“Khổng Ly à, có chút ấn tượng.” Lý Viện trưởng lạnh lùng nói, thái độ một trời một vực với Tịnh Tâm Thánh Nữ.
“Tại sao ta lại đứng cuối?” Giang Ly nén giận hỏi, nếu thi đứng thứ hai nhiệm vụ thất bại thì hắn nhận, nhưng ngươi cho ta đứng cuối là thế nào?
Là ta ngu hay người đần?
“Ngươi còn dám hỏi?” Lý Viện trưởng bị Giang Ly hỏi tức cười, hắn lấy bài Giang Ly dùng pháp thuật đưa lên giữa không trung để tất cả mọi người có thể xem.
“Để mọi người xem thử, ngươi viết đều là cái gì ngoạn ý!”
Tịnh Tâm Thánh Nữ không nghĩ tới đường đường là Giang Nhân Hoàng, trong bài thi hơn nửa là liên quan tới sách hắn viết nhưng lại thi đứng dưới chót.
Tịnh Tâm Thánh Nữ giống như mọi người, muốn xem thử Giang Ly viết bài thế nào.
Nhưng xem xong mọi người đều thấy Giang Ly đáp rất tốt. Có lý có chứng cứ, câu chữ ngắn gọn chặt chẽ, còn nhắc tới rất nhiều kiến thức chưa từng được nghe, đủ thấy người này học thức uyên bác, không giống mình, chỉ biết vùi đầu học.
Thấy mọi người nghi hoặc, Lý Viện trưởng liền giải thích: “Bài thi thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng thật ra vấn đề lại rất lớn.”
“Đa phần đáp án đều có thể tìm được trong sách, nói cách khác chỉ cần chăm chỉ đọc sách, thì làm bài sẽ không đến nỗi nào.”
“Nhưng ta thấy tuy Khổng Ly viết không giống trong sách lắm, nhưng đâu tính là sai.” Tịnh Tâm Thánh Nữ nói ra nghi hoặc thay mọi người.
Lý Viện trưởng lắc đầu: “Gần giống à? Những quyển sách đó là tâm huyết cả đời của Giang Nhân Hoàng, từng chữ châu ngọc, ẩn ý vô tận, há có thể tùy tiện dùng lời mình thay đổi?”
“Ta nghiên cứu lý luận Giang Nhân Hoàng cả đời, giờ đọc lại ‘Nguyên tắc tu luyện’ vẫn có được thu hoạch.”
“Lấy năng lực hiện giờ của các ngươi, còn chưa đủ để hiểu thâm ý trong sách Giang Nhân Hoàng nên mới yêu cầu các ngươi cố gắng đọc sách, học thuộc trước rồi hiểu sau.” Lý Viện trưởng một bộ suy nghĩ vì học sinh.
Thật ra Giang Ly rất muốn nói, ta viết ‘Nguyên tắc tu luyện’ chính là cho Luyện Khí, Kim Đan tu sĩ đọc, xem như sách vỡ lòng, một tên tu sĩ Hợp Thể kỳ như ngươi có cảm ngộ cái đếch gì!
Lý Viện trưởng nói tiếp: “Ví dụ như câu hỏi định nghĩa tu luyện này, trong ‘Nguyên tắc tu luyện’ phải dùng một tờ giấy để viết nghĩa, Khổng Ly lại dùng một câu vô cùng đơn giản khái quát hết, vậy mà được à!”
Giang Ly hỏi: “Có thể ‘Nguyên tắc tu luyện’ không phải viết cho tu sĩ Hợp Thể kỳ mà là Luyện Khí, Trúc Cơ xem, viết đầy đủ chi tiết, thật ra có thể dùng một câu khái quát toàn bộ?”
“Không thể nào!” Lý Viện trưởng nói chắc như đinh đóng cột. “Giang Nhân Hoàng vĩ đại nhường nào, hắn viết sách đương nhiên không phân tuổi tác, tu vi, tất cả mọi người đều có thể xem.”
“Ta nghiên cứu lý luận Giang Nhân Hoàng hơn trăm năm, mỗi lần Giang Nhân Hoàng đến giảng đàn đều là ta tiếp đãi, không có người hiểu ý nghĩ của Giang Nhân Hoàng hơn ta!”
Phó Viện trưởng đứng cách đó không xa không nói gì cả, Lý Viện trưởng là người không chấp nhận người khác nói xấu Giang Nhân Hoàng một câu, học lý luận Giang Nhân Hoàng cũng rất cứng nhắc, nhất định phải theo đúng từng câu từng chữ, còn nói lý luận của Giang Nhân Hoàng chữ chữ châu ngọc, một chữ cũng không được đổi.
“Còn câu trả lời phần đọc này nữa, ngươi nói ngày đó chính là trời trong, không có ý gì, có thể không? Giang Nhân Hoàng viết sao có thể không có thâm ý gì được?”
“Trời đổ mưa mấy ngày liền riêng hôm đó trời lại quang mà sao Giang Nhân Hoàng lại viết nó vào? Ý Giang Nhân Hoàng nhất định là, trong lúc tu hành sẽ có rất nhiều khó khăn, giống như mưa mấy ngày liền vật, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày mưa tạnh trời trong, chúng ta cũng nhất định có thể vượt qua khó khăn, tiếp tục tu hành.”
“Đó là Giang Nhân Hoàng đang khích lệ chúng ta!”
Giang Ly nhíu mày nói: “Tại sao Giang Nhân Hoàng nhất định phải có thâm ý?”
Lý Viện trưởng quắc mắt quát: “Lớn mật! Người như ngươi há dám chỉ trích Giang Nhân Hoàng!”
“Chẳng lẽ Giang Nhân Hoàng là thánh hiền hay sao, nói một câu một chữ cũng không thể sửa, viết gì cũng nhất định có thâm ý sâu sắc, hành vi cử chỉ đoan chính không có tật xấu, còn không cho phép người ta thảo luận?”
Lý Viện trưởng cả giận nói: “Chỉ bằng thái độ của ngươi đối với Giang Nhân Hoàng là không thể cho ngươi vào nhập học rồi!”
“Giang Nhân Hoàng là học viên tốt nghiệp vinh dự của học viện bọn ta, người như ngươi mà một trường với Giang Nhân Hoàng là xấu mặt học viện! Làm mất mặt Giang Nhân Hoàng!”
Lý Viện trưởng tỏa ra uy áp Hợp Thể kỳ, muốn ép cái tên bất kính Nhân Hoàng khuất phục, học sinh dưới đài làm sao chống được uy áp Hợp Thể kỳ, bỗng thấy trên lưng như có ngọn núi lớn, thở cũng khó khăn.
Tịnh Tâm Thánh Nữ hơi nhíu mày, trong lòng giận dữ, muốn dùng uy áp Hợp Thể kỳ chống lại uy áp Lý Viện trưởng.
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, có người còn phẫn nộ hơn nàng.
“Làm mất mặt Nhân Hoàng? Ta thấy là ngươi làm ta mất mặt mới đúng!”
Giang Ly lửa giận ngập trời, phía sau như có thần linh cổ xưa bay múa, uy áp cái thế tựa đổ hết năm sông bốn bể, nhưng chỉ nhằm vào mình Lý Viện trưởng.
Giang Ly không chịu được tà thuyết ngụy biện của Lý Viện trưởng nữa, lộ ra diện mạo thật, dưới đài xôn xao cả lên.
Trong học viện dựng một pho tượng Giang Nhân Hoàng cực kỳ lớn, ở đây ai không biết Giang Ly?
Lập tức tiếng chế nhạo không ngừng, này là làm Lý Viện trưởng mất mặt quang minh chính đại.
Bọn họ cũng thấy cứ cắm đầu học là không tốt, nhưng ai bảo Lý Viện trưởng là Viện trưởng, còn là tu sĩ Hợp Thể kỳ, người ta nói học thuộc lòng đúng, nếu muốn xin học, vậy chỉ có thể cắm cúi mà học thôi.
Giờ Giang Nhân Hoàng làm mất mặt trước bao người, không biết có bao nhiêu người không thích nhìn điệu bộ lúc nào cũng Giang Nhân Hoàng thế này thế kia của Lý Viện trưởng.
Sướng.
“Lúc trước ta đến học viện, học tập thoải mái, học sinh tự do, các loại học thuật lý luận không ngừng đưa ra.”
“Mà giờ thế nào, quả thực thành học viện Giang Ly, cầm cuốn sách vỡ lòng ta viết cho Luyện Khí, Trúc Cơ làm kinh điển, ngươi còn có thu hoạch, ta thật muốn hỏi ngươi, ngươi có thu hoạch gì!”
Giang Ly lạnh lùng chất vấn, nét mặt nghiêm túc, nhìn hiện trạng học viện bây giờ mà hắn đau lòng vô cùng. Viện trưởng học viện chính là chong chóng của học viện, người thế này mà làm Viện trưởng, là biết học viện sẽ thành ra thế nào rồi!
Im lặng như tờ!
Buồn cười hắn còn đến mở giảng đàn.
Hắn giảng tổng cộng hai ngày, hai ngày nói gì, đương nhiên là dẫn dắt học sinh, hướng dẫn bọn họ suy nghĩ đầy đủ về tu luyện, mở rộng tư duy. Giờ xem, cái buổi giảng đàn đó sợ đã trôi theo nước hết rồi!
Lý Viện trưởng mồ hôi lạnh ròng ròng, lão không ngờ Khổng Ly răn dạy nửa ngày lại biến thành Giang Nhân Hoàng.
Buồn cười mình còn ở trước mặt Giang Nhân Hoàng, nói người ta viết bài không tốt, thay đổi ý ban đầu của Giang Nhân Hoàng, còn nói Giang Nhân Hoàng tất có thâm ý.
“Gi- Giang Nhân Hoàng, là hiểu lầm cả, ta không biết ngài chính là Khổng Ly, nếu là ngài, vậy bài thi đó đương nhiên là được điểm tối đa.”
“Viện trưởng Lý Hằng Sơn! Đây không phải vấn đề ta là ai, ngươi còn chưa nhận ra sai lầm của mình, ta thật thất vọng về ngươi!”
Giang Ly không quan tâm Lý Viện trưởng nữa, hắn tới trước mặt Phó Viện trưởng đang xúc động đứng bên cạnh: “Mạnh Phó Viện trưởng, ngươi thông báo học sinh cả trường, nói Giang mỗ muốn mở giảng đàn lần nữa.”
Mạnh Phó Viện trưởng vội vã gật đầu, khom mình hành lễ Giang Ly đi thông báo cho học sinh.
Cuối cùng, cuối cùng không phải bị điệu bộ cứng nhắc của Lý Viện trưởng chọc tức nữa!
Ngày đó, Giang Ly ngồi dưới tượng mình, mở một giảng đàn tên là ‘Không thể tin tưởng hoàn toàn vào quyền uy’.