“Ngộ Chỉ Phật môn bái kiến Nhân Hoàng!”
“Vương Biến Nho giáo bái kiến Nhân Hoàng!”
Ngộ Chỉ Phật tử và Vương Biến vô cùng kích động, lập tức làm đại lễ, phải nói là còn cung kính hơn nhìn thấy sư phụ mình.
Là người mạnh nhất Cửu Châu, có thể nói Giang Ly là thần tượng của tất cả thế hệ trẻ, ở thời đại không thể phi thăng, mục tiêu bọn họ chính là trở thành kẻ mạnh như Giang Ly.
Giang Ly chặn âm thanh, hai người này biết thân phận mình còn có thể biết chừng mực, nhưng nếu để khách thuyền biết, nhất định sẽ bao vây hắn lại.
Giang Ly cảm giác mình giống như ngôi sao ở kiếp trước, đi ra ngoài mua sắm cũng phải đeo kính đen sợ bị người nhận ra.
“Chỉ biết đấu pháp, thiếu chút nữa là tự làm mình rơi vào Tà đạo!” Giang Ly dùng giọng trưởng bối răn dạy hai tiểu bối.
Hai người vừa rồi uy phong lẫm liệt vội vàng thừa nhận sai lầm, hứa sau này không tái phạm.
Thấy hai người nhận sai Giang Ly không nói gì nữa: “Các ngươi cũng tới tham gia Đại hội Giám thưởng Tiên khí của Đạo tông? Sư phụ các ngươi đâu, sao chỉ bảo hai tiểu bối các ngươi thay mặt tông môn?”
“Sư phụ ta nói đang trong thời khắc quan trọng lĩnh ngộ Không gian chi đạo không thể phân tâm nên bảo ta đi.” Ngộ Chỉ Phật tử trả lời.
Giang Ly sáng tỏ, xem ra Không gian chi đạo của Tu Di lão Phật lại có tinh tiến.
Vương Biến do dự một chút, vẫn nói: “Sư phụ ta nói, ông ấy thấy Tông chủ Đạo tông là bực mình...”
“Cho nên hắn bảo ngươi đi thay hắn?” Giang Ly biết Giáo chủ Nho giáo và Tông chủ Đạo tông có thù riêng, Giáo chủ Nho giáo ủng hộ thuyết tính thiện, hao phí tâm tư dạy dỗ người một quốc gia thành người người quân tử, không nhặt của rơi.
Hắn khoe với Tông chủ Đạo tông, Tông chủ Đạo tông lại cho rằng tính người tham lam, bèn lấy một bó to cực phẩm linh thạch đặt ở ven đường, đám người nho nhã lễ độ quả nhiên bắt đầu cướp đoạt làm Giáo chủ Nho giáo tức mặt mày xanh mét.
“Không, ông ấy nói cũng muốn thấy Tiên khí tự luyện, nên bảo ta ở ngoài đi thay mình, còn mình lén tới.”
“... Sư phụ ngươi có chủ kiến.”
Thật ra Giang Ly muốn nói là, sư phụ ngươi không sợ cái Đạo Tâm Hạo Nhiên Chính Khí của hắn vỡ nứt à?
“Con Ưng yêu này các ngươi tính xử lý thế nào?”
“Mong Giang Nhân Hoàng chỉ giáo.”
Giang Ly cười nói: “Nếu là các ngươi bắt nó, đương nhiên là các ngươi xử lý hỏi ta làm gì?”
“Tiểu tăng cho rằng nên có từ bi tâm địa, thả nó ra thế nào?”
Ưng yêu nghe vội vàng nói: “Phật tử quả thật là người đại đức, trở về ta sẽ lập Trường Sinh từ cho ngài, bảo đảm đèn nhang liên tục.”
Vương Biến lắc đầu: “Thả ra cho nó cướp thuyền bay khác? Không bằng giết đi.”
Ngộ Chỉ Phật tử có suy nghĩ này, nhưng khó xử nói: “Nhưng nó không giết người, chúng ta giết nó có phải trừng phạt quá nặng rồi không?”
“Đúng đúng đúng, ta chưa từng giết ai cả!” Ưng yêu nhanh chóng nói mình là con yêu tốt, sợ mình nói chậm là bị hai gã này làm thịt.
Nó thấy Ngộ Chỉ Phật tử sát tâm cũng không nhỏ, còn gọi người xuất gia à?!
Ngộ Chỉ Phật tử rối rắm, logic mà nói, Ưng yêu đang nói dối, nhưng hắn không thể vì hoài nghi nó nói dối rồi giết nó, nếu giết lầm, tâm cảnh Không Linh sẽ có bụi trần.
Vương Biến lấy Đại Nho Tự Thiếp ra, viết chữ “Chân” dán vào người Ưng yêu.
“Có từng giết người không?”
Ưng yêu nói: “Không.”
“Chỉ cướp linh thạch thuyền bay, không giết người?”
“Không giết.”
Vương Biến nói với Ngộ Chỉ Phật tử: “Vừa rồi dán là chân Tự Thiếp, giờ nó chỉ có thể nói thật, nếu nói chưa từng giết ai thì xem ra đúng là không tính là tội ác tày trời, thả nó đi.”
Ngộ Chỉ Phật tử gật đầu: “Cũng được.”
Khi Ưng yêu nghĩ mình thoát được một kiếp thì Giang Ly đột nhiên hỏi một câu: “Các ngươi có nghĩ tới một vấn đề, nó cướp linh thạch thuyền bay xong thuyền bay còn bay được không?”
“Hả!?”
Hai người nháy mắt phản ứng lại.
Đúng vậy, Ưng yêu chỉ cướp linh thạch thật. Nhưng thuyền bay không có linh thạch, linh khí người trên thuyền hoàn toàn không đủ để làm thuyền bay đáp xuống, dù đáp xuống được cũng là đáp xuống Bạch Trạch Hoàng triều.
Một đám tu sĩ linh khí khô kiệt ở Bạch Trạch Hoàng triều, kết cục thế nào khỏi cần nghĩ!
...
Có lẽ là vì cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, hai người ra tay không nhẹ, Ưng yêu ra đi không yên ổn lắm.
“Nên mới nói đừng luôn dựa vào bảo vật, phải động não nhiều vào. Không cần chân Tự Thiếp cũng phải nghĩ đến nếu Ưng yêu cướp mất linh thạch, nhất định sẽ làm khách thuyền bỏ mạng.”
Giang Ly hỏi hai người tính xử lý Ưng yêu thế nào chính là muốn xem thử bọn họ có thể nghĩ tới đâu.
Kết quả không ngoài dự đoán của hắn, chỉ nghĩ bước một, ngốc nghếch dùng chân Tự Thiếp thử thật giả. Nhưng hỏi vấn đề lại không nghiêm cẩn, thiếu chút nữa để con Ưng yêu giết người vô số trở thành yêu tốt thả chạy.
Giang Ly lại bất đắc dĩ tiếp tục chỉ bảo hai vãn bối, thế nào lại tu luyện được đến Nguyên Anh kỳ, lúc mình là Nguyên Anh kỳ cũng không đơn thuần như vậy.
Hắn cảm thấy các đời Nhân Hoàng là chết trận, mà hắn thì chết vì vất vả.
Có thể làm cho người bớt lo chút được không!
Giang Ly quyết định lấy Đại hội Giám thưởng Tiên khí làm nghỉ phép, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không xen vào việc gì nữa!
Nhân Hoàng cũng muốn nghỉ phép!
[Thông báo nhiệm vụ mới: Tuy ngươi thi được đầu bảng, nhưng các bạn học chê cười ngươi tu vi thấp, không xứng hạng đầu, bảo ngươi mau nghỉ học, khi kiểm tra tu vi thí nghiệm vào cuối học kỳ ngươi hãy cho mọi người phải kinh ngạc.]
[Nhiệm vụ lần này có thể bỏ qua.]
[Thưởng nhiệm vụ: Một cơ hội thể hồ quán đỉnh, một quyển công pháp bất truyền của Ngự Thú tông [tàn quyển], một viên Nhiên Huyết đan.]
“Bỏ qua.”
Giang Ly liếc nhìn nhiệm vụ, hơi thất vọng, chọn bỏ qua, nhiệm vụ “Tiên giới mê tung” quả nhiên sẽ không có lại nữa.
...
Hơn mười ngày sau, thuyền bay rốt cuộc đáp xuống gần Đạo tông.
Vừa đáp xuống liền có Tông chủ Đạo tông Bạch Hoành Đồ nhiệt tình tiếp đón, đứng bên cạnh còn có Giáo chủ Nho giáo Đổng Trung Nhân mặt kiểu kẻ thua cuộc.
Vương Biến xấu hổ che mặt, nghĩ ở lại thuyền bay không đi xuống.
Hiển nhiên là kế hoạch lẻn vào của sư phụ kiêm giáo chủ nhà mình thất bại rồi.
Cuối cùng vẫn là Ngộ Chỉ Phật tử kéo Vương Biến xuống thuyền bay.
“Ta thay mặt trên dưới Đạo tông hoan nghênh Giang Nhân Hoàng đến Đạo tông tham gia Đại hội Giám thưởng Tiên khí!” Tông chủ Đạo tông Bạch Hoành Đồ cười lớn ôm Giang Ly một cái.
Giang Ly cũng cười ôm lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Hoành Đồ.
Bạch Hoành Đồ mặt mỉm cười, chịu đựng không kêu đau.
Phía sau Bạch Hoành Đồ , mấy ngàn đệ tử Đạo tông cúi người hành lễ cùng nói: “Hoan nghênh Giang Nhân Hoàng!”
Nhìn ra được, Bạch Hoành Đồ quả thật dụng tâm chào mừng Giang Ly.
“Cả Tịnh Tâm Thánh Nữ, nhiều năm không gặp, quan hệ với Giang Nhân Hoàng vẫn là như cũ.”
Tịnh Tâm Thánh Nữ cố gắng mím môi mỉm cười, không đánh nhau tại chỗ.
“Lâu không hỏi ngươi, Đại Trận Hộ Giới Cửu Châu nghiên cứu sao rồi, sắp xong rồi chứ?”
Bạch Hoành Đồ đau khổ, oán giận nói: “Vừa đến liền hỏi vấn đề phiền lòng này, vì nghiên cứu Đại Trận Hộ Giới mà tóc sắp rụng hết rồi, có thể nói chuyện nào vui chút được không ?”
Giang Ly bĩu môi: “Độ Kiếp kỳ đã có thể tích huyết trùng sinh, cần ta giúp ngươi đánh chỉ còn lại một giọt máu để ngươi trùng sinh lại, tóc lại mọc ra không.”
“M* nó địa chủ cũng không ác bằng ngươi!”
Bạch Hoành Đồ thoắt mặt mày hớn hở nói: “May ta nghiên cứu ra được Đại Trận Hộ Giới, giờ chỉ còn thiếu một món Tiên khí làm mắt trận.”