Chương 20: Sóng Ngầm

……………..

Góc tán nhảm:

-tác: (ngồi trong đêm nhìn chằm chằm vào màn hình đợi các độc giả cmt) sao vẫn chưa có ai cmt vậy bùn quá ah!?(T-T).

-người đọc: đêm rùi, ngủ đi cha nội.

-tác: kỉ niệm 20 chương mà cho tui vui chút đi, được rùi vào chuyện thôi.

…………………

Tên áo đen lột mũ trùm xuống để lộ khuôn mặt già nua, nếu Toản ở đây chắc hẳn hắn sẽ nhận ra đó chính là lão thái giám đã dẫn hắn đến gặp Thùy. Không ngờ một lão già mom mem tưởng chừng yếu đuối lại có khinh công cao thâm đến thế có thể thần không biết quỷ không hay đến nghe lén hai huynh đệ bọn hắn.

Bỗng có tiếng bước chân tới lão liền thổi tắt nến, thò tay ra sau lưng cầm một thanh đoản kiếm đề phòng hỏi:

“Ai vậy đêm khuya thanh vắng sao lại làm phiền lão phu.”

“Tổng quản bên ngoài đang truy lùng một tên thích khách, chúng ta được lệnh tới tra hỏi.”

“Được rồi, để lão phu mặc quần áo lại rồi ra mở cửa cho các ngươi.”

“Làm phiền tổng quản.”

Lão liền nhanh chóng thay quần áo thái giám, ném bộ đồ kia vào một ngăn bí mật. Đốt lại nến bước tới mở cửa cho quân tuần tra vào khám xét. Quân lính đi vào ngó quanh một lượt, rồi hỏi lão xem có thấy điều gì bất thường không. Đương nhiên là không rồi tên thích khách đấy chính là lão phu đây mà.

Lão trả lời không rồi tiễn quân lính ra ngoài cài lại cửa chốt, tự mình mài mực viết một phong thư, kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện của huynh đệ Toản và Thủy.

Viết xong lão đặt bút lông xuống tay cầm phong thư tiền tới góc phòng, nơi đặt một chiếc bàn để chậu hoa nhỏ, lão cầm lấy chậu hoa kéo nhẹ về phía trước. Lạch cạch… lạch cạch.. tiếng cơ quan vang lên rồi chiếc bàn bật ra một ngăn kéo bí mật, bên trong là một vài tiền tài, đá quý.

Tận cùng ngăn kéo là một chai sứ nhỏ, ở ngoài ghi Mã Tiền thứ độc dược chết người mà Toản cho là không có khả năng xuất hiện ở Thăng Long, nay nó lại nằm trong tay một tên thái giám. Lão cất phong thư vào trong ngăn kéo, rồi khởi động cơ quan một lần nữa đóng lại ngăn kéo, tắt đèn đi ngủ để mặc cho quân lính tìm kiếm tung tích hành tung bí ẩn của kẻ đã xâm nhập cấm thành.

Sáng ngày hôm sau trong cung thắt chặt an ninh, muốn đi đâu thì phải báo cáo lại cho binh lính, kể cả tổng quản cũng phải báo cáo nếu không lập tức xử tử. Lão thái giám vẫn thế không mảy may quan tâm việc mình có phải báo cáo hay không, lão vẫn cứ làm đúng phận sự của mình

. Mấy ngày tiếp theo đó quân lính bắt bớ được vài tên tình nghi, nhưng tra hỏi ra thì không đúng người, hầu cận trong cung thì bàn luận sôi nổi xem ai mới thực sự là kẻ thần bí kia.

Hai tên thái giám trẻ, quét đi quét lại những lá cây rơi trên sân, quét được một lúc một tên dừng lại than thở:

“Ài!! Không biết mùa thu bao giờ mới hết, quét nửa ngày trời rồi mà lá vẫn cứ đầy ở đó.”

“Ngươi đừng lười nữa, không quét xong trong hôm nay, tổng quản sẽ bắt chúng ta đi phụ trách gánh phân đó.”

Nghĩ đến cảnh tượng đó cả hai tên rùng mình, ngao ngán, không nghĩ tới nữa.

“Này! Người còn nhớ tên Mao Tùng phụng sự ở phía Tây không, nghe nói sáng nay hắn bị lính bắt khi đang cố gắng tuồn thứ gì đó ra ngoài cung đấy.”

“Không thể nào!! Hắn còn nợ ta 2 bạc, giờ biết đòi nợ ai?”

“Ày!! Quên tiền nong đi qua lần này không chắc ngươi còn được gặp hắn nữa đâu, ngươi nói xem có phải hắn là kẻ đã nghe lén chủ thượng không.”

“Ta cũng không quen hắn ta lắm, chỉ là lần trước hắn cần tiền gửi về gia đình nên vay nợ, từ lúc đó mới quen nhau.”

“Theo ta thì có khả năng cao lắm chứ, không thì sao lại bí mật tuồn thứ gì đó ra ngoài, còn nữa mỗi lần gặp hắn ta luôn cảm giác không đúng rồi.. Hừm.”

Khi tên thái giảm trẻ đang suy nghĩ, thì một bàn tay già nua vươn lên đằng sau vỗ một cái lên vai hắn. Giật mình tên thái giám ngã ngửa về phía trước. Một tiếng nói khàn, mang chút chua ngoa cất lên:

“Hai tên các ngươi dám lười biếng, lại còn bàn luận sôi nổi như vậy cơ à, nếu hôm nay không làm xong, ngày mai lập tức cuốn gỏi khỏi cung cho ta, nơi đây không nuôi phế vật.”

Tên còn lại vội đến đỡ đồng bọn cúi đầu xin lỗi rối rít, hứa không phạm sai lầm nữa. Lão thái giám hừ lạnh một cái nguôi giận phần nào, nhưng lão vẫn phải ra dáng tổng quản.

“Còn đứng đó được à! Đi làm viêc, chút nữa ta quay lại xem xét.”

Nói xong lão quay người rời đi, lúc lão bước qua cổng thì đụng Toản đang trên đường gặp huynh trưởng.

“Tiểu nhân tham kiến thái tử, sao người không thông báo trước để ta cho người lấy kiệu?”

“Không cần ngươi bận lòng như vậy, lần này gặp huynh trưởng xong là ta sẽ trở về Phú Xuân.”

“Vậy nô thần xin phép cáo lui ạ.”

Lão thái giám cúi đầu cáo lui, rời đi làm việc của mình. Đi được một quãng, Toản ngoảnh lại nhìn bóng lưng của lão thái giám. Hắn đã nhận ra điều gì đó, nhưng không chắc chắn điều đó là gì, nhìn lão một hồi hẳn thôi không nghĩ nữa, quay đầu rời đi.

Khi hắn vừa quay đầu rời đi, lão già cũng quay lại liếc nhìn hắn. Lão cũng nhận thấy có người nhìn mình chằm chằm, lão cần cẩn thận trọng hơn nữa nếu không muốn lộ vỏ bọc của mình.

Toàn đi thẳng đến thư phòng của Thuỳ, trên đường hắn có thể thấy được số lính gác trong cung đã được tăng lên đáng kể, sau vụ vị khách không mời mà tới kia. Ai nấy đều đề phòng cảnh giác, không dám để lọt dù chỉ là một con ruồi.

Vào đến trong một tên thái giám vội vàng chạy đến ngăn hắn.

“Thái tử, người thông cảm vương thượng đang trò truyện cùng các tướng, lệnh không cho ai tiến vào, kể cả là người.”

“Có chuyện gì mà ta không được phép tham gia sao?”

“Chuyện đó thần không biết, nếu người không ngại có thể sang chòi bên kia hóng mát đợi một lúc ạ.”

Hắn đã là thái tử mà cũng không có quyền tiến vào, chứng tỏ công việc này hệ trọng hết sức. Hoặc huynh trưởng của hắn không muốn hắn can dự. Nhưng hắn cũng chả phải đến đây để gây sự, kìm nén lại sự tò mò của mình.

“Thôi được rồi, không cần lắm chuyện như vậy, khi nào xong ngươi báo với hoàng huynh, là ta sẽ trở về Phú Xuân, thất lễ không từ biệt hẳn hoi.”

Nói xong hắn xoay người rời đi, chuẩn bị tìm lão Trần cùng trở về nhà. Còn trong lúc đó bên trong thư phòng của Thủy.

“Thưa vương thượng, theo những gì chúng ta thăm dò được thì nhà Thanh đã bố trí mật thám khắp Thăng Long, ngay cả đô thành Phú Xuân cũng có tai mắt của chúng, nhưng không bằng ở đây.”

“Hừ..Nhà Thanh vẫn chưa học được bài học gì, sau khi bị phụ hoàng đánh cho một trận sao.”

“Rất may là tuy cài cắm nhiều tai mắt, nhưng chưa thẩm thấu chưa được bao nhiêu, đa phần đều là dân thường bị dụ dỗ, chỉ có cửa hàng mà thái tử phát hiện được là cần thận trọng, thưa vương thượng.”

“Đáng chú ý đến mức nào?”

“Theo thần điều tra được thì nó thuộc về một tên thương gia, nhưng hỏi ng xung quanh thì biết hắn đã chuyển về quê để lại cửa hàng cho người quen tiếp quản, có thể hắn giờ này đã bị giết rồi, hiện giờ nó là nơi đặt trụ sở của nhà Thanh.”

“Canh phòng nơi đó như nào?”

“Thần đã cho người thăm dò, tổng cộng có 15 tên hộ vệ tất cả đều từng luyện võ, khi người của thần đi sâu vào trong thì cảm nhận được 5 khí tức của cao thủ khác bèn nhanh chóng rút lui tránh mũi nhọn, mong vượng thương không suy xét.”

“Không sao, hắn đã tìm được thông tin ta muốn, ngươi về sau thưởng cho hắn 100 lượng bạc, Lục Trang và Huyền Tượng ta muốn trong đêm nay nơi đó phải được san bằng nghe rõ chưa.”

“Thần tuân mệnh!!”

Hai tên tướng đứng dậy lĩnh mệnh, tay dắt kiếm rời đi. Chúng tướng còn lại thì được Quang Thuỳ phân công một số việc chủ yếu liên quan đến việc tiêu diệt tai mắt của nhà Thanh. Chỉnh thì đã chết, kẻ đe dọa vương quyền của Quang Trung đã mất, số làm phản thì đã bị thanh trừng hầu như không còn. Bắc hà đã bình định, nhưng bể vẫn chưa ngừng dậy sóng, chính Thủy cũng nhìn ra điều đó. Phía nam Nguyễn Ánh dù gần đây không gây ra động tĩnh gì, nhưng ta đâu biết được hắn đang âm mưu điều gì, còn phía bắc nhà Thanh dòm ngó không yên, trọng trách của hắn giờ là trấn giữ cửa khẩu này đảm bảo cho đệ đệ của mình đủ sức gánh vác.

Và để đảm bảo điều đó, hắn cần phải tiêu diệt toàn bộ những mối đe dọa đến việc lên ngôi của Toản, và người đầu tiên hắn cần tiêu diệt là Vũ Văn Nhậm. Hắn đáng ra không phải chết nhưng ai kêu hắn làm con rể Nguyễn Nhạc, tuy việc truyền ngôi đã rõ nhưng lòng người khó dò ngày nào đó hắn muốn làm vua thì sao? Việc này đáng lẽ ra đã xong từ lâu, nhưng Thùy không muốn để việc diệt người nhà mình cho Toản biết, dù hắn có trưởng thành hơn người nhưng những việc như này, làm huynh trưởng hắn không thể để Toản làm được.

Theo kế hoạch lão Trần sẽ hạ thủ diệt người trong đêm, nhưng lão vừa bị thương khi đánh với Hắc Tường, mà sư tử vồ mồi cũng dùng hết sức, hắn không thể để điều gì ngoài ý muốn xảy ra. Võ công của Nhậm tuy không đến mức cao thủ nội lực, nhưng dù sao cũng lên đến được chức tướng tá, ai biết được hắn có lá bài tẩy nào trong tay. Dùng nhiều người sẽ gây động tĩnh quá lớn, nên phải đợi thời cơ hắn lơ là cảnh giác rồi một kiếm xuyên tim.

Đó là sự khoan dung duy nhất mà Thùy có thể ban cho hắn, không đau đớn thống khổ, cái chết nhanh chóng, người hắn chọn để thực hiện điều này là thân tín của hắn Ngô Hiểu. Suy nghĩ những nước đi cần thiết hắn cho gọi người vào:

“Người đâu!”

Thái giám ở ngoài liền mở cửa cúi đầu bước vào hành lễ:

“Vương thượng có gì căn dặn ạ.”

“Đêm nay mở tiệc khao quân, trừ quân canh gác toàn bộ tướng lính phải có mặt.”

“Nô thần tuân lệnh.”

Tên thái giám không dám chối lệnh, nhanh chóng đóng cửa rời đi làm việc, khi đóng lại cánh cửa phòng hắn không khỏi rùng mình lạnh toát sống lưng, hôm nay vương thượng dù ăn nói như bình thường nhưng hắn cảm thấy được một cỗ sát khí vô hình bao trùm khắp cả căn phòng. Không dám thức mắc nhiều, lau đi giọt mồ hôi trên trán vội vàng tránh đi nơi này.