Chương 5: Thánh nữ này không đúng lắm

- Hoa-- hoa--

Ven biển tu di, ngàn tầng bọt nước vỗ vào bờ biển. Tiêu Minh mặc một bộ đồ đen, trường đao đeo vào eo, lẻ loi một mình nhìn biển cả vô tận.

Nếu là có ma tu nhìn thấy, chắc chắn sẽ chấn động: Không hổ là đại sư huynh Ma đạo! Khí độ trác tuyệt, hiện ra vẻ cao ngạo phát huy vô cùng tinh tế!

Nhưng mà, trên thực tế, trong lòng Tiêu Minh đang than thở--

Ài, cẩu thả.

Bản thân chỉ là một cái Luyện Khí sơ kỳ, lấy pháp lực nhiều như vậy ở đâu, một hơi vượt qua Tu Di Hải? Chẳng lẽ, phải tự mình bơi lội qua?

- Xem ra, còn phải tìm người làm công cụ mới được.

Hắn sờ cằm một cái , âm thầm suy nghĩm- Nghe nói, thường có tu sĩ chính đạo tu sĩ chính đạo không sợ chết, chui vào Thiên Ma Tây Châu? Nếu có thể bắt đến một cái thì tốt...

...

Cùng lúc đó. Cách đó không xa.

- Hỏng bét...

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, cắn môi dưới, - Pháp lực của ta đã khô kiệt, sắp bị đuổi kịp!

Chỉ thấy thân hình của nàng thon dài, dung mạo thanh lệ vô cùng, giống như tinh linh hành tẩu trong núi. Một đôi con ngươi lớn mà sáng ngời, linh khí bức người.

Chỉ là tuổi tác mười lăm mười sáu tuổi, một thân tràn đầu thiên địa linh khí, lúc ẩn lúc hiện mà xuất trần. So Thiên Ma Tây Châu tà khí dày đặc, không hợp nhau.

Lạc Sơ Nguyệt, một tiên nhị đại siêu cấp.

Phóng tầm mắt toàn bộ Đông Thắng Thần Châu, nhị đại như mây, người có bối cảnh khủng bố nhiều như cá diếc sang sông. Nhưng so sánh với nàng, ngay cả cặn bã cũng không bằng.

Nàng cũng không phải là Nhân tộc, mà là Thiên Đạo thai nghén một viên đạo quả. Thành Hỗn Độn Tiên thể, không nhiễm nhân quả, vừa ra đời liền dẫn động đại dị tượng.

Vừa sinh ra, liền thành học trò cưng của Tiên Đế. Thân phận vô cùng tôn quý, được vinh dự Thánh nữ đệ nhất Đông Thắng Thần Châu, có thể nói nhân sinh bên thắng.

Nhưng mà...

Lạc Sơ Nguyệt lại rất khó chịu, rất không vui.

Phải biết, bởi vì thiên phú tuyệt luân, nàng rất sớm phải gánh vác trách nhiệm-- phá hủy Thiên Ma Tây Châu tà ác, trả thế giới tươi sáng cho thiên hạ!

Vì đạt thành mục tiêu vĩ đại này, Lạc Sơ Nguyệt căn bản không thể nghỉ ngơi, mỗi ngày đều tu hành khắc khổ, ngay cả thở một ngụm đều là sai lầm.

- Nguyệt nhi, ngươi con gái Thiên Đạo, Hỗn Độn Tiên Thể độc nhất vô nhị, Chỉ có ngươi, mới có hi vọng diệt trừ Ma đạo trên thiên hạ, cứu vớt chúng sinh.

- Dã tâm Ma đạo bừng bừng, mưu toan nhúng chàm Thần Châu linh thổ của chúng ta. Nhất định phải diệt trừ bọn hắn triệt để, ta Đạo môn mới có thể an tâm sinh sôi phát triển.

- Vì ức vạn thương sinh, vì thiên hạ hòa bình... Nguyệt nhi, ngươi hàng vạn hàng nghìn không thể thư giãn!

...

Mỗi khi muốn lười biếng một chút, một vị vô thượng Tiên Đế nào đó, sẽ nói liên miên lải nhải bên tai nàng. Không ngại phiền phức, tận tình mà khuyên nhủ.

Lạc Sơ Nguyệt gần như sụp đổ, lấp kín lỗ tai cũng vô dụng: - Sư phụ đừng niệm, đừng niệm...Ô, ta tiếp tục tu luyện còn không được sao?

Rốt cục!

Nàng nhẫn nhịn không được nữa, rục rịch. Vào một đêm tối và nhiều gió, lấy đi tiên kiếm của sư tôn, vụng trộm chuồn ra thánh địa.

Chỉ tiếc, tiêu dao còn không được mấy ngày, thì đi nhầm vào một tòa cổ truyền tống trận. Mở mắt ra, đã lưu lạc đến Thiên Ma Tây Châu.

Khí tức tiên linh tinh khiết thiếu nữ kia, hiện ra cực kì đáng chú ý. Vừa mới đạp lên mặt đất, liền khiến rất nhiều ma vật ngấp nghé, bị truy sát.

Tuy nói là Hỗn Độn Tiên Thể thần bí, nhưng dù sao còn rất non nớt, nhưng mà tu vi Kim Đan, Bị vô số ma vật truy sát, đành phải chạy trốn chật vật.

Giày vò rất nhiều ngày, pháp lực khô kiệt, thực sự cùng đường. Vị Thánh Nữ điện hạ này, trong lòng đang tràn ngập một mảnh tuyệt vọng.

- Tê tê~

Rốt cục, Cửu Thủ Xà Yêu đuổi kịp thiếu nữ, mở ra miệng to như chậu máu. Lộ ra hai hàng răng nanh trắng toát, hướng tới Lạc Sơ Nguyệt cắn một cái!

Gió tanh đập vào mặt, mang theo khí tức tử vong nồng nặc. Lạc Sơ Nguyệt run lên, vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay cả cơ hội tránh né đều không có.

Sẽ phải kết thúc sao...

Cái này, chính là kết cục của nàng sao...

Một vòng bóng tối tuyệt vọng, bao phủ trong lòng của nàng. Thiếu nữ không kìm lòng được nhắm mắt lại, , chờ đợi vận mệnh tử vong giáng lâm.

Đúng lúc này--

- Chờ một chút!

Một giọng nam xa lạ, bỗng nhiên truyền đến từ đằng xa, - Nữ nhân này, ta muốn.

Lập tức Cửu Thủ Xà Yêu cứng đờ, thì thầm hoảng sợ, khiêm tốn mà cúi thấp đầu. Bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nó là lão yêu Nguyên Anh kỳ, trí tuệ không kém ai. Tự nhiên nghe nói qua Tiêu Minh, đối với hình tượng khí chất của hắn, cũng sớm nghe thấy.

Đại sư huynh Ma đạo, được công nhận bởi thập đại Ma tông!

Một loại người hung ác tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, âm hiểm xảo trá!

- Gặp qua ma tử đại nhân.

Miệng Cửu Thủ Xà Yêu nói tiếng người, thái độ có chút nịnh nọt,- Tất nhiên đại nhân ưa thích, nữ tử này, tiểu nhân không tranh với đại nhân ngài.

Nó rất thức thời, sợ mà chuồn đi. Ngộ nhỡ làm Tiêu Minh hiểu lầm, , dựa theo tính tình của hắn, bản thân chịu không nổi.

- Tu sĩ chính đạo, tu vi Kim Đan đại viên mãn...

Rất nhanh, trong rừng chỉ còn lại một nam một nữ. Đánh giá thiếu nữ áo trắng trước mắt, ánh mắt Tiêu Minh sáng lên,- Không sai,chính là nàng!

Tu sĩ Kim Đan kỳ, đã có thể khống chế pháp bảo thời gian dài. Mang hắn theo vượt qua Tu Di Hải, tiến về Đông Thắng Thần Châu, cũng không có vấn đề.

Ừm, rất tốt, rất không tệ!

Lập tức tìm tới người công cụ thích hợp, quả nhiên bản thân muốn đổi vận!

-Ngươi, ngươi. . .

Ánh mắt Tiêu Minh lửa nóng, lập tức khiến Lạc Sơ Nguyệt hiểu sai. Thân thể mềm mại của nàng run lên, trợn tròn tròng mắt, toát ra vẻ không thể tin.

Xuất hiện ở Thiên Ma Tây Châu, còn bị ma vật cung kính hô"Ma tử đại nhân" ? Gia hỏa này, khẳng định là ma tu tà ác trong truyền thuyết!

Nhưng là, tại sao hắn phải cứu nàng...

Tê - -

Chẳng lẽ coi trọng sắc đẹp của nàng, muốn lăng nhục nàng một phen sao?

Đáng ghét! Sĩ khả sát bất khả nhục!

Nàng - Lạc Sơ Nguyệt có là chết, nhảy từ Tu Di đại hải đi xuống, cũng sẽ không để tên ma đầu này được như ý!

-Ngươi. . . Ngươi đừng tới đây! Không cho chạm vào ta!

Lạc Sơ Nguyệt nắm chặt tiên kiếm, được ăn cả ngã về không, đâm tới hướng Tiêu Minh. Cắn chặt hàm răng, bộ dáng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

- Bình tĩnh một chút, ta cũng không phải người xấu.

Tiêu Minh nhanh tay lẹ mắt. Kẹp lấy mũi kiếm bằng hai ngón tay. Thuận thế tiến lên, nắm lấy tay nhỏ Lạc Sơ Nguyệt dễ như trở bàn tay.

- Đau đau đau...

Đột nhiên toàn tâm đau đớn, để cổ tay thiếu nữ run lên, hoa dung thất sắc Nguyên bản tay kiếm cầm kiếm, lập tức cũng mất đi sức lực.

Lạc Sơ Nguyệt giá trị oán niệm+1

Tiêu Minh: . . .

Không đúng, mình cứu được thiếu nữ này, rõ ràng là anh hùng cứu mỹ nhân? Chẳng những không có thu hoạch hảo cảm, thế mà còn cho còn cho hắn giá trị oán niệm?

Chết tiệt, tức đến lạnh run.

Người người đều có thành kiến đối với hắn, đến cùng tu tiên giới còn có tốt hay không?

- Cô nương, cũng không phải tất cả ma tu đều là ác nhân.

Tiêu Minh nhịn xuống, giải thích với Lạc Sơ Nguyệt trên đời vẫn còn nhiều người tốt, - Ta chính là cái ma tu tốt, người xưng người lương thiện đệ nhất Tây châu.

- Lừa gạt quỷ đây! Ai sẽ tin!

Lạc Sơ Nguyệt nghe được kém chút phun ra một ngụm máu, cảm giác trí thông minh nhận vũ nhục. Rõ ràng nói láo như vậy, hắn coi nàng là kẻ ngu sao?