Chương 24: Vào Triều

……….Góc Tán Nhảm………..

-Tác: sắp hết dịch rồi ae nghỉ ở nhà có vui không, ra đường nhớ đeo khẩu trang với rửa tay thường xuyên nhé mọi người!

……………………………………..

Vài ngày sau cuối cùng Toản cũng trở về vương đô Phú Xuân, trên đường hắn nhiều lần phân phát lương cho dân chúng. Khiến thanh danh của hắn những ngày gần đây tăng cao. Lão Trần thì mặt mày không được mấy vui vẻ lắm, vì công việc phát lương này mà khiến cho đoàn mất thêm mấy ngày.

Nhưng dù sao bọn họ cũng về rồi, lão cũng không chấp nhặt chuyện cỏn con này, coi như cho thái tử điện hạ mua vui đi. Quân lính trên tường thành thấy đoàn quân trở về, liền kéo cổng lớn chào đón đoàn người. Đoàn quân thắng trận trở về luôn là một hết sức vui mừng, ai nấy cũng đều vui vẻ chào đón. Dân chúng bên đường hò reo, chúc mừng các chiến sĩ trở về như ngày hội.

Linh nhi ngồi trong kiệu cùng hắn vui vẻ nhìn ngắm thành phố, nàng nói:

“Điện hạ, chúng ta về đến nhà rồi.”

Toản cũng vén rèm nhìn liếc qua tự thì thào:

“Phải đến nhà rồi.”

Nhưng ánh mắt của hắn không có gì là vui vẻ, hào hứng khi về đến nhà cả. Thay vào đó là một sự cô đơn, với hắn đây chả phải nhà, nhà đã không ở đây. Vào lại trong Tử Cấm thành việc đầu tiên hắn cần làm là đi đến hoàng cung báo cáo lại với vua cha. Cũng vừa lúc các triều thần vào triều, hắn đợi cho thái giám vào thông báo rồi cùng Lão Trần bước vào triều.

“Bẩm hoàng thượng, hoàng nhi không làm nhục thánh chỉ đã dẹp yên Bắc Hà."

Trước khi vào triều, Lão Trần đã kiên quyết để Toản lên tâu còn hắn chỉ đứng sau hỗ trợ. Lão Trần nói chuyện ở bắc hà lão đã báo cáo trước hết cho hoàng thượng qua thư rồi, việc bẩm báo như này chỉ là hình thức thôi. Điện hạ hôm nay bẩm báo cứ vào bẩm báo lấy công về mình, ta đứng ngoài được rồi.

Đương nhiên Toản sẽ không lấy hết công lao về mình rồi, dù làm thế lão Trần chắc cũng sẽ chả để ý đâu.

“Hoàng nhi không cần đa lễ đứng lên đi, kể ta nghe xem hành trình lần này nào.”

“Dạ!”

Toản ngẩng đầu lên dõng dạc kể lại hành trình lần này.

“Lần này đi hỗ trợ hoàng huynh dẹp loạn,...

Nghe đến đoạn hắn cùng thân vệ tự mình lẻn vào Thăng Long chém đầu Chỉnh rồi đốt điện, các triều thần ai nấy cũng giật mình vì độ liều lĩnh của hắn. Quang Trung tất nhiên không bất ngờ, lão Trần đã nhắc qua điều đó trong mật thư trước đó. Nhưng hắn vẫn phải hỏi lại Toản vì sao phải liều lĩnh như thế.

“Dạ bẩm trước khi người đứng lên lập quốc, nước ta đã chịu thiệt hại nặng nề từ việc nam bắc phân tranh, và khi người đứng vững gót chân của mình việc đó còn làm cho nước ta thiệt hại nặng hơn.”

Nghe xong ai cũng bất ngờ trước câu trả lời của Toản, không ai nghĩ điện hạ sẽ dám ra chỉ trích hoàng thượng. Lão Trần cũng tiến lên nói nhỏ vào tai của Toản, mong hắn đính chính lại lời nói. Phải biết trước nay không ai dám nói việc làm của vua là sai lầm cả, những kẻ như thế gan to phải bằng trời hoặc là không sợ chết mới dám làm.

Lão sợ hoàng thượng sẽ nổi giận đuổi thẳng Toản ra khỏi điện, lời thì thầm to nhỏ vang lên khắp điện.

“Im lặng!!!”

Quang trung nộ một tiếng, cả điện không một ai dám cất một lời. Lão Trần đứng ra trước mặt Toản, che lại thân hình của hắn rồi cất tiếng.

“Bệ hạ bớt giận, những lời vừa rồi là buột miệng không phải do thái tử cố ý ạ.”

Thế nhưng Quang Trung không muốn nghe bất cứ từ bào chữa nào từ người khác, ông ngắt lời lão Trần.

“Đủ rồi, ái khanh lui xuống đi ta muốn tự mình nghe thái tử tự trình bày.”

“Nhưng..”

Lão định nói gì nữa nhưng Toản đã vỗ nhẹ lưng hắn rồi tiến lên đáp lời Quang Trung.

“Nghe nói trên đường về thái tử có phân phát lương thực cho dân, có lẽ lời của chúng làm con thương hại tới nỗi dám luận tội với ta?!”

Nếu là trước đây quả thật Toản không dám nói hùng hồn như này, nhưng đã quyết tâm thay đổi đất nước. Việc cần làm là thay đổi tư tưởng cổ hủ, coi thường dân chúng, chỉ coi như tay sai như này đi. Bàn tay hắn siết chặt lại, rồi lên giọng đáp.

“Hoàng nhi không dám luận công, luận tội cho người nhưng nếu người vẫn cứ bắt ép người dân như vậy không sớm thì muộn dân chúng sẽ nổi lên thôi thưa phụ hoàng.”

Quang Trung nghe đến đây bật cười, rồi nhìn chằm chằm vào Toản.

“Ha..haha… Nếu có thể thử, nhưng rồi sẽ bị nghiền nát trước đội quân của ta mà thôi.”

Ngạo.. Thực sự là ngạo, lời nói của Quang Trung vừa chất chứa sự đe doạ lẫn cái ngông cuồng. Nhưng lời nói của hắn không phải là vô cớ, trước giờ dù đối mặt với bất kì đạo quân nào ông không một lần thua. Từ đó hình thành nên sự ngông cuồng tự tin này.

“Đúng có thể người sẽ diệt hết chúng từ trong trứng nước, nhưng liệu người có dám diệt hết dân chúng để làm điều đó nên nhớ dân chúng là gốc rễ của quốc gia thưa phụ hoàng.”

“Vậy ta chỉ cần giết vừa đủ để chúng sợ là được.”

Toản lắc đầu, không đồng tình với ý của Quang Trung.

“Không phụ hoàng, có thể nó sẽ tác dụng được một thời gian, nhưng dài lâu sự tín nhiệm của họ vào người sẽ không còn đến lúc đó liệu người sẽ còn có thể hiệu triệu được bao nhiêu người về phe người nữa.”

Lời của của Toản vang khắp điện, mạnh mẽ, dứt khoát không thua kém gì cha hắn.

Nghe xong Quang Trung lâm vào trầm ngâm, ông không vội nói gì cả mà vuốt cằm suy nghĩ.

[ Quả thật không thể phủ nhận lời của hoàng nhi được, những ngày qua quân phản loạn ngày một rục rịch trở lại, nếu là trước đây lòng dân thuận sẽ không bao giờ có chuyện đó nhưng giờ…]

Nghĩ đến đây ông lại nhìn về phía Toản, nhìn hắn ông dường như thấy được giải pháp.

“Vậy phải chăng hoàng nhi có đối sách gì với việc này?”

Quang Trung có thể không phải là một vị vua tốt, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ông không có tầm nhìn. Chỉ cần có người khai sáng một con đường tốt hơn chắc chắn ông sẽ vang danh muôn đời.

“Hoàng nhi không dám mạnh miệng đối sách gì, chỉ đơn giản là góp ý cho người thôi ạ.”

“Hoàng nhi không cần khiêm tốn nói ý của con đi.”

“Vậy hoành nhi mạn phép được nói.”

Tiếp đó Toản diễn giải cho vua cha về ý của mình, trước mắt đấy nước đã không thể gánh được thêm bất kì cuộc chiến nào nữa. Chưa nói đến kinh phí đào tạo một binh sĩ tốn kém nhường nào, đến nghời cũng không còn thì làm sao giờ. Dân chúng đã có một nhóm nhỏ chạy đi tứ tán khắp nơi, một phần thì không nói nhưng ngày càng nhiều người như vậy vì nơi đây không thể sống được nữa.

Quang trung quay ra hộ thần tài vụ, hỏi lại xem có đúng như thế không.

“Bẩm tuy không đến mức như thái tử nói, nhưng nếu chiến tranh cứ liên miên như này quốc khố quả thật không chịu được bao lâu ạ.”

“Được rồi ngươi lui xuống đi, hoàng nhi nói tiếp đi.”

Muốn khôi phục lại kinh tế trước tiên phải tái khởi động lại nguồn lực của ta đã, các bến cảng, nơi giao thương chúng ta cần tận lực khôi phục lại. Đồng thời mở cửa giao thương với nước ngoài, thứ chúng ta giàu có nhất là tài nguyên chỉ cần mời dụ kiểu gì chúng cũng tới.

Nếu muốn như vậy ta cần chiêu mời rất nhiều người, cả người thường lẫn hiền tài, người đến giúp ích cho đất nước sẽ được trả công. Bỗng có một văn thần lên tiếng hỏi:

“Điện hạ hiền tài thì ta hiểu nhưng sao lại cần cả những tên dân đen nữa vậy?”

“Câu hỏi hay, như các ngươi biết hiền tài có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho quốc gia, nhưng họ cũng chỉ là một nhóm nhỏ đến bao nhiêu là thì vẫn như muối bỏ bể, hơn nữa chúnh ta cần rất nhiều người để tiến hành thay đổi.”

“Điện hạ xin phép cho ta vô lễ nhưng chúng ta chỉ cần bắt chúng lao động lao động không công là được cần gì phải chiêu mời chi cho mệt.”

Nghê thấy thế hắn quay ra tìm giọng nói vừa lên tiếng, người vừa cấy lời là một tên quan thần thên thể béo đậy, mặt nhìn rất đê hèn. Chắc hẳn ăn chặn không biết bao nhiêu thứ của dân đây Toản nghĩ đạo.

Nguy hiểm hơn cả là không chỉ có mình hắn nghĩ như vậy mà trái lại rất nhiều ngừoi đồng tình với cách làm này. Đến cả Quang Trung cũng gật gù nhẹ chấp nhận với quan điểm đó.

Toản cau mày, tình huống này hắn đã nghĩ đến không ngờ đến nhanh như vậy. Dù sao hắn cũng chả phải vua, không thể cường quyết thi hành bất luận lí do được, cần có lí do để thuyết phục những kẻ như vậy.

“Các ngươi có thể làm như vậy, nhưng như ta đã nói lúc đầu vũ lực chỉ mang lại tiêu cực hơn là tích cực, ngươi chỉ cần hứa hẹn cho họ đầy đủ ăn no đảm bảo năng suất lao động sẽ tăng một cách không ngờ.”

Vừa nói Toản liếc một cái nhìn đầy sát khí về phía của tên quan thần kia. Tên kia thì giật mình lùi lại, im miệng không giám nói lời nào. Nếu đây mà là trong rừng rậm Toản chắc chắn sẽ cho hắn ta một kiếm.

“Thưa hoàng thượng, xin người hãy tin con chỉ cần người đảm bảo cho dân chúng được no đủ đảm bảo họ sẽ ủng hộ ngài vô điều kiện.”

“Ta đã nghe hiểu ý của con, nhưng chuyện này ta chắc sẽ không hề ngắn, chúng ta sẽ tiếp tục vào một ngày khác, hôm nay chúng ta dừng ở đây.”

“Nhưng thưa phụ hoàng..”

Quang Trung đứng dậy, tay chắp sau lưng nói.

“Hoàng nhi yên tâm ta sẽ cho người làm đúng như những gì con vừa nói, nếu có tác dụng ta sẽ triển khai triệt để, giờ hãy về thăm mẹ của con đi nàng có lẽ đã mong ngóng con rất lâu rồi.”

Toản ngập ngừng, nếu Quang Trung đã nói như vậy hắn cũng chỉ có cách đành tin như vậy thôi. Chỉ có thể mong sao vua cha của hắn giữ lấy lời.

“Nếu phụ hoàng đã nói vậy hoàng nhi không giám không nghe, nhân tiện đây con cũng có một thỉnh cầu cuối mong phụ hoàng thuận ý.”

“Nói đi.”

“Con mong được mình cùng hoàng huynh giữ vững canh giữ bắc hà.”

Quang Trung nghĩ bắc hà giặc loạn cũng đã dẹp, hơn nữa có Thuỳ tự mình trấn giữ cửa ải nguy hiểm không đáng lo. Cho Toản ra bắc cai quản không phải không được, hơn nữa đây là cơ hội tốt để cho hắn học cách tiếp quản cơ đồ của mình.

“Được thôi nhưng con phải nhớ cứ mỗi 3 tháng phải trở về Phú Xuân một lần để báo cáo cho ta, cũng như trở về gặp mẹ con.”

Toản cúi mình, chấp tay vâng lệnh.

“Hoàng nhi đáp ứng ạh.”

“Được rồi nếu không còn chuyện gì thì buổi triều ngày hôm nay coi như xong, bãi triều.”