“Ngộ Chỉ Phật tử, đã lâu không gặp, ngươi cũng tới Đạo tông?”
“Vương Biến thí chủ, tiểu tăng tới Đại hội Giám thưởng Tiên khí mở mang tầm mắt.”
Tiểu hòa thượng và Nho sinh hành lễ nhau, hiển nhiên là quen biết đã lâu.
Mấy tráng hán nghe xong, một chút suy nghĩ trả thù cũng không có nổi, đến thuyền khách hóng chuyện cũng không tự giác thái độ đoan chính lên, không muốn biểu hiện tùy ý ở trước mặt hai người.
Nghe nói Ngộ Chỉ Phật tử chính là Phật Đà chuyển thế, vừa ra đời liền biến một trấn nhỏ thành đất Phật, đến cả cha mẹ cũng quỳ bái, quy y Phật môn, đây là chuyện ngay chính hắn cũng không khống chế được. Tu Di lão Phật nghe xong lập tức chạy tới nhận Ngộ Chỉ làm đệ tử quan môn, khâm định là Phật tử.
Cũng chính vì hắn là Phật Đà chuyển thế nên tốc độ tu luyện mới nhanh như vậy, mười bốn tuổi đã là tu sĩ Nguyên Anh, phá vỡ kỷ lục Nguyên Anh nhỏ tuổi nhất.
Hồi mười bốn tuổi Giang Ly còn chưa xuyên tới đây.
Nho sinh Vương Biến thì là Nho Tông Hành Tẩu, tuy tuổi chưa bao nhiêu lại đã là quốc sư của bảy quốc gia nhỏ, bảy nước nhỏ này cũng vì nhân học Nho đạo mà thành đất nước quân tử, tối không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường.
Đến Nho sinh Hóa Thần kỳ cũng phải tới thỉnh giáo hắn về Nho đạo.
“Ngộ Chỉ Phật tử là Phật Đà chuyển thế thật sao?” Tịnh Tâm Thánh Nữ hiếu kì hỏi, nàng từng nghe về chuyện Ngộ Chỉ Phật tử, cũng có hỏi Tu Di lão Phật, nhưng lão hòa thượng đó chỉ cười cười, không hé một từ.
Bình thường ít nhất còn lấy ‘Phật rằng không thể nói’ có lệ nàng!
Nếu không phải đánh không lại lão, mình nhất định sẽ cạy miệng lão ra!
Phật Đà không phải là mọi người Phật môn cứ đi Tây Thiên Cực Nhạc là có thể xưng Phật Đà, chỉ có những vị Phật pháp cao thâm có một phương Phật thổ ở Tiên giới Tây Thiên mới có tư cách gọi là Phật Đà.
Vẻ mặt Giang Ly kỳ quái: “Ngươi quan tâm là cái này?”
“Vậy thì quan tâm cái gì?” Tịnh Tâm Thánh Nữ không hiểu ra sao.
“Hắn có thể là sư công của ngươi.”
“???”
“Sư phụ ngươi Thanh Dục đạo cô thích hắn, ngươi không biết à?”
“???”
Thấy Tịnh Tâm Thánh Nữ trong chốc lát không tiêu hóa được tin này, Giang Ly liền nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng.
“Không biết, ta không rành chuyển thế.”
Giang Ly không biết về chuyển thế thật, hắn sống năm trăm năm cũng không rõ mình xuyên việt hay là có ký ức kiếp trước.
“Nhưng Tu Di lão Phật nói, Phật tính của Ngộ Chỉ Phật tử còn tốt hơn lão, lão có ý cho Ngộ Chỉ Phật tử thành người ứng tuyển Nhân Hoàng, cạnh tranh Nhân Hoàng.”
“Hơn nữa dù có phải Phật Đà chuyển thế hay không, ta có thể khẳng định kiếp trước tiểu hòa thượng này là một người cực kỳ mạnh.”
Giang Ly híp mắt nhìn Ngộ Chỉ Phật tử.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Tịnh Tâm Thánh Nữ biết Giang Ly có nghiên cứu về linh hồn.
“Một linh hồn không phù hợp với tuổi.”
Trong mắt Giang Ly, linh hồn Ngộ Chỉ Phật tử rất mạnh mẽ và cứng cỏi, tuy linh hồn còn là Nguyên Anh kỳ nhưng linh hồn lại có dấu vết ma luyện đã ngàn vạn kiếp nạn, đấy không phải thứ hòa thượng mười bốn tuổi nên có.
Người bình thường luân hồi chuyển thế dấu vết linh hồn sẽ biến mất sạch sẽ, trở thành một người mới hoàn toàn, Giang Ly cũng nhìn không ra kiếp trước là ai.
Mà linh hồn Ngộ Chỉ Phật tử lại cứng cỏi đến mức dù là luân hồi cũng không làm biến mất những dấu vết trên đó được, chỉ có thể là kiếp trước hắn quá mạnh nên mới ảnh hưởng đến kiếp này.
Còn kiếp trước có phải Phật Đà hay không, ai biết đâu đấy.
“Sắp tới Bạch Trạch Hoàng triều, mọi người cẩn thận chút!”
Chủ thuyền hô lên để hộ vệ trên thuyền bay đều cảnh giác.
Thật ra Giang Ly hiểu rõ, bình thường chủ thuyền có thể nói cho hộ vệ nghe, nhưng bây giờ trên thuyền bay có Phật tử và Nho giáo Hành Tẩu, rõ ràng là nói cho hai người này nghe.
Lời còn chưa dứt, một tiếng chim ưng kêu từ dưới thuyền bay truyền đến, thuyền khách nghe mà sợ run.
Hộ vệ mạnh nhất trên thuyền bay là một tu sĩ Kim Đan điên phong, hắn nghe tiếng ưng kêu mà rợn tóc gáy!
Ưng yêu Nguyên Anh kỳ !
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đúng thật không biết bay, nhưng trừ những yêu quái họ chim!
Hộ vệ chửi thầm trong bụng, bình thường chỉ là mấy con ưng nhỏ Trúc Cơ đến gây rối, cao nhất là Ưng yêu Kim Đan, giờ sao, chẳng lẽ tiểu hòa thượng ngon quá, hấp dẫn lão quái Ưng yêu tới đây?
“Bạch Trạch Hoàng triều biệt hiệu Hoàng triều Thổ phỉ thật đúng là danh bất hư truyền, hôm nay được mở mắt rồi.”
Biệt hiệu của Bạch Trạch Hoàng đến cả Tịnh Tâm Thánh Nữ ít vào hồng trần cũng nghe thấy.
“Không còn cách nào, Bạch Trạch hoàng đã cố gắng lắm rồi. Quốc gia không tan rã cũng coi như nàng có bản lĩnh, ai bảo nàng là Bạch Trạch hỗn huyết không áp chế được Bát đại Phiên vương.” Giang Ly cũng thật bất đắc dĩ với biệt hiệu của Bạch Trạch Hoàng triều.
Bạch Trạch hoàng đương nhiệm là lai giữa Bạch Trạch với Kỳ Lân, mà bề ngoài là một con Bạch Kỳ Lân, điều này đối với Bạch Trạch Hoàng triều mà nói quả thực là trò cười, chẳng lẽ bọn họ phải nhận một vị Bạch Trạch hoàng hình dáng Kỳ Lân cai trị?
“Yêu thú chỉ thừa nhận huyết thống, huyết thống không thuần bọn họ liền không nhận Bạch Trạch hoàng, Bạch Trạch hoàng sẽ không dùng được quốc vận.”
Giang Ly từng gặp Bạch Trạch hoàng, thấy Bạch Kỳ Lân rất ngầu, chẳng hiểu được suy nghĩ của mấy yêu thú.
“Bạch Trạch hoàng chỉ là Hợp Thể kỳ, tám vị Yêu vương cũng là Hợp Thể kỳ, nàng không phải ta, có thể một đánh tám. Tám Yêu vương không phục Bạch Trạch hoàng, mỗi người tự vạch một mảnh đất, có nghe điều động tuyên truyền hay không thì xem tâm trạng.”
“Bạch Trạch Hoàng triều vốn là do yêu thú thành lập, trật tự kém nhất, giờ Bát vương cát cứ bị coi thành ổ cướp cũng không là lạ.”
Nhưng cũng vì yêu thú hỗn loạn nên tu sĩ Nhân tộc mới thường chạy đến Bạch Trạch Hoàng triều rèn luyện, giết yêu thú cũng giết yên tâm thoải mái hơn.
Ưng yêu hiện thân ảnh, hai cánh xòe dài chừng chín trượng, mép cánh còn hơi có màu vàng hiện rõ huyết thống cao quý, nó lao xuống nhắm phía đống linh thạch đang làm nhiên liệu.
Đống linh thạch đó còn đáng giá hơn con thuyền bay!
Ngộ Chỉ Phật tử và Nho sinh Vương Biến cùng lúc ra tay đánh lui Ưng yêu, nếu không phải Ưng yêu biết bay thì nó đã bị hai người bắt lại từ lâu!
“Ưng thí chủ, buông bỏ đồ đao, hãy dừng tay lại đi.”
“Ưng quân, giết người cướp của không phải hành vi của quân tử.”
Ưng yêu mắt điếc tai ngơ những lời khuyên bảo của hai người, thậm chí còn muốn khạc ra cục đàm.
Hai người cùng thở dài, bọn họ độ hóa giáo hóa chỉ có dưới Kim Đan mới hữu dụng, với con Ưng yêu Nguyên Anh này thì vô dụng.
Tiểu hòa thượng lấy Phạm Thiên tháp - chí bảo Phật môn từ trong lòng ra đập mạnh về phía Ưng yêu.
Phạm Thiên tháp màu tím này chỉ cỡ bàn tay, lại nặng tựa trăng trời, Ưng yêu bị đánh hộc máu, hai cánh vô lực đập, rơi thẳng xuống dưới đất.
Vương Biến tung ra một tự thiếp, trên thiếp viết chữ “Định”, vừa chạm vào Ưng yêu nó liền không nhúc nhích được nữa, thành thật bị tự thiếp kéo về thuyền bay.
Ưng yêu bị đống biến cố làm cho ngơ ngác, còn chưa phản ứng gì đã bị bắt gọn.
“Cứ sử dụng vũ lực thế này thì không có lợi cho tâm cảnh.” Vương Biến hơi khó xử nói, Ưng yêu nghe khóc không ra nước mắt, vậy ngươi đừng có động võ!
Tiểu hòa thượng Ngộ Chỉ cũng khó xử: “Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng nó không nghe khuyên bảo, chúng ta biết làm sao đây?”
“Hay khuyên nó lần nữa?”
“Được.”
Vì thế hai người bỏ con Ưng yêu bị định ở trước mặt, một người trái thì niệm kinh, phải thì giảng nhân (ái).
Tai trái kinh Phật vào đi qua tai phải rồi bị đạo lý nhân nghĩa bên tai phải chặn lại.
Ưng yêu đầu óc giờ toàn là “Quân tử rằng: Bát Nhã Ba La Mật Đa”, “Có bằng hữu từ phương xa tới, thiện tai thiện tai”.
Nó hối hận, hối hận vô cùng.
Tự thiếp: vở mẫu tập viết chữ.
Bát Nhã Ba La Mật Đa: Bát Nhã Tâm Kinh.