Chương 17: Vây Thành (Hồi 3)

Nghe được tin Hắc Tường tức tốc lên ngựa hướng tới tường thành, tự mình kiểm chứng tình hình. Quả đúng như tên lính kia đã nói từ đằng xa Hắc Tường có thể nhìn thấy được hình thể to lớn của những con voi chiến.

Nếu Quang Thuỳ đã lấy ra voi chiến tức là hắn đã không còn kiên nhân đùa với Hắc Tường nữa. Lần vây công này có thể sẽ là lần vây công cuối cùng.

Thuỳ đứng trên lưng voi, người mặc bộ áo giáp đã sởn màu, có thể thấy Thuỳ đã mặc nó rất lâu rồi, trên đó còn có một vài vết máu khô, vết chém của địch Thuỳ không lau đi mà giữ lại như chiến tích.

Thuỳ cầm lấy một thanh giáo, rồi dơ thanh giáo ngang vai, các bó cơ co rút lại rồi phóng ra như động cơ, thanh giáo rời tay rồi xé gió mà bay. Đến lúc bạn kịp chú ý thì chỉ nhìn thấy đuôi giáo thôi, thanh giáo phá không bay qua chiến trường rồi ghim vào tường thành.

Phập.. Thanh giáo ghim sâu hơn 5 gang vào thẳng tường thành, như một mũi khoan rồi ngừng lại. Nó cắm vào ngay cách Hắc Tường vài mét. Biết Thùy cố tình nhắm vào mình nhưng không trực tiếp một giáo giết mình để bỡn cợt, Hắc Tường càng sôi máu.

Từ vụ cháy đêm qua hắn không ngủ và đã cho người lùng sục khắp cấm cung nhưng không tìm được tý dấu vết của kẻ phóng hỏa, việc đó khiến tính khí hắn nóng nảy hơn bao giờ hết, sáng dậy đã gặp ngay cảnh Thùy thách thức như này sao hắn chịu được. Giờ nếu có thể hắn rất muốn băng qua chiến trường này và xé toạc cái bộ mặt bỡn cợt kia đi, nhưng hắn không thể.

Mắt hắn đỏ rực như con dã thú đòi máu, bất tri bất giác đoạn gạch hắn đặt tay vỡ vụn. Hắn nghiến răng kin kít quay người lại phân công thủ thành, dù tức nhưng hắn biết nếu xúc động bây giờ kết cục sẽ chẳng ra gì cả.

“Người đâu mau đi lắp đặt trọng tiễn, chúng ta chuẩn bị phải đối diện với tượng (voi) trận của quân tây sơn.”

“Thế nhưng bẩm tướng quân trọng tiễn giờ di chuyển trọng tiến lên đây rất mất thời gian, hơn nữa trong kho giờ đã không còn bao nhiêu trọng tiễn hay chúng ta dùng pháo thay thế ạ!?”

Một tên thủ trưởng e ngại báo cáo lại việc thiếu vũ khí trong thành. Không nói nhiều Hắc tường tuốt đao chém bay đầu tên đó không thương tiếc, xác hắn đổ nghiêng rồi rơi xuống tường thành, không thèm chớp mắt một cái Hắc Tường nhìn về phía tên lính bên cạnh.

“Giờ ngươi được thăng cấp mau đi! chuẩn bị trọng tiễn cho ta, nó là thành phần để chúng ta được sống biết chưa !”

Tên lính kia sợ hãi, đứng lập cập, biết nếu mình không trả lời nhanh kiểu gì cũng bay đầu, lắp bắp nói.

“Đư… được.. thưa tướng quân, thần sẽ đi đốc thúc mang vác trọng tiễn lên ạ…. Nếu hết thần sẽ bảo công tượng ráp nhanh nhất cho người ạ.”

Hài lòng với câu trả lời Hắc tường quay người rời đi chuẩn bị tập kết hết quân quyết chiến, nếu lần này sống sót thì hắn sẽ đưa người sang lánh đi một thời gian đợi thời cơ. Thấy Hắc Tường rời đi tên lính thở ra một cái, nhưng cơ thể không nghe lời khụy chân xuống như kiệt sức. Cố gắng lấy lại bình tĩnh hắn đi phân công những đồng đội cũ giờ là thuộc hạ.

“Tam mày đi lấy hết trọng tiễn lên đây đi, tháo ra mà mang lên cho nhanh lúc lên ráp lại.”

“Bắc la mày đi mời công tượng giáp nhanh nhất trọng tiễn cho tao, thiếu người làm thì đập cửa bọn dân đen ra làm việc đi.”

“Nhưng nếu bọn nó không chịu ra thì sao.”

“Thằng nào chống đối lôi ra chém, bây giờ mày muốn chúng mình chết hay chúng nó chết, điều đó còn phải để tao dậy à, đi nhanh.”

Có thể thấy được mạng người trong cái thời thế này rẻ mạt ra sao, không thuận ý là một nhát đi ngay, dân chẳng bao giờ được yên cả. Sắp xếp xong xuôi tên thủ trưởng mới nhìn lại đoàn quân tây sơn đang tập kết, hắn rùng mình xua đi ý nghĩ phải đối mặt với những cỗ máy nghiền thịt kia, quay lại làm việc.

…………

Sau phát giáo đầy uy lực kia Thùy điều chỉnh lại tượng trận sao cho phù hợp với việc công thành. Hàng trước được mặc giáp nặng che chắn cho quân mình lẫn thớt voi đằng sau, hàng voi phía sau được mặc giáp nhẹ hơn nhưng phải mang trên mình pháo, quản tượng sẽ bắn chúng khi tới gần thành. Dù biết dùng voi để công thành thường rất ít hiệu quả nhưng Thùy đã không còn thời gian chiến đấu dài lâu rất dễ để cho quân địch hồi sức rồi trốn đi tìm cơ hội đánh lại. Nên hắn muốn dứt điểm luôn trong hôm nay diệt cỏ tận gốc.

Voi chiến lẽ ra không nên sử dụng để công thành như này, ý định ban đầu là dùng chúng làm trợ trận làm giảm sỹ khí của quân địch. Nhưng đêm qua một việc khiến hắn thay đổi suy nghĩ. Những tướng của Thuỳ cũng đang rất thắc mắc vì sao chủ soái lại bất ngờ thay đổi quyết định lãng phí tượng binh vào việc công thành.

Chúng tướng nghị luận to nhỏ rồi quyết định để lão Trần lên thay mặt mọi người hỏi việc này. Lão Trần cũng bó tay với bọn người này, đành tự mình cưỡi ngựa lên cạnh voi của Quang Thuỳ hỏi.

“Mạt tướng Trần Quang Diệu tham kiến chỉ thượng.”

Thuỳ ngồi trên lưng voi liếc xuống lão Trần, bảo quản tượng cho voi ngồi xuống mời lão Trần lên.

“Thầy cần khách khí cứ gọi ta là bằng tên như hồi xưa ngài vẫn hay gọi đi.”

“Nếu Thuỳ nhi đã nói thế thì ta cung kính không bằng tuân lệnh.”

Lão Trần khi xưa từng dạy võ cho Quang Thuỳ, vợ lão Trần là Bùi Thị Xuân một trong ngũ kì cũng nằm dưới trướng của Thuỳ. Nên có thể nói là quan hệ của họ thân thiết hơn những tướng lĩnh khác.

Lão Trần chinh chiến quanh năm nên giở mới có được một người con, khi dạy dỗ cho Thuỳ ông cũng coi Thuỳ như con cháu.

“Thuỳ nhi ta biết ngươi rất muốn bình định thăng long nhưng người cũng nên thông báo cho ta một tiếng khi thay đổi kế hoạch chứ.”

“Tượng binh theo như ban đầu vốn chỉ là hạ sách cuối để công thành nhưng đêm qua ta đã nhận được được một tin nhắn từ một người, theo hắn thì vụ cháy đêm qua đã thiêu rụi điện Vạn Thọ và Hữu Chỉnh cũng đã chôn cùng nó.”

“Nhỡ đâu đây chỉ là một cái bẫy.”

“Việc đó thầy không cần phải bận tâm vì người gửi bức thư là người thầy quen đó.”

“Không biết đó là ai?”

“Cận vệ của thái tử, trước từng dưới trướng của thầy Triệu Đức.”

Trần lão ngạc nhiên, vì theo lão hẳn giờ này Triệu Đức đang ở bên cạnh thái tử sao giờ lại đi bí mật giao tin cho Thùy, chẳng lẽ thái tử cũng có liên quan.

“Nói như vậy là thái tử mấy ngày nay luôn ở trong lều là giả và người thật thì đang ở trong thăng long giết Chỉnh.”

“Có thể nói như vậy.”

“Không biết hắn có đi cùng thái tử không?”

“Hắn không trả lời ta chỉ báo là thái tử sai hắn truyền tin, không được nói gì cả sau đó hắn biết mất trong đêm.”

“Nếu tin tức này đúng thì đây quả thật là thời điểm thích hợp để phá thành, hẳn lính của Chỉnh lúc này rất hoang mang vì thiếu chủ soái, chẳng trách con quyết định đánh nhanh thắng nhanh.”

“Con đã suy nghĩ cẩn thận mới đi đến quyết định này, chuyện Triệu Đức là người truyền tin thì xin người hãy không nhắc đến với chúng tướng, ta sẽ đích thân hỏi thái tử chuyện gì sau khi mọi chuyện kết thúc.”

Trần lão sau khi biết chuyện thì xin cáo lui thông báo lại cho mọi người, xuống khỏi lưng voi lão Trần cũng có rất nhiều thắc mắc nhưng lão biết mình không làm gì được chỉ có thể chờ thái tử trở về.

Lão cưỡi ngựa quay trở lại với chúng tướng kể lại tin tức được biết, tất nhiên lão cũng đủ khôn khéo mà nói tránh đi việc nguồn tin từ đâu mà tới. Hắn biết trong lòng của các tướng bây giờ nhiều người còn có địch ý với thái tử, chỉ cần có cớ thì chúng sẽ lao vào cắn xé.

Nâng điện hạ của chúng Thùy lên, dù Thùy cũng không khát khao ngôi vị này cho lắm nhưng những con chó trung thành luôn tìm cách nâng chủ nhân của chúng mà.

………………..

Tại một diễn biến khác tại một tiểu biệt viện nơi ít người qua lại trên chiếc giường to lớn Toản đang say giấc nồng trong chăn ấm, sau khi phóng hỏa thiêu rụi cả điện Vạn Thọ rồi căng thẳng chuồn khỏi đó khiến hắn cũng khá kiệt sức. Dù sao hắn cũng chỉ mới ở độ tuổi thiếu niên thôi mà cần ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đúng lúc. Tiếng bước chân của ai đó ngoài phòng cành…. cạch.. đánh thức hắn dậy dù người đó đã bước rất nhẹ nhưng hẵn vẫn nghe được, từ khi xuyên không đến bây giờ mọi giác quan của hắn ngày một cường hóa dần vậy.

Mọi thứ xung quanh bán kính 10 mét hắn có thể nghe nhìn thấy không sai đi đâu được, lực lượng của hắn cũng được cường hóa không hề nhẹ hắn có thể nâng một người trưởng thành như không có chuyện gì. Và quan trọng hơn cả là kí ức của hắn ban đầu lúc nhớ về truyện của thế giới cũ còn khó khăn, nhưng giờ hắn có nhìn xuyên đường hầm kí ức xem lại chúng như một cuộn phim nhìn một lần không bao giờ là chuyện bình thường.

Hắn đứng dậy vớ lấy quần áo treo trên móc mặc lại,nghiêm trang lại cài mũi kiếm vào vũ khí chĩa thẳng mũi kiếm hướng cửa. Trước khi người kia vừa kịp bước đến cửa hắn đã cất lời trước.

“Ai!?”

Triệu Đức bất ngờ, giác quan của thái tử ngày một mạnh không kém cạnh gì với một cao thủ nội công lâu năm có khi còn hơn thế. Mấy ngày nay hắn luyện võ với thái tử nên biết rõ điều đó hơn ai cả, giờ đối mặt với cao thủ nội công thái tử có thể không đánh lại nhưng trốn thoát lại là việc dễ như bờn.

“Mạt thần Triệu Đức tham kiến thái tử.”

“Được rồi ngươi vào đi!”

Nhận ra giọng của Triệu Đức Toản hạ vũ khí xuống, tiếp tục xỏ giầy vào. Triệu Đức tiến vào trong báo cáo việc đưa tin cho Thùy, hắn cũng nói đến việc Thùy đã nhận ra thân phận hắn. Với Toản thì việc Thùy có nhận ra thân phận của Triệu Đức thì cũng không mấy quan trọng lắm, đắng nào mục đích của hắn đã đạt thành trở về chỉ cần lấy một vài lý do thoái thác là được, Toản bảo Triệu đức không cần lo lắng.

Hai người vừa ra khỏi cửa để đi xem Hữu Chỉnh thì cũng vừa lúc nghe thấy tiếng kèn đồng cất lên.. to và rõ ràng, có vẻ như trận chiến cuối cùng đã diễn ra. Những con voi chiến bước theo hàng hùng dũng bước lên thét ra những tiếng làm người ta kinh hãi, bước của chúng như có thể xông phá mọi rào cản.

Hắc tường đứng ở trên thành cho người lắp trọng tiễn ngắm thẳng vào chúng, dù biết tác dụng có thể không được bao nhiêu nhưng thứ hắn muốn là phá được trận hình của tượng binh. Tầm sát thương cao nhất của trọng tiễn là 300-380 mét nên hắn không muốn cho người phóng tên ngay tức khắc mà đợi đến đúng thời điểm.

Trong không khí đợi chờ nhiều cung thủ người đổ mồ hôi ròng ròng, sự im lặng như muốn giết chết con tim họ, họ cần một chỉ thị nhưng không được gì cả. Đoàn voi của Quang Thùy vẫn như một cơn lú tiến tới, theo sau là hàng ngàn lính trọng giáp võ trang đầy đủ, như hung thần ác sát tới để lấy đầu tất cả bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này một tên lính nuốt nước bọt lau đi mồ hôi trên trán đang đổ xuống như suối, hắn quay sang nhìn đồng đội của mình thì thấy hắn ta cũng không khá hơn mình là bao đang ngồi cầu trời đất mình sẽ sống sót về với cha mẹ. Có tên thì không chịu nổi áp lực bỏ vũ khí chạy trốn xuống tường thành. Nhưng chưa đi được 10 bước thì một bóng hình đã vọt tới trước mặt hắn, nhanh như điện cắt phăng đầu của hắn rồi đạp xác hắn tường thành, bóng hình đó chính là Hắc Tường.

“Nghe cho rõ đây, nếu tên nào dám chạy trốn dù chỉ một chút thôi thì đầu của hắn bay khỏi cổ còn nhanh hơn cả khi hắn biết đấy nghe rõ chưa!!!”

Xong rồi hắn ra lệnh cho toàn bộ thủ trưởng quản lính sẵn sàng diệt đi bọn đảo ngũ. Rồi quay lại xem trận địa, thấy cảnh đó không ai là không khủng hoảng, một bên là quân Tây Sơn đến lấy đầu họ còn một bên là người mình sẵn sàng lấy thủ cấp của mình, họ đang bị dồn vào bước đường cùng không biết làm sao chỉ có thể phó mặc cho số phận.

Biết kiểu gì Hắc Tường cũng cho người lắp trọng tiễn nhằm đối phó với voi trận nên Thùy cho người tách trận ra rộng hơn không để voi đi quá gần nhau, cũng như cho thủ chắc hơn ở cánh bên. Mắt thấy quân tây sơn đã vào phạm vi bắn nhưng tướng quân không cho phóng tên, một tướng quân khác đành ra thắc mắc.

“Ngươi vì sao chưa cho phóng tên chẳng lẽ ngươi không sợ chết ah, phóng tên ngay đi.”

“Chưa đến lúc, vẫn còn một chút nữa.”

“Phải đợi đến bao giờ đợi chúng lên đây giết từng người chúng ta à!?”

“Chưa phải lúc….. N..NNgay bây giờ… mau phóng tên, không cần biết có trúng không mau phóng tên!!!!!!”

Được lệnh cung thủ phóng tên rồi nhanh chóng lắp mũi tên nặng trịch lên máy phóng, sẵn sàng cho lượt tiếp theo. Những mũi tên phóng như bay lao thẳng vào thế trận của quân địch, thương vong lan tràn người bay cả nửa thân trên người thì bị ghim thẳng xuống đất nhưng không chết mà gào thét chảy máu chết dần. Nhưng nó lại không quá ảnh hưởng đến voi chiến cho lắm chỉ với sự cảnh giác lúc đầu của Thùy nên voi chết trận mới có 2 con và vài tên quản tượng thôi còn lại không mấy bận tâm. Thùy cho hàng pháo trền lưng voi khai hỏa bắn trả lại.

Những quả cầu sắt bay ra khỏi nòng pháo nghiền nát mọi thứ cản đường nó, biến bức tg thành đã bị tàn phá mấy ngày nay trông còn rách rưới hơn nữa. Thùy cho đẩy mạnh tốc độ cho voi đâm thẳng phá cổng thành, rầm….rầm… cánh cửa không chịu được mấy cú đã bắt đầu có vết nứt toác ra, quân lính trên thành thì đổ dầu sôi với đá xuống nhằm giết chết voi nhưng càng làm cho nó hung bạo đập vào cổng thành, những quản tượng ngồi trên voi không kiểm soát được nữa ngã hết cả xuống rồi bị chính voi của mình đè bẹp. Giờ đây không có người kiểm soát nó hung hăng giết người từ cả hai phía rồi bị kết thúc bởi một mũi giáo phóng ra từ Thùy.

Nó ngã xuống chắn lối vào thành, cho người bên trong thành có thêm thời gian thở dốc nhưng chúng không vui được bao lâu thì thấy cảnh Thùy cho người cán thẳng con voi hất sang một bên công thành tiếp. Chả bao lâu thì cổng thành cũng rộng mở với quân tây sơn nhưng cuộc đại chiến vẫn diễn ra ác liệt nhưng nhìn qua cũng biết là ai sẽ thắng trận này.