện hoàng hậu đứng bật dậy, làm tên thái giám giật bắn người. Đứng từ xa và cất tiếng gọi.
“Ai đó, là ái nhi phải không!?”
“Mẫu hậu là ta đây,”
Mắt bà rơm rớm như muốn bật khóc, nhìn thấy Toản gánh nặng trong lòng bà như chút đi được phần nào vậy. Bà luôn sợ sẽ không bao giờ được gặp lại con mình nữa. Sau khi hắn đi được một tuần, bà hối hận vì đã để hắn đi xa như vậy. Dù biết một ngày nào đó hắn sẽ phải sông pha chiến trường như hoàng thượng, nhưng bà vẫn không nỡ.
Bà chạy tới ôm hài nhi của mình vào lòng, không để ý đến hình tượng của mình. Bất ngờ được mẫu hậu ôm, Toản cũng hơi giật mình. Nhưng nhanh chóng ôm lại vị mẫu hậu này, ở trong lòng nàng hắn thủ thỉ.
“Mẫu hậu, ta về rồi đây!”
Trong phút chốc khung cảnh bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ. Tiếng chim hót trong vườn như muốn cất lên khúc nhạc mừng, tán cây rì rào vẫy nhau khẽ gọi. Tình mẫu tử chưa bao giờ đẹp đến nhường này. Có lẽ ở bà Toản cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Tên thái giám đứng dậy sau khi bị ngã định chạy ra nhắc nhở hoàng hậu, thì bị Linh nhi đứng trước mặt cản lại lôi sang một bên. Nàng không cho phép ai dừng phút giây đoàn tụ của thái tử điện hạ với mẫu hậu của mình.
Một lúc sau, hai người đỡ nhau dậy bước vào trong nhà. Mẫu hậu bảo hắn kể cho bà nghe hành trình của mình, hắn liền kể lại cho bà nghe những gì mình đã làm. Tất nhiên câu chuyện hắn kể giống với những gì mình báo cáo với phụ hoàng.
Nghe đến đoạn hắn một mình lẻn vào Thăng Long lấy thủ cấp địch nhân, hoàng hậu không khỏi giật mình kinh sợ. Bà cấm Toản lần sau không nên manh động như vậy, có gì cũng phải bàn với các tướng. Toản đương nhiên là gật gù xin hứa, còn sau này có làm như vậy không thì phải xem tình huống.
Hai mẹ con nói chuyện say sưa quên cả trời đất. Một người nói còn một người thì lặng im lắng nghe từng lời của người kia. Cũng có thể nói Toản rất có tài kể chuyện, hắn có thể khiến người nghe vui buồn, lo lắng theo giọng kể của mình. Khiến người nghe như tự mình chứng kiến, hoà mình thành nhân vật. Đến cả các cung nữ cũng đều dỏng tai lên, nghe hắn kể tất cả đều không vẻ gì là buồn chán.
Đang kể đến cao trào thì một tiếng bụng réo của ai đó khiến hắn ngừng lại. Linh nhi che bụng của mình lại, cúi đầu xin lỗi hắn và hoàng hậu. Hắn cũng không trách lỗi gì nàng, hắn kể chuyện bất tri bất giác đã qua cả một buổi sáng. Hắn cũng nên tiễn mẫu hậu về nghỉ ngơi.
“Mẫu hậu mặt trời đã lên đến đỉnh, hay là buổi chiều chúng ta chuyện trò tiếp. Người cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, không phụ hoàng sẽ trách mắng ta mất.”
Bà mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Toản khẽ vuốt rồi bảo:
“Hoàng thượng sao có thể trách mắng ái nhi được! Con biết đấy hoàng thượng rất kì vọng vào con đó.”
Cảm nhận hơi ấm từ tay bà, Toản như phần nào tin tưởng lời bà nói mỉm cười đáp lại. Thấy con mình không còn xa cách như lần mới tỉnh dậy nữa, bà vui lắm. Thấy hoàng hậu đứng dậy chuyển bị ra về, Toản ngập ngừng một lúc rồi gọi bà lại.
“Mẫu hậu!”
“Sao vậy ái nhi?”
“Mặt trời đã lên cao người về đến điện cũng đã mất quá trưa, hay để ái nhi nấu cho người ăn đi!”
Vừa dứt lời hoàng hậu chưa kịp đáp, một giọng đàn ông đã vọng vào trong tiếp lời hắn.
“Ái nhi xuống bếp sao!? Không ngại cho ta thưởng thức chứ?”
Toản từ cửa sổ ngó ra xem là ai, thì thấy phụ hoàng đã đứng ngoài cửa phòng từ bao giờ. Y liền cho Linh nhi ra mời hoàng thượng vào trong. Linh nhi chưa kịp ra đến cửa, Quang Trung đã tự vào, tất nhiên là tự có người chuẩn bị ghế ngồi cho hoàng thượng.
“Hoàng thượng giá lâm sao không báo nhi tử một tiếng!? Để ta gọi đầu bếp cung đình chuẩn bị tiệc rượu cho người.”
“Hahaha.. hôm nay những lời con nói ở trong Triều, khiến ta suy nghĩ.. Nhưng bỏ qua chuyện đó một bên nếu ta không đến lúc này, còn không biết con có thể nấu ăn. Nếu vậy tất nhiên ta không thể bỏ lỡ được.”
Quang Trung lúc trước đã được nghe người kể lại, thái tử từng nấu một bữa cho hoàng hậu. Đó là một đạo đồ ăn chưa từng có người nghe đến, mùi thơm của nó có thể ngửi được từ xa. Đến cả các đầu bếp hàng đầu trong cung đình, cũng phải tấm tắc khen ngon khi được nếm thử. Dù biết đó chỉ là lời đồn, nhưng y vẫn hứng thú nếm thử tay nghề của Toản.
Toản Khiêm tốn nói: “ Nhi thần chỉ mới tập tành nấu nướng, đâu dám làm cho người thưởng thức, vẫn là để trù sư trong cung làm thì tốt hơn.”
“Đồ ăn trong cung tùy lúc có thể ăn, ta ăn cũng đã ngán. Cũng nên đổi gió một chút, thưởng thức món ăn khác chứ.”
Toản ngập ngừng một lúc rồi, gật đầu đồng ý đáp: “Nêu phụ hoàng không chê thì mời người đợi một lúc, nhi thần sẽ đi chuẩn bị món ăn dâng lên người và mẫu hậu thưởng thức.”
Rồi hắn cáo lui đi trù phòng. Nghe tin thái tử điện hạ đến nấu ăn, các trù sư ngừng tay lại vây lại một chỗ, để xem lần này thái tử làm món ăn gì mới không. Lần này Toản không định nấu phở nữa, mà thay vào đó là một đạo món ăn khác. Vừa lúc trù phòng vừa mới lấy nguyên liệu về , hắn quyết định thử làm vài món hồi trước hay ăn xem sao. Đương nhiên là nguyên liệu là không đủ, nhưng hắn vẫn xoay sở tìm được vật thay thế.
Sau một hồi bận rộn ở trù phòng, hắn cuối cùng cũng làm xong. Quay người lại kêu người bưng lên, thì bị giật mình không biết từ bao giờ xung quanh đã bị vây kín.
Các trù sư thì mặt mày chăm chú ghi chép vào lại những nguyên liệu hắn dùng. Lâu lâu thảo luận với nhau, trầm trồ khen: “Không ngờ còn có thể dùng như thế.”
Toản lên giọng đánh vỡ cuộc thảo luận, bảo họ nhường đường. Tất cả vội vàng dạt ra một bên, để thái tử đi. Trước khi đi hắn cũng không quên nhắc họ, buổi chiều cử một người đại diện tới lấy công thức nấu nướng. Hắn đi một lúc thì toàn trường như phát rồ, từ lần trước điện hạ hứa chia sẻ công thức món phở bọn họ nghĩ chỉ là lời nói đùa không ngờ là thật.
Phải mất một lúc trù sư trưởng mới đuổi hết đám người quay lại làm việc được. Vì sao toản nguyện ý chia sẻ công thức nấu nướng, đơn giản thôi vì với hắn đây cũng chả là cái gì to tát. Coi như mở rộng khẩu vị cho mình thôi, có truyền đi khắp nơi hắn cũng chả ngại.
Lúc này đây, Quang Trung với Bùi thị Nhạn đã sớm đói bụng rồi. Nếu không phải là nhi tử đích thân làm, hoàng thượng sẽ cho người chém đầu vài tên trù sư. Thấy Toản bước vào theo sau là nhiều đạo món ăn được để trong mâm bạc.
Khi tất cả được dọn lên bàn, Quang Trung nhìn quanh dù đã ăn bao nhiêu trân hào hải vị. Ông cũng không nhận ra được món nào cả. Đặc biệt ông còn thấy một món ăn trông như sợi chỉ vàng, động vào rất mềm.
“Đây là món gì thế!?”
Quang Toản Giơ tay giới thiệu từng món ăn được bày trên bàn. Món đầu tiên cũng chính là món phụ hoàng hỏi chính là mì spageti được chế biến với sao cho phù hợp với người châu á. Món thứ hai chính là phở, ăn kèm với vịt quay được thái lát.Món kế cũng là phở nhưng lại là phở chua một món ăn không kém phần hấp dẫn của người miền bắc.
Cuối cùng để tráng miệng Toản quyết định làm món chè trái cây, hoa quả trong đó tất cả đều vừa được hái. Nhìn hắn giới thiệu thôi không ai là không nuốt nước bọt ...Ừng ..ực…. Thèm thuồng. Tất nhiên làm vua Quang Trung không thể mất phong độ được, bình tĩnh gắp một miếng phở chua cho lên miệng nhai. Vị chua ngọt của giấm kèm với sợi phở mềm mại như được đảo đều trong miệng vậy.
Bữa trưa hôm đó là lần đầu tiên Quang Trung được ăn một món ngon đến như vậy.