Khói bốc lên nghi ngút, hoà vào ánh lửa như tạo nên bản hoà ca, cho môt đêm không còn bao giờ bình yên. Chúng người liền vội vàng hướng về phía điện Vạn Thọ, tới nơi người trong cung đã bắt đầu công tác dập lửa, chữa cháy..
Khung cảnh thật hỗn loạn người ôm đồ chạy ra ngoài cứu thân, người vận nước chữa cháy… lửa cháy thì ở khắp nơi, sức nóng phả ra dù ở khoảng cách xa như này. Hà Triệu cũng không ngờ Toản chơi lớn như thế đốt trụi luôn cả điện Vạn Thọ, Toản chi bảo hắn sẽ lo liệu việc giả trang Hữu Chỉnh chết hắn chỉ đi câu giờ rồi kết quả là cả nơi này thành biển lửa.
Hắc Tường giật mình hoàn hồn vội ngăn lại một người lính vận nước.
“Ngươi tên kia! Lại đây nói tại sao nơi này lại cháy như này, chủ thượng có ổn không!?”
Tên lính ban đầu còn tưởng là tên nào gọi định chửi cho một trận không lo chữa cháy mà còn hỏi, thì tên bạn kéo hắn lại quay ra xin lỗi Hắc Tường. Rồi thì thầm to nhỏ với hắn.
“Mày điên rồi ah! Không để ý đấy là ai mà cáu với chả giận.”
“Mày hâm thì có mẹ cái thằng không thấy đang cháy ah mà còn hỏi lắm.”
“Dù thế thì người ta có quyền, mày biết đó là ai không!?”
Tên lính mới lớ ngớ quay ta nhìn chúng tướng rồi giật mình nhận ra là ai vừa gọi mình.
“Trời má là Hắc Tướng quân! Sao không bảo sớm may mà không gây gổ không la ăn chém.”
“Tao kéo lại thì không nghe giờ ra trả lời tướng quân đi không thì bay đầu giờ.”
Hắc Tường thấy hai tên to nhỏ với nhau một lúc rồi quay lại tên lính ban đầu đã thay đổi thái độ cởi mở hơn hẳn, đứng trước hắn nói.
“Bẩm tướng quân Không biết đám cháy từ đâu mà bắt đầu, thuộc hạ chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh rồi đám cháy bùng phát từ nhanh tróng khiến cháy dụi nhiều nơi, không thấy Hữu Chỉnh đại nhân ở đâu.”
“Được rồi ngươi đi chữa cháy đi hen chế đám lửa lan rộng.”
“Nô tài rõ rồi!”
Cuộc trò truyện của hai người khiến mọi người càng lo lắng, Hữu Chỉnh là ngọn cờ của cuộc nổi dậy lần này, thiếu ông thì nơi đây không khác gì rắn mất đầu. Tướng Bách Cung lo lắng nói ra suy nghĩ.
“Liệu có phải Hữu Chỉnh vẫn còn đang ở trong điện khi Vạn Thọ cháy không, nếu thế chúng ta phải làm sao đây!?”
Hắc Tường không nói câu gì rút đao chém thẳng một nhát vào tường gần đó. Bức tường bị đao mang chém vỡ vụn thành nhiều mảnh. Hắc Tường cho đao vào vỏ ngắt lời Bách Cung.
“Không được nói gở, chủ thượng mệnh cao không thể nào chết được, chúng ta còn kẻ địch ngoài kia không cho phép được lung lạc lòng quân, mau chóng tìm cho ta thủ phạm, ta muốn hắn phải chết.”
Rồi rút đao lên, hùng hổ xoay người đi mọi người tản ra một con đường cho hắn đi. Nếu ai mà động vào hắn lúc này thì chắc chắn sẽ bị bổ cho một đao, bức tường đằng kia là kết cục của họ. Bách Cung định nói gì nữa nhưng bị Hà Triệu vỗ vai lắc đầu nói.
“Hắn đang cần bình tĩnh đừng kích động hắn nữa, các ngươi đi nghỉ ngơi đi ta sẽ phân công dập lửa.”
……………..
Đám cháy như cột sáng trong đêm có thể nhìn thấy từ rất xa, lúc này bên kia trận địa Quang Thuỳ và thân tín đang nhìn điện Vạn Thọ cháy với lòng hả hê đầy mình.
“Ông trời đúng là có mắt giết tên phản tặc Hữu Chỉnh, may cho hắn là chết cháy nếu rơi vào tay chúng ta hắn sẽ không đơn giản mà đi như thế!”
Một tên tướng của Quang Thuỳ nói với giọng đầy hả hê và nuối tiếc. Quang Thuỳ chỉ liếc mắt nhìn đám cháy trong giây lát rồi quay lại vào lều, chúng tướng đi theo sau.
Vừa ngồi xuống thượng vị hắn nói:
“Hiện giờ lòng quân địch chắc chắn đang rất hoang mang, là thời điểm dễ tấn công nhất, các ngươi mau cho người chuẩn bị tư trang, mờ sớm mai chúng ta sẽ đổ ập tấn công.”
“Chúng thần tuân lệnh!”
Các lần lượt rời khỏi trường bống, nhưng có một người vẫn trần chờ ở lại trong lều. Hắn là Ngô Hiểu, một trong thân tín của Thuỳ, thấy hắn còn điều muốn nói Thuỳ cho hắn ở lại.
“Có gì muốn nói thì nói đi, giờ chỉ còn ta với ngươi thôi.”
“Thần có lời muốn nói nhưng không biết nên nói không! Chuyện này có liên quan đến Thái tử Quang Toản.”
“Nói đi ta cho phép.”
“Ngài có nhớ chuyện thế thân thái tử ở lại quân doanh mà thái tử biến mất không, thần đã cho người điều tra.”
“To gan ngươi dám trái lệnh ta, biết phạm thượng là tội gì không!”
Thuỳ quát giận giữ chỉ thẳng vào Ngô Hiểu. Biết Thuỳ đang giận Ngô Hiểu vội quỳ xuống xưng tội.
“Mạt thần biết tội, nhưng mong chủ thượng minh giám thần chỉ mang tâm thái đề phòng chứ không phạm thượng ạh.”
“Nể tình ngươi đi với ta cũng được nhiều năm, ta không muốn lần sau được tái phạm nữa nghe rõ chưa!”
“Nô thần biết tội.”
“Rồi nói cho ta biết ngươi biết những gì.”
“Theo thần cho người điều tra được thì trong doanh còn một người nữa không rõ tung tích đó là cận vệ của thái tử Triệu Đức, kẻ này võ quần bạt tuỵ được Trần lão tin tưởng giao bảo vệ thái tử.”
“Ý ngươi là hắn đã bắt cóc thái tử.”
“Không theo thần thì điều đó rất ít khả năng, theo lời Trần lão hắn rất trung thành với thái thử có thể hắn đi theo bảo vệ thái tử.”
“Hai người họ đi đâu.”
“Truy tung được tới đây mọi dấu vết đều biến mất nhưng đêm nay nhìn Thăng Long cháy như này thì thần nghĩ hai người họ hẳn có liên quan, có khả năng hai người họ vì muốn tước công của người nên đã tự mình hành động.”
“Được rồi ta đã biết, ngươi có thể lui xuống!”
Ngô hiểu cáo lui rời đi, Thuỳ ngồi đó nhìn vào lá trà xoay đều trong chén, suy nghĩ của hắn lúc này cũng như lá trà vô hướng không ổn định, hắn càng nghĩ càng không hiểu được mục đích của Toản dù những lời nói lúc trước đều vì nước nhưng hắn luôn cảm giác Toản đang giấu diếm thứ gì đó sâu hơn.
“Haizzz,... Ngươi đang nghĩ thế đệ đệ.”
Rồi nâng chén trà uống cạn một hơi, hạ lệnh xuất voi chiến mai đảm bảo việc công thành ngày mai tất thành. Voi chiến ban đầu đi theo từ Toản từ Phú Xuân ra bắc, Quang Trung bảo lão Trần mang theo 30 thớt voi để đề phòng sơ xuất cũng như tiếp thêm phần thắng cho quân của Quang Thùy. Đã đến lúc nó tượng binh hiển uy năn trên chiến trường của nó.
Tất cả voi chiến được tập kết mặc giáp nặng bảo vệ khỏi tên của cung thủ, Trên lưng voi, ngoài quản tượng còn có 3-4 người cầm vũ khí vừa là hộ vệ cho voi vừa là để tấn công quân địch, rồi kết thành voi trận(!), sẵn sàng trực chiến lao ra phá hoại.
……………..
Tại một góc nào đó ở Thăng Long, Hữu Chỉnh cũng đang nhìn điện Vạn Thọ cháy rừng rực thông qua lớp vải băng bó quanh mặt, ông vừa tỉnh được một lúc thì được Lãn Ông thông báo điện Vạn Thọ cháy, nhờ Hoàng Phúc dìu ra khỏi phòng ông có thể thấy được khói bốc lên nghi ngút, ánh lửa sáng từ đám cháy. Chỉnh bèn hỏi thăm LÃn Ông
“Thần y của thật danh bất hư truyền tại hạ vẫn còn sống phải cảm ơn ngài rất nhiều.”
Lãn Ông lắc đầu mỉm cười nói.
“Tất cả đều nhờ mệnh ngài lớn, ta không làm gì cả.”
Khách sáo vài câu Hữu Chỉnh liền hỏi chuyện gì đã xảy ra.
“Tại sao điện Vạn Thọ lại cháy vậy thần y.”
“Ta cũng không biết, trước khi tiên sinh tỉnh dậy điện Vạn Thọ tự dưng bốc cháy, bên trong nghe bảo tiên sinh đã chết cháy nên hiện giờ rất loạn khắp nơi vận nước chữa cháy, tìm tung tích của ngài một điều may mắn là đám cháy không lan rộng ra ngoài.”
Rồi một tiếng kéo cửa khiến hai người họ hướng về phía đó, hai bóng người bước vào không ai khác đó chính là Toản và Triệu Đức.
Toàn thấy Hữu Chỉnh có thể bình an qua cơn hôn mê, liền tiến tới cười đùa nhưng không mất đi phong phạm.
“Tiên sinh quả thật được trời cao chiếu mệnh hồi sinh cải mệnh, sau đêm nay cái cái tên Hữu Chỉnh đã chết!”
“Haa..ha… Cũng nhờ thái tử chúc phúc và tài nghệ hơn người của thần y nên ta mới có thể qua khỏi.”
Hai người vừa gặp mặt đã cười đùa, như những người bạn lâu năm. Vì vừa mới tỉnh lại không được bao lâu sức khoẻ chưa hồi phục hoàn toàn nên Toản đưa Chỉnh vào nhà ngồi đàm đạo. Là người thẳng thắn vừa ngồi xuống Chỉnh đã hỏi luôn thắc mắc của mình.
“Không biết chuyện điện Vạn Thọ có phải do thái tử làm.”
“Tiên sinh quả là người thẳng thắn, nếu thế thì ta cũng không ngại nói luôn là ta làm.”
“Vậy người chết bên trong lời đồn hẳn là một người khác.”
“Đó là một người đã chết chúng ta mua lại từ nhà xác thôi, ta với Triệu Đức đã biến hắn thành ngài rồi châm lửa thiêu cả Vạn Thọ, ta cũng phải xin lỗi vì đã đốt nơi ở của ngài.”
“Haizz… Không sao bên trong cũng không có bao nhiêu thứ đồ của ta, cháy thì cũng đã cháy rồi để con người cũ của ta hoá thành tro bụi đi.”
“Ngài nghĩ được thế là rất tốt, ngày mai ta sẽ chuẩn bị một thân phận khác cho ngài, theo tình hình bây h không đến ngày kia thành sẽ bị công phá, đó cũng là lúc chúng ta trở về Phú Xuân.”
Toản đứng dậy rời đi nhắc nhở Lãn Ông sau ngày mai thì nên trú tạm tại đây một thời gian. Khi hắn trở lại từ Phú Xuân sẽ liên hệ lại sau hắn cũng để lại một chút tiền đủ để Lãn Ông mở một y quán nhỏ nhưng hắn cũng nói không nên quá khoa trương không sẽ lộ tẩy, rồi dẫn theo Triệu Đức ra khỏi viện.
Ngày hôm sau khi sương sớm còn chưa tan, một bóng đen to lớn lấp ló bước dần ra làn sương. Một rồi hai rồi ba, chúng cứ ngày một nhiều dần, mặt đất dung chuyển mỗi khi chúng bước tới lại gần. Làm cho những loài thú gần đó sợ hãi, trốn đi những cánh chim xoã ra bay ra khỏi bụi cây.
Đi theo sau chúng là là những bóng người, mặc bố giáp hông đeo kiếm mắt rực huyết tính, như những con thú đói khát. Tất cả tạo thành ảo tượng mà ở đó ta là con mồi bị sẵn và chúng là một con cự thú săn đuổi ta vậy.
Đứng trên tường thành một tên lính ngồi dựa vào tường ngủ gà ngủ gật bỗng một tiếng tù cất lên làm hắn choàng tỉnh giấc. Lớ ngớ cố gắng làm mình tỉnh táo lại hắn thấy bóng dáng lấp ló của thứ gì đó tiến tới cây cối đổ rạp ra hai bên thứ bên trong đó xuất hiện.
Là một tốp những con voi chiến mặc giáp nặng, chúng ra khỏi rừng rồi từ từ tập kết. Biết tình hình nguy cấp hắn vội vàng chạy đi báo thủ trưởng, chuẩn bị chiến đấu.
Tượng binh Tây Sơn là "binh chủng" đóng vai trò quan trọng trong các chiến thắng vang dội của nhà Tây Sơn
(!) Đặt trong không gian và thời gian bấy giờ, lực lượng tượng binh mang lại ưu thế cực lớn. Voi đã được thuần hóa là loài vốn tính hiền lành, thân thiện với con người, nhưng khi đã xung trận thì chúng trở nên hung tợn, là quái thú trên chiến trường với sức mạnh vô song. Voi có thể phá hủy, xóa bỏ các chướng ngại vật, thậm chí là công sự thành lũy, mở đường cho bộ binh bằng cơ bắp và sức nặng của chúng. Khi đánh giáp lá cà, voi dùng vòi, chân, ngà để quăng quật, dày xéo, đâm húc quân địch, làm tan nát đội hình của đối phương. Khiên, giáp có thể chống được gươm giáo chứ không thể cản nổi sức mạnh của tượng binh. Bản thân lớp da dày của voi lại như một lớp giáp hộ thân cho chúng. Tiếng rống của đàn voi cũng là thứ vũ khí uy hiếp tinh thần quân giặc, đặc biệt là khiến đội kỵ binh khiếp đảm vì ngựa vốn rất sợ voi.
Trên lưng voi, ngoài quản tượng còn có 3-4 người cầm vũ khí vừa là hộ vệ cho voi vừa là để tấn công quân địch.
Trích từ biên soạn của Anh Trần.