Chương 22: Bẫy Rập

………Góc tán nhảm……

-Tác: hôm qua đi cắt tóc thì xe bị rò xăng, khiến ta phải đẩy xe từ đấy về đến nhà.

-Người đọc: thế thì liên quan gì đến ta?

-Tác: chính vì thế nên ta chút sự bực bội của mình vào chuyện đó :((

…………………………….

Lão Trần nhìn dáng vẻ của Toản chạy trốn bật cười, đưa kiếm cho thủ hạ. Bước tới gần nương tử, ân cần hỏi thăm.

“Có vẻ chúng ta lại phải chia li một khoảng thời gian rồi.”

Vừa nói lão Trần vừa đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của nương tử. Bùi Thị Xuân đưa tay cảm nhận hơi ấm của của phu quân, mỉm cười nói.

“Chàng không cần lo, thiếp hiểu mà, sau khi phụ giúp vương thượng bình định hoàn toàn nơi này ta cũng sẽ về Phú Xuân gặp chàng.”

“Ta trông đợi khoảnh khắc đó lắm.”

Nói rồi lão Trần hôn lên môi của nương tử, táy máy tay chân đôi chút. Bùi Thị Xuân không kháng cự, cũng đã lâu rồi vợ chàng hai người không thân mật rồi.

Hai người luôn cố gắng tận hưởng những khoảnh khắc yên bình như này. Hầu cận xung quanh thì nhìn đi chỗ khác, làm như không liên quan đến mình. Thái giám còn dễ, chứ mấy nô tì nhìn thấy cảnh này không khỏi đỏ hết mặt.

Đúng lúng này Toản chui đầu từ cổng ngó vào, hắn thấy hai người hàn huyên lâu quá định nhắc nhở chút.

“Lão Trần.. Lão xong chư….. Ách!!!”

Vừa định hỏi thì thấy cảnh nóng mặt này hắn đành bịt mồm đóng cửa lại. Bực bội đá vào tường nghĩ [Sao cứ phải lúc này mới làm cơ chứ, đúng là không biết xấu hổ, cả hai người đó].

Thân xác này của hắn dù sao giờ mới chỉ còn là trẻ con, nhìn thấy cảnh này là đỏ mặt.

Chứ ở thế giới trước mấy cảnh này có là gì, muôn hình thể loại. Một canh giờ sau, lão Trần cũng mặc quần áo nghiêm chỉnh, mặt mày như hoa bước ra ngoài. Quân lính canh cổng cúi đầu chào tướng quân, chúc lão một ngày tốt lành rồi lại quay lại làm việc.

Toản biết nếu cho bọn hắn cơ hội thì chắc chắn bọn chúng sẽ đánh lão một trận. Chính hắn lúc đó cũng sẽ ra tay đánh lão vài quyền, biết các ngươi yêu nhau rồi, nhưng biết giữ kẽ tí chứ?

Đây còn chả biết xấu hổ mặt mày tươi vui như thế có đáng đánh không. Lão Trần nhìn quanh, nhưng chả thấy bóng dáng Toản đâu đành hỏi lính gác.

“Thái tử đâu, ta tưởng người đợi ở bên ngoài chứ?”

Hai tên lính gác nhìn nhau kiểu như muốn nói [ Ngươi nói xem vì sao? Còn chẳng phải do ngươi. ] Nhưng bọn hắn không thể nói toẹt ra như vậy, người ta dù sao cũng thân tướng quân. Mà đánh cũng chả làm gì được hắn, nên đành thôi

“Bẩm tướng quân, do... đợi lâu quá nên thái tử đã đi trước đợi ở ngoài thành rồi ạh”

“Đứa trẻ này thật là sao không đợi ta chứ!”

Hai tên lính lại nhìn nhau [ Ngươi còn nói à]. Nói xong lão Trần leo lên ngựa, và phi ra hướng ra khỏi thành. Võ ngựa khiến khói bụi bay khắp nơi, làm hai tên gác cổng hít một bể bụi.

………………

Đêm đã xuống, ánh đèn bắt đầu được treo lên trước của mọi nhà. Đêm nay thăng long náo nhiệt hơn so với mấy ngày gần đây, đi khắp đường là lính Tây Sơn, tay gác kiếm đầu mũ sắt dễ dàng nhận ra làm sao.

Người thì vui vẻ trong thanh lâu, cười đùa cùng vũ nữ, người thì chè chén ăn uống thỏa thích. Nhưng chúng tuyệt nhiên không uống quá nhiều, những kẻ cấp bậc cao thì càng không động vào một giọt rượu.

Đêm nay tuy được vương thượng chiêu đãi, khao quân nhưng chúng biết, nếu hôm sau ai không kịp tỉnh rượu chắc chắn sẽ bị bắt đi lao động khổ sai một tháng. Thống soái, tướng lĩnh thì đỡ hơn nhưng chắc chắn sẽ bị giáng cấp, hủy hết bao tín nhiệm đến từ vương thượng, mà chúng gầy công gây dựng.

Những cô gái thì cũng chỉ biết tiếp khách, rót rượu, bán nghệ, hết lòng phục vụ thượng khách. Được cái là túi của bọn lính giờ tên nào cũng rủng rỉnh vì được thưởng, nên các nàng lần này coi như bội thu.

Nhậm cũng đã có mặt trong Tử Cấm Thành uống rượu, hắn ngồi ở một góc khuất người đằng sau các tướng khác. Hôm đó hắn cũng dũng mãnh sông pha chiến trường diệt địch, nhưng hắn không ăn nói khoe khoang mà chỉ ngồi an tĩnh uống rượu. Hắn biết những kẻ ở đây không ưa gì mình, chỉ vì thân phận của mình nên ai cũng dè chừng.

Gia phụ cũng đã nói với hắn khi tham gia vào quân đội nhưng hắn không tin, ai ngờ chuyện có thể thành ra thế này. Hắn cũng chỉ mong mau chóng được trở lại với nương tử, để sống những ngày tháng yên bình. Rồi tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cửa chính.

Tiếng bước chân dồn dập bước tới gần, tiếp theo đó là một tên thái giám hét to:

“Vương Thượng đến!!!!”

Ai nấy đều tạm dừng chén rượu hạ đũa, chuẩn bị đứng lên diện kiến vương thượng. Quang Thủy hôm nay không mặc áo giáp, mà thay vào đó là áo bào lụa quý, thể hiện phong thái quân mà ai nấy đều kính sợ. Hắn bước vào bảo các tướng không cần đa lễ tiếp tục cuộc vui, nhưng chả ai dám làm thế cả, rồi hắn đi lên vị trí chủ thượng. Lúc bước ngang qua Nhậm hắn cũng gật đầu một cái, không buông một chút sát khí.

Nhậm cũng cúi đầu đáp lại, rồi tiếp tục kề môi chén rượu, ai nấy đều không chú ý người kia. Ngồi lên ghế, Thùy gật đầu nhẹ với thái giám, tên đó hiểu ý kêu to:

“Đêm nay, ngày lành tháng tốt, Vương thượng quyết định khao quân, vinh danh người có công, người công lớn thưởng lớn, người công ít thưởng ít, chút nữa nhắc đến ai người đó xin đứng lên nhận thưởng.”

Tên thái giám nói xong ngừng một hồi, nhìn sắc mặt mọi người xem đã tiếp thu hết ý chỉ chưa rồi nói tiếp.

“Bắt đầu với Trần Quang Diệu tướng quân, có công hạ tướng địch, diệt thủ 57 tiểu lính, 8 quan trưởng võ của, xét thấy tướng quân đã chức cao trọng vọng, không thiếu của cải, quân thượng không ban phát tiền tài nữa, mà thay vào đó tặng yết kiếm Ngọc Chung. Có nó con cháu của ngài nếu muốn tòng quân sẽ được thăng thiếu tướng, còn không thì có nó con cháu ngài sẽ đời đời được chiếu cố chỉ cần bất trung với vua.”

Nói xong hắn phất tay một cái hai tên lính bưng ra một thanh đoản kiếm với vỏ ngoài bằng ngọc. Hắn nhìn quanh tìm hình bóng của lão Trần, nhưng đợi một hồi vẫn không có ai đứng lên nhận thưởng. Tưởng lão Trần chưa có nghe rõ hắn lại nhắc lại lần nữa.

“Mời Trần tướng quân mau lên nhận thưởng.”

Nhắc lại một lần nữa, vẫn chả có ai đứng lên cả, hắn bối rối gọi người xuống kiếm lão Trần. Một lúc sau có người chạy lại thì thầm vào tai hắn một chút chuyện, nghe xong hắn cũng lập tức báo lại cho Thùy. Phần Thùy hắn ngồi tay chống một bên, tay cầm chén rượu đưa lên môi, chăm chú nhìn mọi việc. Thấy có việc ngoài ý muốn, hắn nhíu mày, định kêu người hỏi chuyện gì thì tên thái giám chạy lại thông báo.

“Dạ bẩm Vương thượng, chiều nay lão Trần cùng vương tử đã rời thành trở về đô thành rồi ạ.”

“Chuyện như thế sao không báo sớm?!”

Tên thái giám vội cúi đầu, nhận tội:

“Lúc chiều người đang bàn luận với các tướng quân nên thần không dám vào bẩm báo, chiều thì quên mất, tiểu thần đáng chết, đáng chết mong vương thượng minh giám.”

Thùy cũng chỉ cau mày, không giận giữ đến mức mất lý trí, xử trảm những chuyện cỏn con như này. Hắn hỏi lại mọi việc rồi gật đầu cho tên đó lui, nhưng tên thái giám vẫn chưa hết chuyện thưa:

“Nhưng thưa vương thượng, tiếp theo phải làm như nào ạ, Trần tướng quân đã không ở, có cần tiếp tục cử hành buổi lễ không ạ?”

“Trao bảo kiếm cho Bùi tướng quân đi, khi nào phu phụ họ gặp nhau kiểu gì cũng trao lại cho nhau thôi, còn lại vẫn cử hành bình thường.”

Nói xong hắn đuổi cái thái giám đi, tiếp tục nhâm nhi phẩm rượu, mọi người có thể tưởng hắn đang uống rượu bình thường. Nhưng không biết hắn vẫn luôn chú ý đến một người ở phía góc, đúng chính là Nhậm, hắn không liếc nhìn quá nhiều nhưng luôn chú ý tới đó.

Tên thái giám trở lại chỗ cũ, thông báo lão Trần đã vắng mặt nên trao kiếm cho nương tử Trần lão Bùi Thị Xuân. Nếu ai thắc mắc Bùi tướng quân đang ở đâu thì là, do chiều nay vận động quá độ với Trần lão nên đã thông báo xin không đến, chuyện này Thùy đã biết.

Màn trao thưởng tiếp tục được diễn ra như bình thường, đến lượt của Nhậm lần này có chút đặc biệt hơn một chút.

“Nhậm tướng quân có công diệt địch.. ban thưởng kiếm Ngọc Chung mong tướng quân lên nhận thưởng.”

Nghe đến đây ai nấy cũng giật mình, nếu lão Trần không ai dám ho he, nhưng đằng này lại để như Nhậm lấy. Ai cũng bất bình, tự hỏi vượng thượng nghĩ gì mà làm như thế.

Nhậm cũng biết tình hình không ổn, mọi ánh mắt thù địch đang dồn về phía hắn. Ngay lập tức hắn đứng dậy:

“Cảm ơn Vương Thượng ưu ái, nhưng tiểu thần thấy mình không xứng đáng nhận lễ này, mong ngài cho lui lễ ạ.”

Không cần Thuỳ phải lên tiếng, tên thái giám đã đi trước chất vấn Nhậm.

“To gan, ý ngươi là vương thượng thiên vị tặng đồ cho ngươi sao?”

Lời của tên thái giám gần như ngay lập tức khi Nhậm vừa dứt lời. Điều đó đã khiến hắn nhận ra một điều gì đó, rằng bữa tiệc này là một cái hố. Và nếu hắn càng ở trong này bao lâu, hắn sẽ càng lún sâu vào không đường thoát.

Đáng lẽ hắn không nên tham gia yến tiệc này, hắn lúc đó chỉ cần trốn yên là không có việc gì rồi. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, đã đâm lao phải theo lao thôi. Hắn cần phải trả lời sao cho thích đáng, để còn chuồn khỏi đây.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhậm, xem hắn định trả lời ra sao. Có những kẻ còn tiếp tục uống rượu, cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Nhậm có thể nghe loáng thoáng được vài lời từ bọn chúng.

“Ha, ta đã không ưa tên đó từ đầu rồi, để xem đêm nay hắn có thể sống sót hay không.”

“Hắn ta dựa vào thân phận mà ở trong hàng ngũ, tối ngày không quan tâm chúng ta kết cục này là đáng đời.”

Tất nhiên những lời nói này còn là nhẹ nhàng, có những kẻ còn chửi thẳng Nhậm. Nhưng hắn không thể nào biết được, giờ hắn cần đối phó với điều trước mặt đã.