Chương 44: Cô gái yếu đuối

Gặp được Giang Ly, Tịnh Tâm Thánh Nữ đương nhiên sẽ không ở lại học viện giả làm thiếu nữ mười tám tuổi nữa.

Rời học viện, nàng đi theo Giang Ly thấy hắn vẫn rầu rĩ không vui bèn an ủi: “Không phải nợ ta một cái yêu cầu thôi sao, ta sẽ không bảo ngươi làm chuyện gì xấu đâu.”

Giang Ly ủ rũ nói: “Ta thở dài chỉ là vì mình tự đại mà mất đi cơ hội tìm được Tiên giới thôi.”

“Tìm được Tiên giới? Chẳng lẽ ngươi lại tìm được manh mối gì sao?” Tịnh Tâm Thánh Nữ mắt hấp háy, nhìn rất đẹp.

Nàng chợt nghĩ đến bởi vì tìm kiếm Tiên giới mà Giang Ly làm ra đủ chuyện khác người. Ví dụ như nghe nói thu thập đủ bốn viên Long Châu là có thể nối liền Tiên giới, thế là tìm Tứ Hải Long Vương mượn Long Châu, kết quả mài Long Châu đến phát sáng cũng không thấy con đường thông tới Tiên giới.

Hay ví dụ như nghe nói binh giải thành tiên, hắn liền không chống cự để mặc Thiên Kiếp oanh tạc, kết quả Thiên Kiếp tịt ngòi rồi mà hắn cũng chẳng bị thương.

Rồi ví dụ như có người nói hiến tế người một châu là có thể nhận được công đức cuối cùng phi thăng, hắn liền tìm kẻ truyền tin đồn lấy mạng ngay tại chỗ.

Không biết giờ hắn lại nghe được tin đồn thành tiên gì.

“Ê này này, Giang Ly có ở đó không?” Dao Dao Thông Tấn phù lại không theo Giang Ly khống chế vang lên, khỏi đoán cũng biết là Tông chủ Đạo tông đang tìm Giang Ly.

“Không, cút.” Giang Ly tức giận nói.

Ảo ảnh Tông chủ Đạo tông xuất hiện, thoạt nhìn không khác gì thiếu niên, hắn liếc Giang Ly một cái: “Ta tìm Giang Nhân Hoàng, Đạo Tông Hành Tẩu như ngươi xen vào cái gì. Ồ, Tịnh Tâm Thánh Nữ cũng ở đó à, vậy tốt quá, nói với ngươi thì ta khỏi cần phải nhìn cái mặt cá chết của Thanh Dục đạo cô.”

“Nếu ngươi còn muốn ta đi Đại hội Giám thưởng Tiên khí của Đạo tông các ngươi thì tốt nhất cung kính với ta một chút.”

Tông chủ Đạo tông lập tức thay cái mặt nịnh nọt: “Giang ca, xem ngài nói kìa, ta đây không phải là đặc biệt tới thông báo cho ngài sao!”

“Theo ta đoán, hai mươi ngày nữa là Âm Dương Thiên Ấn có thể tự luyện một vòng nên mười lăm ngày sau sẽ tổ chức Đại hội Giám thưởng Tiên khí, ngài đại diện Nhân Hoàng điện, Tịnh Tâm Thánh Nữ đại diện Hồng Trần Tịnh Thổ, ngài thấy thế nào?”

Giang Ly không trả lời, đột nhiên xuất hiện đằng sau ảo ảnh Tông chủ, phát hiện hắn quả nhiên đưa tay ra sau lưng, giơ lên ngón giữa.

“Ta biết ngay tiểu tử nhà ngươi nói bậy sau lưng ta mà!” Giang Ly xì một tiếng khinh miệt, tắt Dao Dao Thông Tấn phù.

Tông chủ Đạo tông thấy phù bị tắt cũng không lo lắng, Âm Dương Thiên Ấn tự luyện một vòng, đây chính là chuyện mấy ngàn năm cũng không được gặp, không lo Giang Ly không đến.

Quả nhiên, Giang Ly quay đầu hỏi Tịnh Tâm Thánh Nữ: “Còn hơn mười ngày, đi Đạo tông thế nào?”

Tịnh Tâm Thánh Nữ đương nhiên sẽ không ngốc nghếch nói bay tới, đừng nói Giang Ly toàn lực phi hành, dù là mình thì chỉ dùng nửa ngày là đến được Đạo tông rồi.

Nàng nhẹ nhàng cười: “Ngồi thuyền bay tới vậy, đã lâu rồi không ngồi.”

Giang Ly gật đầu: “Ừ, thế ta bay đi trước.”

“...”

“Một cô gái yếu đuối như ta một mình ngồi thuyền, ngươi không lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm gì à?”

Giang Ly nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, đường đường đại tu sĩ Hợp Thể Hậu kỳ, nếu ở Hoàng triều cũng được tôn sùng là quốc sư thì có liên quan gì tới cô gái yếu đuối.

Còn gặp nguy hiểm, có lẽ chỉ có Vực Ngoại Thiên Ma mới uy hiếp được nàng.

Xem ra là nàng lo lắng mình bị Vực Ngoại Thiên Ma tấn công, Giang Ly thấy Tịnh Tâm Thánh Nữ cẩn thận thế mà vui mừng, nếu lúc trước Thượng Hà trấn và Hạ Hà trấn nàng cũng cẩn thận thế này thì những chuyện đó sẽ không xảy ra.

Trưởng thành rồi.

Tuy chuyện Tịnh Tâm Thánh Nữ lo lắng tỉ lệ cực kỳ thấp nhưng Giang Ly không nhẫn tâm dập tắt suy nghĩ cẩn thận thật vất vả nàng mới có được, thế là đồng ý ngồi thuyền bay cùng nàng.

...

Tu sĩ mãi đến Hóa Thần kỳ mới có thể bay trên trời, có tư cách ngao du Cửu Châu, không thì cứ ngồi thuyền bay sao là ngao du.

Thuyền bay coi như là một loại pháp khí phẩm chất thấp, luyện chế, khống chế không khó, khuyết điểm duy nhất chính là hao linh lực quá nhiều, nếu là tu sĩ Hóa Thần đương nhiên có thể cung cấp linh khí không ngừng, nhưng tu sĩ Hóa Thần khinh thường làm những chuyện thế này, nên chỉ có thể dùng linh thạch để cung cấp linh khí.

Thuyền bay cần rất nhiều linh thạch, giá vé đương nhiên sẽ không thấp, tu sĩ có thể ngồi thuyền bay chí ít cũng là Trúc Cơ kỳ.

Giang Ly và Tịnh Tâm Thánh Nữ tìm trái tìm phải, rốt cuộc tìm được mấy viên linh thạch trung phẩm trong nhẫn trữ vật, xem như vé tàu.

Bình thường đều là dùng linh thạch hạ phẩm mua vé, nhưng hai người bình thường đều là xài linh thạch thượng phẩm trở lên, trong nhẫn trữ vật chất đầy linh thạch thượng phẩm và linh thạch cực phẩm, chỉ có mấy viên trung hạ phẩm.

Giang Ly không muốn khoe khoang, nhưng hết cách, mình cũng chỉ còn lại linh thạch thượng phẩm.

Quả nhiên, hai người vừa lên thuyền liền bị vài hán tử ánh mắt bất thiện để ý, nhất là bọn họ nhìn thấy Tịnh Tâm Thánh Nữ tuyệt mỹ, càng lòng sinh ý đồ xấu.

Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi.

Cướp không?

Cướp!

Một tiểu hòa thượng môi hồng răng trắng đứng dậy hành lễ với mấy vị hán tử, tay cầm tràng hạt, trông chừng mười bốn mười lăm tuổi, áo cà sa nạm bảo thạch chói lóa đến mấy tên hán tử không mở mắt ra nổi.

“Tiểu tăng cho rằng nhất định không thể trầm mê dáng vẻ da thịt, sắc đẹp chỉ là hồng phấn khô lâu, thoảng qua như mây khói, càng say mê thì càng trầm luân, thí chủ, hãy buông bỏ chấp niệm đi.”

Lời nói của tiểu hòa thượng như có sức hấp dẫn kỳ lạ có thể làm người ta không tự chủ mà tin tưởng, mấy hán tử hung thần ác sát dao động, vẻ mặt dần nhu hòa hơn.

Có thuyền khách khác thấy tiểu hòa thượng dùng quỷ thuật như vậy, liền đi tới trước mấy hán tử hét lớn một tiếng, giống như tiếng chuông tại vang vọng bên tai đánh thức mấy hán tử tỉnh lại.

Mấy hán tử phục hồi tinh thần, vội vàng cảm tạ thuyền khách nọ.

Thuyền khách nọ mặc nho bào màu trắng tay cầm quạt giấy chữ mực, ngũ quan đoan chính, là kiểu ăn mặc điển hình của Nho sinh.

“Đa tạ vị đệ tử Nho giáo này.”

Cửu Châu chỉ có một kiểu người là ăn mặc Nho sinh, đó chính là môn nhân Nho giáo một trong lục đại tông môn.

Môn nhân Nho giáo lấy giáo hóa thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, chú trọng nhân nghĩa lễ trí, thường ra vào các Hoàng triều lớn tuyên truyền học thuyết của mình, ở trong lục đại tông môn là tông môn người ta biết nhiều nhất, tiếp theo chính là Phật môn.

Đệ tử Nho giáo mỉm cười, nói: “Mạnh Thánh từng nói: Tính người tự nhiên là thiện, như nước chảy xuống chỗ thấp. Không có người nào là không thiện, nước không khi nào là không chảy xuống chỗ thấp. Chư vị tuy diện mạo hung ác, vào nhà cướp của cũng chỉ là cuộc sống ép buộc, nhưng ta tin chư vị đều là những người tâm địa thiện lương. Trong lòng các vị cũng nhất định cho mình là lương thiện.”

Lời đệ tử Nho giáo ấy nói như sâu ngủ vào tai, làm bọn họ buồn ngủ, không tự giác lẩm bẩm “Nhân chi sơ, tính bản thiện”.

Có thuyền khách họ Giang lỡ khụ một tiếng, mấy vị tráng hán lại phục hồi tinh thần, tức điên cả người.

Hai tên này dám lấy bọn họ ra đấu pháp, một hòa thượng khuyên cả bọn buông bỏ chấp niệm, một Nho sinh khuyên cả bọn nhớ lại thiện lương.

Coi tu vi Kim Đan của bọn ca là để trưng thật à!

Mấy tráng hán lấy vũ khí ra, đằng đằng sát khí, quăng chuyện đánh cướp Giang Ly và Tịnh Tâm Thánh Nữ qua một bên, giải quyết tiểu ngốc tử với tiểu bạch kiểm rồi nói sau!

Tiểu hòa thượng và Nho sinh cùng thở dài: “Vì sao cứ ép bọn ta phải ra tay?”

Khí thế Nguyên Anh phóng ra, nháy mắt đánh mấy tráng hán phải xin tha.

Hồng phấn khô lâu: người đẹp rồi cũng hóa thành xương khô.

Ngốc tử: Trọc.

Bạch kiểm: Trong này thì ý chỉ thư sinh.