Chương 18: Vây Thành (Hồi Cuối)

….………

Đôi lời tác giả: năm mới đến chúc các độc giả một năm mới an khang thịnh vượng, dù biết đã hết tết nhưng tác vẫn chúc =)). Chúc truyện Đại Việt Bá Nghiệp ngày càng đc nhiều độc giả quan tâm, yêu mến. Thân!

…………

“Bẩm hoàng tử, thần đã kiểm tra phía trước an toàn mời ngài đi theo thần.”

Triệu Đức đi ra từ một căn miếu nhỏ đã bỏ hoang từ lâu nói vọng ra với Toản đang đứng ngoài, nghe tiếng gọi hai người cùng bước vào. Toản theo sự dẫn dắt của Triệu Đức vòng ra sau bức tượng phật cũ rồi dùng kiếm chọc vào lưng tượng. Một tiếng cạch vang lên miếng ván được sơn màu vàng, giống bức tượng bật ra để lộ một mật đạo bên trong bức tượng.

“Người biết về mật đạo này ngoài tên kia ra còn có ai khác không?”

“Thần đã điều tra kĩ, ngoài hắn ra thì không còn ai biết ạ.”

Mật đạo này Toản có từ một tên thương lái chuyên bán hàng cấm, sau khi trả giá để có được thông tin hắn đã cho tên kia biến mất. Để đảm bảo con đường an toàn hắn cho Triệu Đức dò xét một phen. Có vẻ như tên kia định giết người cướp của khi Toản tới được mật đạo, nhưng đáng tiếc hắn gặp phải thiết bản. Toàn bộ bọn cướp trốn ở trong miếu đã bị Triệu Đức diệt sạch.

Sau khi sắp xếp về thân phận mới cho Hữu Chỉnh hay bây giờ còn gọi là Đoàn Dự xong, Toản lập tức đến đây để trở về giải quyết vấn đề còn lại ở cố đô. Trước khi xuống mật đạo Toản giao một nhiệm vụ khác cho Triệu Đức sau khi hắn xong việc từ cố đô sẽ quay lại để kiểm tra. Triệu Đức tuân lệnh rồi đóng cửa đóng cửa mật đạo lại đưa mọi thứ trở về như cũ rồi biến mất trong những con ngõ.

………………

Còn trên chiến trường lúc này đây thế trận đã nghiêng hẳn về một bên… Sau khi đạp đổ cổng thành quân Tây Sơn cứ thế tràn vào dễ dàng đè bẹp quân thủ thành. Cuộc tàn sát cứ thế mà bắt đầu người chết, xác chết chất thành đống.

Quân tây sơn quanh năm chinh chiến nên thiện chiến hơn bất kì quân đoàn nào còn quân của Chỉnh thì trước đây là lính của vua Lê, quanh năm suốt tháng chỉ ở trong thành gần như ăn không ngồi rồi, năm chỉ tập trận có vài lần nên yếu thế hơn hẳn so với lính của Thùy.

Hắc Tường đứng trên tường thành chém tan xương nát thịt bất cứ tên lính nào cả gan tới gần mình. Người hắn lúc này đây toàn máu, máu của bản thân lẫn của địch nhân mùi của nó như càng kích thích hắn, khiến hắn càng hăng chiến hơn. Giờ đây hắn như một gã đồ tể đứng trước bàn tiệc của mình.

Hắn khiến cho cả quân mình lẫn quân địch phải sợ hãi cách xa lùi lại, như tránh xa con mãnh thú đáng sợ. Thuỳ thấy ngồi trên lưng voi càn quét nhẫm nát bét địch cản đường của mình thấy người của mình bị hạ nhiều như vậy nhăn mặt ra lệnh cho lão Trần lên tiếp trận diệt Hắc Tường.

Lão Trần nghe thế quẹt kiếm hất văng địch thủ của mình, dùng nội lực dáng một chưởng vào thẳng kẻ thù khiến hắn bay ra xa hộ máu mà chết. Rồi phi thân dùng khinh công bay đạp tường mà lên tiếp chiêu Hắc Hùng.

Thấy có người phi thân đến Hắc Tường biết là cao thủ đến lười nhác giết bọn tôm tép nữa, giơ đao ra tiếp. Lão Trần chưa tiếp đất hắn đã được chào đón bằng một một đao mang, lão Trần cũng chém ra một kiếm tiếp. Đao mang và kiếm khí va vào nhau bắn ra bốn phía khiến hai người đều phải lui lại.

Định hình trong giây lát lão Trần bật trở lại ra chiêu, Hắc Tường nhoẻn miệng cười như kẻ điên lao đến bổ một đao.

Lão Trần bật lên không xoay người tránh mũi nhọn, đao mang bổ vào không khí bay ra ngoài phá tan vỡ một góc tường thành. Tiếp đất lão Trần ra kiếm chém vào gáy của địch thủ, nhưng Hắc Tường đâu phải kẻ ngu xoay ngang đao ra sau đỡ kiếm.

Đao kiếm gặp nhau toé lên tia lửa, Hắc Hùng hất đao tách lão Trần ra rồi xoay người cao gót tung cước. Lão Trần ngả người đâm kiếm xuống gạch làm điểm tựa. Hắc Tường nhanh chóng hạ cước bổ thêm một đao, biết trúng chiêu lão Trần dồn lực bả vai xoay người sang một bên tránh nguy. Lực đao làm bụi mù khắp nơi, bay ra từ đám bụi lão Trần tiếp đất trên chòi canh, nhưng lần này lão không lành lặn như trước giáp sau lưng lão đã nát.

Nhưng đổi lại lão chém được địch thủ của mình một nhát trước ngực. Bước ra từ bụi mù ngực trái của Hắc Tường bị bổ ra một khe.

“Lão bất nhi thôi trò bay nhảy đấy đi ngươi đã ăn một đao của ta, lần này ngươi không còn sống được nữa đâu.”

“Đừng tự kiêu tên kia người chết người sống chưa ai biết được đâu tiếp chiêu!!!”

Hai người lần nữa giương cao nanh vuốt tìm cách tiêu diệt người kia. Trận chiến của hai người không ngăn lại được cuộc chiến tiếp diễn, quân đội hai bên tiếp tục chém giết lẫn nhau. Quân tây sơn có sự hỗ trợ của voi chiến dễ dàng nghiền nát quân bên kia.

Buộc quân thủ thành đành phải vừa đánh vừa rút lui về hoàng thành, xác người chết trải dài cả một con đường.

Các tướng còn lại của Chỉnh thì chật vật tiếp chiến đấu lại các tướng khác dưới trướng của Thuỳ. Người duy nhất không tham chiến là Hà Triệu người giờ đây đã ẩn thân theo Hữu Chỉnh.

Về đến hoàng cung Bách Cung mệt mỏi cho người cầm chân quân tây sơn ngoài cổng. Phần mình thì bực bội tra hỏi tung tích của Hà Triệu. Nhưng hỏi nữa cũng trả ai biết hắn ở đâu cả, lúc này cổng hoàng thành đã bị phá quân tây sơn tràn vào, hắn không làm gì khác được ngoài mặc kệ truyện này ra tiếp trận.

…………….

Lúc này đây bìa rừng phía Nam cách xa chiến trường phía đông, ở một sơn cốc âm u một thân hình bước ra. Toản đứng ngoài sơn cốc hít lấy một hơi tận hưởng không khí trong lành, nói thật bên trong thông đạo ngoài ánh sáng của ngọn đuốc ra thì bên trong khá ngột ngạt.

Hít lấy làn không khí trong lành xong hắn ngó nhìn xung quanh tìm tiêu kí Triệu Đức đã đánh dấu trước rồi mò theo. Quả nhiên tại một khu đất trống có một con ngựa được buộc sẵn chờ ở đó. Nhưng chưa kịp lên ngựa được bao lâu bỗng phía xa có tiếng đuổi giết truyền tới.

Hắn quyết định đi xem một chuyến, liền thúc ngựa chạy tới.

“Ngươi đã chạy nửa ngày rồi, xem ngươi còn chạy được bao xa nữa he..he!!”

Một tên lính cười lớn nói vọng về phía người phụ nữ đang chạy trốn phía trước. Tên đồng bọn của hắn cũng cười liếm môi ngắm nhìn cơ thể nữ phụ, hắn tưởng tượng đến cảnh được cưỡi lên nàng ta rồi liếm môi dâm tà.

Người phụ nữ kia tay bồng đứa con hết sức chạy trốn, chồng nàng đã bị giết để bảo vệ cho hai mẹ con chạy trốn nhưng không biết họ có thể chạy được đến bao xa nữa. Nàng đã chạy trốn nửa ngày rồi thế là quá sức với bất kì người phụ nữ nào, đôi chân nàng đã bắt đầu rỉ máu nhưng vì con nàng cắn răng tiếp bước.

Nàng bỗng bị mất đà ngã về phía trước chân nàng giờ đã không còn sức, biết vận mệnh đã không còn trong tay mình nữa nàng đặt đứa con xuống bảo nó chạy đi đừng nhìn lại. Lúc này đây hai tên lính đã tiếp cận rất gần rồi, đứa trẻ khóc lóc đòi mẹ đi theo nhưng nàng chỉ cười hiền hậu dỗ nó ngoan rồi bảo nó đi đi. Đứa nhỏ vâng lời nín khóc rồi chạy mất trong rừng, nàng nhìn theo bóng lưng của nó mắt đổ lệ, nhưng rồi nàng vẫn phải quay lại đối mặt với hai tên lính kia trong mắt nàng chúng chả khác gì những con quỷ đội lốt người cả.

“Hahah…!! Bé ngoan không chạy được nữa ah, ngoan ngoãn hầu hạ bổn đại gia ta đi.”

“Hình như đứa nhóc đã chạy rồi, nhưng kệ đi thằng oắt con đấy cũng không sống sót được đâu, thú rừng sẽ lo phần của nó.”

Nàng tuyệt vọng lấy ra một con dao nhỏ nhắm mắt lại nói lời xin lỗi với chồng rồi đâm nó vào tim. Bọn lính lao đến định ngăn lại nhưng đã quá muộn lưỡi dao đã đâm xâu vào tim máu ứa ra, và nàng gục xuống mắt nhìn lên trời xanh trút hơi thở cuối cùng.

“Đ-t mẹ nó… không ngờ con đĩ này tự vẫn không để thân bị vấy bẩn, bây giờ thì biết chơi cái gì đây.”

Tên lính đá vào xác của người phụ nữ trút giận, cau có vì vụt mất miếng mòi ngon. Nhưng hắn chưa kịp dứt câu thì một lưỡi kiếm xuyên qua cổ họng của hắn.

Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi gục xuống chết với đôi mắt trợn trừng. Tên đồng bọn bàng hoàng nhận ra bạn mình đã chết, sợ hãi lùi lại rút kiếm cảnh giác xung quanh.

“Ai…. Thằng chó chết nào đó… Ra đây cho ta..!!”

Đáp lại lời hắn chỉ là tiếng lá xì xào của cây rừng và gió bụi, tất cả như đang nhạo báng hắn vậy. Hắn đứng đó đầu đổ mồ hôi cảnh giác xung quanh không dám lơ là, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì mường tượng kẻ kia đã đi hắn an tâm lại chút.

Nhưng vừa phút giây hắn hạ kiếm xuống lại một tia sáng loé lên bắn ra từ bụi rậm phiu...vù. Hắn kinh hoàng lộn người tránh, khi định hình lại thân cây phía sau hắn đã được ghim một lưỡi kiếm. Hắn tức giận gào thét.

“Đ-t mẹ con chó… Có giỏi thì ra đây chiến đấu, đừng như con chó chỉ biết núp!”

Lần này quả thật có động tĩnh một thân hình bé nhỏ chui ra từ bụi cây, đó là cậu bé đã chạy trốn hồi trước. Trong cậu giờ đây đầy cuồng nộ nhìn kẻ đã ép mẹ mình chết như ăn tươi nuốt sống. Còn tên lính kia nghĩ không ngờ giải quyết vấn đề dễ như này.

Ngay khoảnh khắc đó Toản cưỡi ngựa phi ra từ sau lưng hắn, ra kiếm chém đứt đầu hắn. Trước đó mặc dù đã phi hết tốc lực nhưng Toản chỉ kịp cứu cậu bé, mà không cứu được cả hai mẹ con. Toản nhận ra quân phục của hai tên lính đó vì quân trang không gì khác ngoài chính quân phục của Tây sơn. Dù ở đâu trong quân đội nào cũng có những thành phần như vậy, Toản gặp được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu tránh cho khối u này phát triển.

Cậu bé chạy tới bên xác mẹ mình quỳ xuống nhẹ nhàng gọi mẹ ơi… Nhưng người mẹ không đáp lại cậu bé không từ bỏ gọi lại và bật khóc lúc nào không hay. Nhìn cảnh đó Toản không khỏi ải thán trước tình cảnh của nhân dân, bị đối sử không khác gì thú vui của những kẻ mạnh hơn.Toản giúp cậu bé chôn mẹ, rồi đợi cậu bé nín lại và bước tới lại gần khuyên nhủ.

“Không cần phải gọi nữa cô đã đi rồi, cô ra đi hẳn vẫn mong ngươi sống tốt nên đừng quá đau buồn.”

“Cảm ơn ân công đã trả thù cho mẹ Phúc, sau này nếu có cơ hội gặp lại Phúc sẽ báo đáp.”

“Ngươi sau này định làm gì.”

“Phúc chưa biết, nhưng Phúc biết mình sẽ trở nên mạnh hơn để giúp những người như Phúc.”

Cậu bé đứng dậy nhìn thi hài của mẹ lần cuối, rồi quay đầu bước đi lẩn vào trong rừng. Nhìn thân hình nhỏ bé của cậu biến mất Toàn không khỏi xót xa.

“Đợi đã!”

Cậu bé dừng lại nhìn về hướng Toản.

“Nếu ngươi muốn trở nên mạnh hơn hãy theo ta.”

“ Ân công nói thật chứ!?”

“Ta không bao giờ lừa dối trẻ nhỏ.”

Dù sao Toản sau này cũng cần tâm phúc giờ chiêu mộ cũng không khác gì nhau cả. Còn về phần để cậu bé này làm gì hắn khác có suy tính riêng.

“Tên của ngươi là gì?”

“ n công, ta tên là Nguyễn Đinh Phúc.”

“Tốt, sau này đi theo ta, ngươi sẽ trở nên mạnh hơn để giúp những người có hoàn cảnh như mình biết chưa chứ không phải để ức hiếp kẻ yếu!”

“Ta biết thưa ân công.”

Toản bế đứa bé lên ngựa rồi, rồi mình leo lên sau, thân ảnh hai người biến mất trong rừng rậm khép lại thảm kịch vừa rồi.

………………

Quay lại với Thăng Long trận chiến đã ngã ngũ, toàn quân của Chỉnh chết hoặc là chạy trốn hoặc là bắt sống. Nhưng những thành phần đó không nhiều, không đủ để uy hiếp tây sơn nên Thuỳ cũng lười quản bọn chúng. Điều khiến hắn khá thấy thú vị là tên tướng Hắc Tường của Hữu Chỉnh.

Hắn dũng mãnh vô song không sợ chết đánh với lão Trần cũng đã ngoài 30 hiệp không dưới tay. Có thể thấy là võ nghệ cao cường nhưng đáng tiếc hắn lại không dưới trướng của mình.

Thuỳ lắc đầu thở dài tiếc nuối, hắn lười quan sát quay đầu đi cưỡi voi tiến về hoàng cung. Dù sao Hắc Tường cũng sẽ không thoát được, Thuỳ cảm thấy lão Trần vẫn chưa bung hết công lực là học trò cũ hắn biết điều đó.