“Là Phạm Thiên tháp bản mô phỏng và Đại Nho Tự Thiếp!”
Khách trong thuyền khách có người kiến thức bất phàm, nhận ra bảo vật Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến mới sử dụng.
Chí bảo trấn mạch dòng Phật môn Tu Di sơn tên là Phạm Thiên tháp, nghe nói nặng cỡ một thế giới nhỏ, toàn lực đập thì, dù có là tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng không dám đỡ, còn có tin đồn nói nó có thể xé rách không gian, nắm được Phạm Thiên tháp có thể thoải mái qua lại không gian.
Đại Nho Tự Thiếp tuy địa vị không bằng Phạm Thiên tháp nhưng cũng là Tiên khí đường hoàng Nho giáo nắm giữ, chỉ cần viết một chữ lên đó, ví dụ như chữ “Định”, Tự Thiếp liền có thể làm người đứng yên, ví dụ như “Chiến”, Tự Thiếp có thể hóa thân hộ pháp Nho giáo bắt đầu chiến đấu, ngoài ra còn có “Nói”,“Cấp”,“Độn” vv... không gian thao tác rất rộng.
Đương nhiên, hai thứ đều là Tiên khí, Phật môn và Nho giáo sẽ không để cho tiểu bối nhà mình mang đi, chỉ là hàng mô phỏng để bọn họ hộ thân.
“Dù là mô phỏng cũng rất lợi hại, không bằng chính phẩm nhưng cũng cỡ Đạo khí!”
Mọi người tán thán, Đạo khí quý giá vô cùng, dù có bán hết người cả thuyền này cũng không mua nổi Đạo khí phế liệu.
Cửu Châu chia bảo vật làm bốn tầng, tầng một là Linh khí, gần như mỗi tu sĩ Trúc Cơ đều có một cái, uy lực cũng không lớn, chẳng qua sắc bén, cứng hơn vũ khí bình thường thôi, cũng không thần kỳ bao nhiêu.
Tầng hai là Pháp khí, tu sĩ Nguyên Anh bỏ nửa gia sản cũng có thể mua được, uy lực đương nhiên hơn hẳn Linh khí, có thể hiểu suy nghĩ tu sĩ, điều khiển từ xa, lúc này đã có thể sinh ra một chút linh trí, giúp tu sĩ tự động ngăn địch vv....
Tầng ba là Đạo khí, đúc Đạo khí rất khó, tu sĩ cần phải cực có tâm đắc với “Đạo” mới được, ví dụ như Thời gian chi đạo của Đại Chu Hoàng thất, Không gian chi đạo của Tu Di sơn, Mộng chi đạo của Mộng Thuần vv... hơn nữa vật liệu chịu được “Đạo” vô cùng đắt đỏ, ít có tu sĩ Hóa Thần gánh được, bình thường tu sĩ Hợp Thể giàu nứt vách mới có được.
Tầng bốn đương nhiên là Tiên khí, trong Cửu Châu không ai có thể rèn Tiên khí, Tiên khí hiện giờ, trừ Âm Dương Thiên Ấn là Đạo Tổ luyện chế trước khi phi thăng, còn lại đều là tiên nhân mang tới Cửu Châu từ Tiên giới, số lượng rất ít, chỉ vẻn vẹn có vài món.
Mà Tiên khí nổi tiếng trong đó đương nhiên chính là Âm Dương Thiên Ấn của Đạo tông, Phạm Thiên tháp của Phật môn và Đại Nho Tự Thiếp của Nho giáo.
“Đại Nho Tự Thiếp đó là mô phỏng thật, nhưng Phạm Thiên tháp...”
Tịnh Tâm Thánh Nữ chần chừ nói, liếc Giang Ly, tìm kiếm giải đáp.
Nàng cũng có một món Đạo khí, tên là Thập Nhị Phẩm Thanh Liên, cho nên nàng khá rõ Đạo khí, nàng cảm giác Phạm Thiên tháp không giống Đạo khí.
Giang Ly gật đầu, cũng hơi nghi hoặc: “Ngươi không nhìn lầm, Phạm Thiên tháp đó là hàng thật, Tu Di lão Phật coi trọng tân Phật tử này đến vậy, cũng dám để hắn mang nó ra ngoài?”
Thật ra thuyền khách nào biết Tiên khí và Đạo khí, bọn họ chỉ nghĩ bình thường tông môn sẽ không lấy trấn tông chi bảo cho các đệ tử nên cho rằng Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến cầm là hàng chế.
Mà thực tế Vương Biến cầm là hàng chế thật, nhưng Ngộ Chỉ Phật tử thì lại cầm hàng thật.
Chẳng qua cảnh giới Ngộ Chỉ Phật tử không cao không thể phát huy hết sức mạnh của Phạm Thiên tháp, nhưng nếu hắn thật sự gặp nguy hiểm, Phạm Thiên tháp sẽ tự động ngăn địch, đánh giết người đó, tu sĩ Hợp Thể kỳ mà gặp cũng phải ôm hận mà chết.
“Nhưng hai hậu bối này tuổi còn trẻ đã ỷ vào bảo vật như vậy, thế không tốt, chẳng lẽ hai bọn họ là chân truyền tông môn còn không bắt được một con dã yêu biết bay?” Giang Ly có chút lo lắng Cửu Châu bây giờ.
“Không chỉ bọn họ, những tu sĩ cũng thế này, có táng gia bại sản cũng phải mua cho được một món bảo vật, gặp địch là dùng, không thật sự rèn luyện bản thân, chỉ có tự mình mạnh mẽ mới xem như mạnh thật dự.”
Tịnh Tâm Thánh Nữ ấp úng biện giải: “Bởi vì, bởi vì bảo vật rất tiện dụng mà, sao có thể bắt mọi người ai cũng giống ngươi, bỏ xó đại kích tới phủ bụi.”
“Ta hiểu, chỉ là... aiz...”
Giang Ly còn định nói gì, nhưng nhìn Tịnh Tâm Thánh Nữ tủi thân, không nói gì nữa.
Lúc này Ưng yêu còn đang bị hai người tàn phá, nó thấy mình khi thì một lòng hướng Phật, khi thì một thân chính khí, tinh thần sắp phân liệt rồi.
Tiếng Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến càng lúc càng lớn, ngày càng nhập thần, quên hoàn cảnh chung quanh, một lòng muốn độ hóa hoặc giáo hóa Ưng yêu.
Thuyền khách nghe tiếng hai người, bị này hấp dẫn, liêu xiêu tập trung thành hai bên.
Một bên ở phía sau Ngộ Chỉ Phật tử, chuyên tâm kính Phật, đồng thanh tụng kinh, bọn họ thấy tội ác cả đời này, lấy hết tiền tài ra cung cho Ngộ Chỉ Phật tử, đều thề sẽ luôn làm việc tốt, xin kiếp sau đầu thai tốt.
Một bên khác ở phía sau Vương Biến, lòng có thể ngộ sâu sắc hơn về gia quốc, đợi trở về nhất định phải vì quốc gia hoặc tông môn cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
“Ta nhớ Phật môn và Nho giáo đâu tà môn vậy? Còn cưỡng chế tẩy não?” Tịnh Tâm Thánh Nữ chưa từng thấy cảnh này, cảm giác hơi đáng sợ.
“Chỉ là tẩy chốc lát, khi hai người không niệm nữa thì tẩy não cũng biến mất thôi.” Kiến thức Giang Ly rộng, biết đây là chuyện thường xảy ra ở Phật môn và Nho giáo.
Kinh văn Phật môn và Nho giáo có hiệu quả tẩy não rất mạnh, nếu không nắm vững kinh văn niệm tụng lung tung rất dễ làm quần thể bị tẩy não.
Từng có cao tăng Phật môn vừa đi vừa niệm kinh, đắm chìm trong kinh văn không cẩn thận tẩy não tín đồ một trấn nhỏ, cuối cùng cao tăng bước lên biển Đông Hải, đám người đó cũng theo sau, nhưng bởi vì không biết bơi nên bị chết đuối hết trong Đông Hải.
Cao tăng biết mình chú thành đại sai, quyết tâm nhập thẳng vào Ma đạo.
Tu Di lão Phật không nỡ ra tay, đành phải bảo Giang Ly tru sát giúp.
Cao tăng đó chính là Phật tử đời trước, là người Thanh Dục đạo cô từng thầm mến.
Giang Ly đứng lên nói: “Nhưng phải can thiệp thôi. ‘Pháp’ của hai đứa trẻ này đã lệch khỏi chính thống, có khả năng nhập Ma.”
Ưng yêu vội vã hô lớn: “Ê này này, các ngươi rốt cuộc là Phật môn Nho giáo hay là Tà giáo, ép buộc thay đổi tư tưởng của người khác vậy à! Nhìn phía sau các ngươi, nhìn phía sau các ngươi đi ơ này!”
Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến đã âm thầm phân cao thấp từ lâu, xem thử là ai độ hóa hoặc giáo hóa Ưng yêu trước.
Bỗng Ưng yêu thấy một trong hai người ở trong góc đứng dậy, rảo bước đến trước mặt Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến, một phát tay đao đầu hai người.
“Hai tên ngu xuẩn này tỉnh lại đi, đi chệch hướng rồi, cứ tiếp tục thì sẽ nhập Ma!”
Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến nhanh chóng tỉnh ngộ, nhìn thấy hai nhóm người phía sau, lòng sinh hổ thẹn, vội vàng tán pháp lực làm những người đó khôi phục bình thường.
“Ngài là...” Hai người cung kính nhìn Giang Ly, cảm tạ đối phương đã thức tỉnh mình.
“Giang Ly.”
Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến trợn to mắt.
Ưng yêu thì trợn muốn rớt cả tròng, nó chỉ là nổi hứng cướp chơi, gặp Phật tử và Nho giáo Hành Tẩu thì không nói, sao đến Giang Nhân Hoàng cũng gặp được vậy?!
Cái này là số hên hay xui đây?