...góc tán nhảm…
-tác : mở đầu tuần mới nào, thấy truyện ít người đọc quá (T-T)
-độc giả: ai bảo ông viết chậm hay delay chương.
-tác: ta bận với lười lắm.
………..……
“Ngô Hiểu đêm nay máu của hoàng thân sẽ chảy, ngươi có để việc đó xảy ra không?”
“Nếu là vì bá nghiệp của hoàng thượng, thần sẽ hết làm mọi việc kể cả có phải làm việc dơ bẩn thay người.”
“Tốt, ngươi lui đi đêm nay khao quân ngươi không cần đến.”
“Nô thần, tuân lệnh.”
Nói xong Thuỳ tiến tới vỗ vai Hiểu một cái, có được người trung thành như này, Thuỳ rất yên lòng. Biết vương thượng khích lễ Ngô Hiểu kiêu hãnh, phất cờ trong lòng quyết hoàn thành bất cứ điều gì mà Thuỳ giao.
…...…………
Bên ngoài Tử Cấm Thành tại một góc chợ bận rộn, một bóng hình gầy gò mặc quần áo đen tuyền bước vào một quán ăn.
“Quý khách tới dùng bữa ạ?”
“Cho ta một phòng riêng, rồi đem một chai rượu và một mâm cơm lên.”
“Quý khách, là thế này thành vừa chiến loạn xong, tuy không gây thiệt hại nhiều nhưng ảnh hưởng khá nhiều đến nguồn cung nên là giá hơi…”
Chưa kịp nói hết câu thì vị khách nhân kia ném cho hắn một cái túi vải nhỏ. Tiểu nhị liền rút dây vải nhìn thử vào trong, bên trong là nặng trịch xu đồng.
“Từng đấy hẳn là đủ rồi chứ nhỉ?”
“Đủ rồi… Đủ rồi… Khách quan mời lên trên lầu!”
Tiểu nhị liền vội vàng đút túi tiền vào trong người, chỉ đường cho khách lên phòng. Quán ăn khá đông dù vắng bớt khách do chạy chiến tranh, nhưng đa phần khách ở đây là tầng lớp dân lao động, nên cũng không thiếu đi bao người.
Dẫn khách quan vào phòng tránh đi sự huyên náo ngoài quán, đang định đi gọi đồ tiểu nhị bị khách nhân gọi lại.
“Chút nữa có người đến hỏi, thì dẫn hắn lên đây gặp ta.”
Nói xong hắn đuổi tiểu nhị ra khỏi phòng đóng cửa lại. Bị đá ra khỏi phòng tiểu nhị rất muốn chửi um lên, nhưng nể tình tên khách nhân kia cho kha khá tiền hắn mới im lặng rời đi. Nửa tiếng sau một lão già lọm khọm bước vào quán, lão hỏi xem có vị khách nhân nào vừa đặt phòng riêng không.
Tiểu nhị liền dẫn lão lên phòng của tên khách nhân khó chịu kia, đến trước cửa hắn gõ cửa phòng… Cốc..Cốc.
“Ai!?”
“Khách nhân, người mà khách nhân đợi đã đến rồi ạ.”
“Được rồi cho hắn vào đi.”
Lão già cười hiền ha ha một tiếng, tiếng cười có phần chua chót giống nữ nhân, khiến tiểu nhị không khỏi rùng mình. Vội vàng chuồn đi, xuống đến lầu hắn cũng không khỏi tim đập thình... thịch.. Chửi bậy một tiếng.
“Mẹ đúng là xui mà, nếu không phải lão tử nể tiền bạc của các ngươi lão tử đã đuổi các ngươi lâu rồi.”
“Tiểu nhị, cho bàn này một chai rượu…”
“Tới đây… Tới đây..”
Hắn lại chạy đi làm việc, cố gắng loại bỏ tiếng cười ma mị kia khỏi tâm trí, sau truyện hôm nay một tuần sau hắn vẫn ám ảnh với tiếng cười kia, nhưng đó là chuyện của sau này. Tên khách nhân kia đóng cửa lại khi lão già bước vào, chắc chắn không có nghe lén rồi mới nói.
“Ngươi không cần thiết phải dọa hắn thế chứ, dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu nhị quèn thôi.”
“Ở trong cung ngột ngạt, hiếm khi được ra ngoài trêu đùa chút có sao!?”
“Được rồi ta không chấp nhặt chuyện cỏn con này, lần này ngươi muốn tin gì?”
Lão già rút từ trong ống tay ra một ống trúc, có tiêu ký đã đóng kín rồi đặt nó lên bàn. Lão ngồi xuống tự rót cho mình một chén rượu rồi tự mình uống, uống cạn chén rượu lão ngẩng đầu hỏi.
“Ngươi không tò mò bên trong có gì sao?”
Tên áo đen kia cũng ngồi xuống rót một li khác, không để ý đến câu hỏi của lão già chút nào, ăn uống bình thường.
“Tại sao phải quan tâm, đó là tin chỉ có chủ thượng mới có quyền đọc, nếu ta tò mò ta cũng không thể giao tin cho ngươi với người lâu như vậy được.”
Nghe thấy hắn nói thế giường như một uy áp vô hình trong phòng biến mất tăm mất tích, một thanh đoản đao biết mất khỏi tay lão giả. Nghe được câu trả lời vừa ý, lão bỏ chén rượu xuống, đứng lên bước ra phía cửa sổ.
“Ngươi biết điều thế là tốt, ta cũng không muốn phải thay người đưa tin, tính tò mò có thể giết chết nhiều người đấy.”
Tên áo đen không nói gì, một mình thưởng thức bữa ăn. Thấy hắn không phản ứng, lão già cũng không buồn bực gì cả, lão biết hắn đã hiểu, lão lại tự mình nói tiếp.
“Chỉnh đã chết, đáng tiếc là chết quá sớm không thể câu kéo được thêm chút thời gian gì cho chủ thượng nữa rồi, nếu hắn có thể sống lâu thêm chút quân thượng sẽ đủ lấy lại sức đánh quân Tây Sơn… haizz.. đáng tiếc.”
“Hắn chết là tất yếu, quân Tây Sơn chưa từng tha thứ cho bất cứ kẻ làm phản nào cả, việc hắn chết chỉ là sớm hay muộn thôi.”
“Nếu Hữu Chỉnh đầu quân cho chủ thượng thì tốt, đáng tiếc hắn quá cứng đầu.”
Lão già than thở một tràng rồi lấy nón đội lại lên đầu đạp cửa sổ phi thân xuống đường biến mất trong dòng người đi lại. Lúc này tên áo đen mới ngẩng đầu lên chút hạ đũa xuống, phải nói thật những thức ăn này hắn không thích lắm quá nhạt, nhưng đã gọi cũng nên động đũa đôi chút do đó hắn mới ăn. Cất ống trúc đi, hắn cũng mở cửa phòng xuống lầu rời đi, tên tiểu nhị thấy hắn xuống một mình hơi kinh ngạc, hắn tưởng tên này với lão già sẽ ở với nhau một lúc lâu chứ.
“Khách nhân, lần sau nhớ ghé thăm nữa ạ.”
“Bảo với trù sư của các ngươi, lần sau phục vụ thức ăn thêm chút muối nữa đi, ta ăn không vừa miệng với thứ các ngươi phục vụ.”
“Dạ.. Dạ tiểu nhân sẽ báo với trù sư sau ạ.”
Nói xong tên áo đen rời đi, để ý tên đó biến mất tên tiểu nhị mới buông ra lời chửi.
“Tên điên thức ăn ngon thế mà lại chê, đúng là không có phẩm vị lần sau đừng để lão tử gặp lại.”
Tên áo đen vừa đi được một lúc, có người bước vào quán ăn, tên tiểu nhị chạy ra đón.
“Khách nhân đến ăn gì ạ, có cần tiểu nhân giới thiệu không a.”
“Không cần, ta đến hỏi ngươi chút việc thôi, vừa rồi có phải có một người mặc áo đen bước vào đây không?”
Nghe đến đây tiểu nhị cau mày, không đến ăn thì thôi lại còn hỏi vớ hỏi vẩn. Đang định nổi đóa lên kêu người đuổi khách, thì tên kia rút từ tay áo một thỏi bạc đặt trên bàn. Tiểu nhị hiểu ý thu bạc lại, mặt lại nở nụ cười thân thiện nói tất cả những gì mình biết, nghe được hành tung của kẻ áo đen kia, vị khách nhân liền rời đi theo phương hương kẻ kia.
“Hôm nay lạ thật, gặp bao nhiêu người kì quái, nhưng thôi kệ hôm nay kiếm được nhiều tý về mua chút thịt cho nàng dâu.”
……………..
Toản lúc này đang đến gặp lão Trần, chuẩn bị cùng lão lên đường hồi phủ, trên đường hắn bắt gặp Vũ Văn Nhậm cũng vừa đi về để tham dự buổi khao quân. Dù Toản không quen mặt vị anh rể này, nhưng trước đó dù hắn cũng mang thân phận hoàng tộc thân thích, nên là không thể ngó mặt làm ngơ được. Cả hai người đều tiến tới chào hỏi nhau xã giao.
“Mạt Thần tham kiến Thái Tử.”
“Nhậm huynh không cần giữ kẽ như vậy, chúng ta là người nhà cả mà cứ xưng hô bình thường là được”
“Thái tử định đi đâu vậy, không tham dự buổi khao quân đêm nay sao?”
“Ta rất muốn tham gia nhưng mẫu hậu ở vương đô mong ngóng nên không thể không trở về gấp, nếu có thể mong huynh có thể gửi lời xin lỗi của ta đến với huynh trưởng ta rất cảm kích.”
Hai người không có quá nhiều lời thân tình, vài lời hỏi thăm rồi chia tay nhau rời đi mỗi người một ngả. Nhậm cũng là một tướng giỏi nhưng đáng tiếc hắn đã cưới nhầm người, nếu cho hắn không gian phát triển, tuy không được như các lão tướng nhưng cũng gần đến tầm đó.
Toản cũng rất đắn đo suy nghĩ xem có nên cải mệnh cho hắn không, vì hắn không biết việc đó có thể dẫn đến hệ quả gì. Cứu Hữu Chỉnh là một canh bạc, cũng là một phép thử xem hậu quả của việc đó đem lại là gì. Nếu cứu cả Nhậm cũng đồng nghĩa với việc biến số có thể tăng lên gấp bội, rất may là khi giả chết cho Chỉnh dường như mọi người quên mất đi sự tồn tại của Nhậm, thôi cũng coi là cái số của hắn.
Thế nhưng điều Toản không ngờ được là bánh xe số phận không tha cho Nhậm, qua đêm nay liệu hắn còn sống mà trở về hay không, Toản sẽ không thể biết. Khi hắn trở lại và nhận được tin Nhậm đã chết, hắn không khỏi kinh sợ trước số việc số phận an bài, nhưng lần nữa đó là truyện của một tháng sau.
Giờ Toản chỉ có thể biết trước được là Nhậm sẽ tạm thời sống thôi, quan tâm nhiều làm chi. Kế hoạch bước đầu đã được triển khai, nếu đúng tiến độ hắn sẽ trở về nhà sau 14 ngày rong ruổi nữa. Lần này những kẻ muốn bắt cóc hắn đã không còn, hắn có thể an tâm vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh rồi.
Hắn đến thăm lão Trần đang nghỉ ngơi trong một viện,đi qua lính canh gác hắn bước vào cổng. Bên trong là một khuôn viên tầm 400 mét vuông, phía trước được dùng làm một khu vườn với những loài hoa nhìn là thích ý. Lão Trần thì đứng giữa vườn hoa đó, cách lão tầm 10 mét là một hòn đá to đùng, lão cởi trần, thở đều từng nhịp, cơ bắp nổi lên từng khối. Người hầu kẻ hạ đứng cách xa lão đợi dặn dò, còn có cả lính gác đang bê đi hai nửa của một hòn đá khác đã vỡ làm đôi.
Thấy hắn đến cận vệ định đi thông báo với lão, nhưng Toản lắc đầu ra dấu im lặng, đùa gì chứ đây là cơ hội trời ban để hắn học tập chút đỉnh võ công của lão Trần. Dạo gần đây hắn có cảm giác mình mạnh lên rất nhiều, hắn muốn so sánh xem mình với lão còn khoảng cách là bao nhiêu.
Lão Trần nhắm mắt. thở đều nhưng Toản có thể lờ mờ nhận ra có quy luật trong đó, hẳn lão đang vận công, không nói một lời rồi bất chợt mở mắt, cả thân hình lóe lên phi về phía trước bổ ra một kiếm …. Vút.. Vút… nhát kiếm cắt đôi tảng đá trước mặt lão như một tờ giấy vậy.
Toản đứng ngoài nhìn cảnh đó không khỏi tấm tắc khen hay, do lúc trước không có cơ hội được nhìn cảnh lão Trần chiến đấu trên tường thành, nên kinh ngạc trước sức mạnh của lão. ...Bộp.. Bộp.. hắn vỗ một tràng pháo tay, giơ ngón tay cái về phía lão Trần.
“Thái tử đó hả, thất lễ rồi ta không thể trực tiếp đón người.”
“Lão Trần không còn lo cho ta, thay vào đó ta mới nên là người lo cho lão đó, thương thể của lão đã lành chưa mà đã vận công như vậy, lỡ đâu để lại ám tật thì sao?”
“Hahaha.. Thái tử không cần lo, chỉ là chút vết thương ngoài da sao làm khó được ta.”
“Lão biết mình là được ta không lắm lời, chúng ta cũng nên chuẩn bị hồi vương đô rồi.”
“Nhanh như vậy sao, Thái tử không định ở lại chào hỏi huynh trưởng sao?”
“Không cần, ta đã cho người truyền lời rồi, chúng ta sẽ đi trong hôm nay.”
“Được rồi, để ta chào tạm biệt nương tử rồi sẽ theo thái tử hồi vương đô.”
Nghe thấy thế Toản quay ngoắt đầu lại thấy Bùi Thị Xuân đang mặc áo tơ lụa ngồi trên hiên nhà nhìn ngắm hai người nói chuyện, biết mình vừa vô tình chia cắt đôi chi tình. Hắn ngượng ngùng cười với vị cô cô, rồi nhanh chân chuồn đi ra ngoài, để lại đôi tình nhân.