Chương 19: Kẻ Thứ Ba

……..

Góc tán nhảm:

-người đọc: viết nhiều viết nữa không ai đọc ông ây.

-tác: mình không mong được quan tâm nhiều đâu chỉ cần các bạn ghé thăm chuyện để lại một cm ủng hộ là được, nghe vẫn hơi quá đáng nhỉ =))

-người đọc: quá đáng lắm luôn ý

-tác: và khẳng định lại là mình không bỏ dở truyện nhá tháng trước là cơn lười nó bộc phát quả là căn bệnh quái ác.

-người đọc: lười gì mà ác dữ vậy ba.

-tác: có muốn thế đâu! hoàn cảnh thui :(

-người đọc: rồi ba vào truyện nhanh nào!

……………….

Cuộc đại chiến đã đi đến hồi kết quân thủ thành không còn một mống, Thùy cho người báo tin về doanh trại, tháo dỡ nơi ở chuyển căn cứ. Cũng lúc đó Thùy tự mình viết một phong thư báo cáo cho vua cha Quang Trung là đã dẹp yên bắc kì, mong ông không cần quá bận tâm mà nghỉ ngơi cho khỏe.

Vừa cho người đưa tin phong thư xong, ngoài cửa tiếng bước chân dồn dập tiến vào cung điện. Hai người gô cổ thay cùng nhau trấn áp Hắc Tường bước vào, giờ đâu hắn đâu còn ra dáng một vị tướng nữa tóc tai bờm xờm, giáp sắt đã bị chém phá nát. Có thể thấy lão Trần ra tay không hề nhẹ, hai hộ vệ gạt chân hắn xuống phát lực ghìm vai bắt Hắc Tường quỳ trước điện hạ.

Tất nhiên với một võ tướng quỳ trước người mình không phụng sự không khác gì sỉ nhục họ. Hắn nhất quyết không quỳ, dù cho hai người bên cạnh có làm gì đi nữa thấy thế thân tin của Thùy là Ngô Hiểu rút kiếm kề vào cổ Hắc Tường.

“Ngươi có biết tiếng người là gì không ta bảo ngươi quỳ xuống, giờ ngươi có hai lựa chọn một là quỳ xuống, hai là người lìa đầu ngươi chọn đi.”

Hắc Tường vẫn im lặng không đáp lời trả gì cả, nhưng đôi mắt của hắn lóe lên sát khí nếu được giải thoát hắn chắc chắn sẽ giết Ngô Hiểu đầu tiên. Thùy càng nhìn càng thấy ưng với con người trung thành này, đáng tiếc quả thật đáng tiếc.

“Ngô Hiểu ngươi không cần làm thế bỏ kiếm xuống đi.”

“Nhưng thưa điện hạ!”

“Không nhưng nhị gì cả.”

Rồi Thùy quay sang nhìn Hắc Tường.

“Vậy ngươi hẳn là Hắc Tường nhỉ, ta nghe mình ngươi diệt hơn 500 quân quả thật dũng mãnh phi thường nếu là trước đây ta chắc chắn sẽ chiêu mộ ngươi, nhưng hoàng thượng có lệnh triệt tiêu mọi dư phản của Chỉnh nên giờ ngươi chỉ có thể chết.”

Hắc Tường run bần bật không phải vì hắn sợ mà là vì hắn giận, cơn giận như muốn bùng nổ thoát ra nhưng hắn không làm gì được. Thùy nói tiếp:

“Giờ ngươi hãy cho ta biết có thực sự là chủ thượng của ngươi đã chết hay chưa nếu câu trả lời vừa ý ta, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.”

Hắc Tường nhổ mạnh bãi nước bọt về phía Quang Thùy, Chúng thần thấy thế cả kinh vội đến đưa khăn lau mặt cho Thùy còn phần Hắc Tường hắn bị Ngô Hiểu giáng một chưởng lực mạnh vào lưng. Khiến Hắc Tường đau đớn ngã xuống mồm nôn nửa bãi máu. Dù đau nhưng hắn vẫn cười mặc kệ cơn đau dày xéo rồi cứ thế trút hơi thở cuối cùng, quả thật quật cường đồng thời cũng rất ngu ngốc.

Nếu hắn im lặng hắn sẽ không phải chịu sự thê thảm này, Ngô Hiểu vốn đã bất mãn với thái độ của hắn rồi nên khi Ngô hiểu ra tay chiêu đó gần như tuyệt sát phá lục phủ ngũ tạng của hắn. Cái chết đã đến rất gần nhưng trước khi chết hắn vẫn muốn làm cho địch thủ kinh ngạc một phen và quả thật hắn đã làm được.

Thùy đi tới nhìn xác kẻ ngu dốt kia, quả thật đáng tiếc… thùy lẩm bẩm trong miệng. Hắn cho người mang cái xác ra ngoài hỏa thiêu cùng với những xác chết khác. Hoàn thành dẹp loạn là một chuyện, giờ đây dọn dẹp cái mớ hỗn độn này còn đau đầu hơn.

………………

Khi doanh trại cũ của quân Tây Sơn đang tất bật thuyên chuyển lều bạt, quân nhu về thành thì một bóng ảnh phi thân lấp ló tiến tới trại. Không ai khác ngoài Toản và cậu bé tên Phúc mà Toản cứu trước kia.

Trước khi tới đây Toản cũng đã giải thích thân phận của mình cho cậu bé, hắn chính là thái tử của quân đoàn cậu bé ghét nhất. Mới đầu cậu bé nghĩ Toản đùa nhưng không hắn nói thật, hắn nói nếu cậu bé muốn vẫn có thể rời đi hoặc ở lại tùy cậu bé chọn lựa. Và làm Toản bất ngờ là cậu bé lựa chọn tin tưởng hắn, vì lí do cậu bé tin ân công của mình là một con người tốt.

Quả là một cậu bé ngoan, biết ân oán rõ ràng không để hận thù che mắt thật hiếm có. Hắn cũng đã gửi chim đưa thư cho Linh nhi ra cửa đón, hắn biết chắc chắn nếu mình chỉ nói mình là thái tử chả ai tin cả. Quả đúng như hắn dự đoán vừa tiến tới cách doanh trại còn 100 mét một mũi tên đã được ghim xuống đất cảnh cáo hắn từ đài quan sát.

“Ngươi là ai? tại sao lại tới đây?”

“Tại hạ là hầu cận của thái tử mấy ngày trước ngài ấy có nhờ tại hạ đưa một phong thư về tận cố đô hiện giờ ta đang giữ thư mà hoàng hậu gửi, đại nhân có thể chứng thực với Linh nhi cô nương!”

“Được rồi ngươi hãy xuống ngựa, ta sẽ cho người tới kiểm tra.”

Toản bế Phúc xuống ngựa và bảo cậu bé không cần lo hắn sẽ giải quyết, mấy phút sau hai tên lính tráng đi theo Linh nhi tới. Thấy Toản cô bé vui mừng suýt chút nữa kêu lên thái tử, nhưng Toản đã nhanh chóng ra dấu không để lộ mình. Thấy hai tên lính tây sơn tiến tới gần cậu bé không khỏi căng thẳng nhớ lại những kí ức cũ, cậu càng nắm chặt tay của Toản hơn.

Toản xoa đầu trấn an cậu bé, bảo chỉ cần tin tưởng hắn thôi. Linh nhi đến và mau chóng xác nhận danh tính của Toản rồi đưa cả hai người tiến vào trong doanh trại. Bên trong doanh trại giờ đây dù đã trống vắng hơn nhiều nhưng vẫn còn khá nhiều người làm việc.

Người chuyển thì vận đồ đạc quân nhu, người thì chuyên môn dỡ tường vây,..v.v.. Đi qua trường bống của tướng lĩnh hắn cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình vậy, cảm giác đó khi hắn vào tới nơi ở của mình mới hết. Tới nơi tiểu Phúc cảm thấy an toàn hơn đôi chút không còn căng thẳng hơn trước nữa, Linh nhi cũng hỏi hắn cậu bé là ai. Toản giới thiệu sơ qua hoàn cảnh của Phúc cho Linh nhi nghe.

Nghe xong Linh nhi mắt rơm rớm tới an ủi cậu bé, Toản mặc kệ hai người tiến vào chỗ khác đi thay đồ. Mặc lại quần áo thái tử hắn có cảm giác mình có vẻ hơi kích với bộ đồ, gần đây hắn gần như có thể nói là tăng trưởng đột biến từ một cậu bé 1m4 hắn đã cao thêm được 1m5 nhanh chóng. Có lẽ chuyến về cố đô lần này hắn có thêm một việc để làm rồi.

Hiện giờ hắn tạm thời an bài tiểu Phúc bên Linh nhi và cô bé có vẻ cũng rất thích thằng bé đặc biệt khi nghe hoàn cảnh đáng thương của nó. Bên ngoài có tiếng vọng vào.

“Thái tử có ở bên trong không ạ, thần Bùi Thị Xuân xin được yết kiến.”

“Vào đi.”

Bước vào trong lều là một người phụ nữ mặc quần áo tướng quân, mặt mũi hiền hòa, tóc mượt trải thẳng buộc lên gọn gàng nhưng đừng để bị đánh lừa trên chiến trường con người này ai cũng phải khiếp sợ đó. Bà là một trong Tây Sơn ngũ phụng thư Bùi Thị Xuân, về bối phận hắn phải gọi bà một tiếng dì vì bà là em gái của mẹ hắn (1). Nhưng theo bà thì trên chiến trường cần có phép tắc rõ ràng nên bà không cho phép hắn gọi bà bằng di ở trong doanh.

“Không biết tướng quân có việc gì gặp ta.”

Hắn khách sáo mời bà ngồi xuống, Linh nhi cũng biết ý dẫn tiểu Phúc ra ngoài phần minh đi pha trà. Thấy trong trường bống chỉ còn mình với Toản bà mới bắt đầu nói chuyện.

“Thái tử chắc hẳn vừa đi xa về mệt, nếu không tiện chúng ta có thể nói chuyện sau.”

“Ý của Bùi tướng quân là gì?”

“Thái tử không cần phải giấu diếm nếu là ai khác ta không biết nhưng mẹ của người là tỉ muội của ta lẽ nào nàng không gửi thư cho cả ta.”

Linh nhi bước vào dâng trà rồi nhanh chóng lùi lại, Toản từ từ nhấp một ngụm trà rồi mới trả lời bà.

“Từ đâu mà Bùi tướng quân biết ta vừa đi xa về mà không phải ở trong này đợi thư.”

“Thứ nhất là việc truyền thư cho hoàng hậu là không hợp lý, thứ hai là khi ngài cải trang tiểu hầu cận đi ngang qua chỗ của ta, ta đã nhận thấy có điều gì đó không đúng rồi và lời vừa rồi cảu ngài đã xác nhận điều đó.”

Toản kinh ngạc trước tài phán đoán của bà, quả không hổ danh một trong ngũ phụng thư ánh mắt lẫn trực giác của bà thật hơn người. Toàn từ tốn bỏ chén trà xuống vỗ tay một tiếng.

“Trước khi đi mẫu hậu có nói với ta, Bùi tướng quân không chỉ giỏi chiến trận mà còn có ánh mắt hơn người quả đúng như vậy thật.”

“Thái tử quá khen, nhưng vì sao thái lại tự mình rời đi như vậy nhỡ chẳng may xảy ra bất trắc Nhạn tỷ chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

“Xin dì.. nếu dì cho phép con gọi như vậy, người hãy tha lỗi cho con nhưng con không thể nói được người chỉ cần biết công việc con làm không hề nguy hiểm chút nào, người hãy nói thế với mẫu hậu khi chúng ta trở về kinh đô.”

Hai tỷ muội nhà Bùi rất quan tâm chăm sóc nhau, hai người thường xuyên tâm sự với nhau khi rảnh. Có thể nói nếu Bùi Thị Xuân biết được hắn mà dám trái lệnh vua tới thăm kẻ phản trắc chắc chắn mẹ của hắn sẽ không để yên cho hắn đâu. Không phải là bị chém đầu hay gì cả nhưng chắc chắn hắn sẽ bị cấm túc cả đời trong cung mất. Hơn nữa hắn không muốn mẹ hắn Bùi Thị Nhạn buồn rầu lo lắng, lúc hắn ngất bà đã rất mệt mỏi rồi nếu có chuyện này nữa bà sẽ suy sụp mất.

Bùi Thị Xuân nhìn đứa cháu của mình định nói gì nữa nhưng lại thôi thở dài quay đi bà cũng biết tính của chị mình, nếu bà biết hắn lang thang ở ngoài mà không có cận vệ. Chắc chắn bà sẽ rất lo lắng, phần mình kiểu gì cũng sẽ bị lôi ra trách mắng.

“Được rồi, nếu ngài đã nói thế thì thôi vậy, ta tin lời thái tử.”

Rồi bà đứng dậy bước ra khỏi trường bống, vén tấm rủ ra bà dường như nhớ ra điều gì đó quay lại nói, rồi đi mất.

“phải rồi hoàng huynh của ngài có nói cần gặp ngài ở trong kinh thành bàn luận chút chuyện.”

“Ta đã biết, Bùi tướng quân đi thong thả.”

Có vẻ như hoàng huynh muốn làm rõ việc hắn đã ở đâu mấy ngày qua đây, qua được ải này là khi về đến Phú Xuân hắn sẽ không cần phải trình bày lần nữa với cha hắn. Hắn liền gọi Linh nhi vào chuẩn bị hắn sẽ vào thành đương nhiên lần này là với thân phận Thái tử.

……………….

Trong tử cấm thành tại điện Long An, một bóng người ngồi quay lưng lại với đống nội thất trang hoàng hắn chỉ tập chung cần mẫn xử lý đống giấy tờ trước mặt. Hắn bỏ cây bút xuống ngả lưng ra ghế bào, lấy tay xoa huyệt thái dương cho đỡ nhức đầu. Hắn đã ngồi như này từ sáng tới giờ rồi nhưng công văn vẫn ngập tràn như núi vậy quả thật mệt mỏi. Tiếng bước chân truyền tới hành lang một thái giám bước vào ngắt mạch suy nghĩ của hắn.

“Chuyện gì!?”

Lão thái giám này là người trước đây trong cung do chưa tìm được nhân thủi hợp lí nên hắn đành giữ lại lão ta không đuổi đi. Lão cũng khá được việc làm có trước có sau, đặc biệt khôn ngoan tự nói ra năng lực của mình cùng kinh nghiệm làm việc lâu năm tránh khỏi việc bị Thùy đuổi cổ, nói thật cái tuổi này hắn cũng biết lão còn biết đi đâu kiếm cái ăn được nữa.

“Bẩm thái tử điện hạ Quang Toản tới xin yết kiến, nói người đã dặn ngài ấy tới nói chuyện.”

“Cho mời thái tử vào, còn nếu không có việc gì khác thì lùi xuống đi.”

Lão thái giám cúi đầu rồi quay người ra ngoài không quên đóng cửa lại kĩ, lão đi ra khỏi điện rồi thông báo với Toản, Thùy cho mời vào. Trước khi lão lùi ra ngoài Thùy bảo lão pha trà Phúc Long rồi mang vào đây cho huynh đệ hắn.

“Hoàng đệ tới ta không tiếp đón từ xa được đệ không trách chứ?”

“Hoàng huynh đừng nói thế huynh còn đống công văn còn phải giải quyết ta đây là làm phiền rồi.”

Hai người đi tới bên cửa sổ vừa ngắm nhìn phong cảnh vườn tươi vừa nói chuyện.

“Ha..Haa sau này đệ cũng sẽ phải làm những việc đó thôi giờ ta chỉ hộ đệ làm lúc này thôi.”

“Nhìn huynh làm việc chăm chỉ như này đệ quả thật không nỡ cướp nó khỏi huynh.”

Hai huynh đệ nói vui vẻ một chút rồi ngay sau đó nói chuyện nghiêm túc.

“Đệ hẳn biết lí do ta muốn gặp đệ rồi chứ.”

“Hẳn huynh cũng nhận ra những ngày qua ta không thực sự ở trong quân doanh rồi!?”

“Ta phải công nhận tên thế thân kia của đệ đã làm tương đối tốt nhưng đáng tiếc hắn lại không có thứ khí chất như ban đầu ta gặp đệ nên từ đó ta mới biết được.”

“Người xưa có câu vải thưa không che được mắt thánh quả rất đúng.”

Thế nhưng Thùy không phản ứng lại với lời khen của hắn mà nhìn chỉ đứng đó nhìn, một người trẻ hơn cả bản thân khen mình chắc bạn cũng chả vui vẻ gì đâu. Toản biết những lời ngon ngọt cũng chẳng thể nào để Thùy bỏ qua mình cả nên hắn đã chuẩn bị sẵn.

“Thôi được rồi, như huynh có thể đoán được đệ không ở trong doanh mà là ở đây ngay thăng long này.”

“Đệ làm những gì!?”

“Nhớ hôm trước đệ có cho người truyền tin cho huynh là Hữu Chỉnh đã chết không?”

“Đó người truyền tin hẳn là Triệu Đức cận vệ của đệ đi, khoanh chẳng lẽ..”

“Đúng đệ đã diệt tên phản đồ đó và thiêu rụi điện Vạn Thọ hẳn khi huynh vào còn thấy đám tàn tích của nó.”

“Không thể nào.. Hữu Chỉnh dù không thể nói là cao thủ võ lâm nhưng cũng là một hảo thủ, hắn có thể câu thì giờ cho tới khi người tới hỗ trợ, không thể nào đệ kịp giết hắn.”

Toản không nói dối, hắn chỉ đơn giản là cung cấp cho hoàng huynh của hắn những thông tin nhỏ, những gợi ý và phần còn lại với đầu óc của Thùy chắc chắn sẽ hiểu gợi ý của hắn. Và quả như dự đoán của hắn Thùy đã tự dẫn mình vào kế hoạch của hắn. Toản mỉm cười túm lấy một lọ gốm vứt nó ra ngoài cửa sổ rồi nhanh như chớp hướng bàn tay của mình hướng đó, một vật lóe lên từ tay áo của hắn và chiếc bình vỡ thành trăm mảnh.

Lúc đầu Thùy còn không hiểu Toản định làm gì nhưng khi nhìn thấy chiếc bình bỗng chốc vỡ tan trên không hắn lập tức hiểu ra, đây rất có thể là thứ khiến Hữu Chỉnh mất mạng nó tới rất nhanh nếu không phải nội lực cao thâm khó lòng phòng bị. Nhìn thứ ám khí cổ quái trên tay đệ đệ Thùy nhận xét

“Thứ này có thể bắn xa tầm 20m mức sát thương tương đối, nếu bắn ở mức gần hơn một cao thủ cũng không thể chắc chắn tránh thoát, thế nhưng đáng tiếc nó vẫn chưa đủ giết Hữu Chỉnh.”

Toản cũng chả mong mới dùng chiêu này mà lừa được Thùy, hắn thả cổ tay xuống để lớp áo che đi thanh hidden balde.

“Đương nhiên là không, thứ này chỉ có thể khiến Hữu Chỉnh bị thương thôi thứ giết hắn là thứ khác trước ta đã thả một giọt mã tiền vào chén trà của hắn rồi giả vờ là hầu cận đưa hắn uống, việc khiến hắn bị thương càng làm chất độc phát tán mạnh mẽ.”

“Mã tiền.. một trong số độc dược hiếm gặp đó ư, đệ lấy đâu ra nó?”

“Tất nhiên đệ không thể tự nhiên có được nó rồi, đệ đã phải ẩn nấp nhiều ngày bên trong thăng long để có được lượng thuốc độc này từ một tên mật thám nhà thanh gửi sang đây, nhân đây huynh cũng nên cho người đi thăm một chỗ đó là tiệm may Bắc Kim nơi tên nội gián này báo cáo về lại cho bên kia, chúng dùng việc vận chuyển vải vóc để che dấu việc truyền tin.”

Quả thật là có một tên mật thám từ nhà thanh và tiệm may Bắc Kim này là có thật nhưng đương nhiên vụ độc dược là không có thực. Những lời hắn nói một phần là thực một phần là giả tất cả tạo nên một câu chuyện không chối cãi được.

“Được rồi ta sẽ cho người xem xét.”

Đúng lúc này một tiếng động dù đã rất khẽ ở phía nóc nhà nhưng vẫn không tránh khỏi đôi tai của Thùy và Toản. Hai người tung người dùng khinh công bay lên kiểm tra nhưng người đã mất dạng.

Biết có kẻ nghe lén Thùy lại càng phần nào tin lời của Toản, hắn bảo Toản về trước mình sẽ cho người truy bắt tên này và lũ mật thám nhà thanh ngay trong đêm nay.

Tại một tiểu viện dành cho thái giám một thân ảnh chui vào người này mặc quần áo đen toàn thân chỉ để lộ mỗi con mắt.

(1) theo một số nguồn thì Bùi thị Xuân là cháu của Bùi thị Nhạn nơi khác thì lại bảo Nhạn lại là đồ đệ của Xuân, ở đây ta mạn phép cho hai người thành tỉ muội ruột