Chương 4: Không giả, ngả bài, ta đã độ kiếp

- Meo ô~

Bên trong Huyết Nguyệt Ma cung, bỗng nhiên một tiếng mèo kêu lười biếng vang lên,-Đồ nhi, làm tốt lắm, cho sư trưởng thể diện.

-Sư tôn?

Tiêu Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Hắc Miêu hiện ra sau lưng. Khí chất xinh đẹp hiện lên toàn thân, lắc đuôi thong dong tự đắc.

Phong tình vạn chủng, một trong hóa thần của Huyết Nguyệt Ma Chủ.

-Vi sư bế quan rất lâu, chưa từng xuất thế hành tẩu. Ngươi đánh thắng địch nhân xâm lấn, tăng uy danh Huyết Nguyệt Ma cung, rất không tệ.

Hắc Miêu khen ngợi vài câu, bỗng nhiên chuyển đề tài,- Đúng, tu vi thật sự của ngươi, cảnh giới ra sao? Hợp Đạo hay là Độ Kiếp?

-Sư tôn, đệ tử vẫn là Luyện Khí kỳ.

Huyết Nguyệt Ma Chủ hỏi một chút cái này, lập tức làm Tiêu Minh có chút ngốc. Khí tức Luyện Khí kỳ của mình, rất rõ ràng đấy, còn có gì để hỏi?

Sư phụ, ngươi tỉnh táo một chút.

Ta thật chỉ là Luyện Khí kỳ, lừa ngươi làm gì?

- Ha ha, chớ giả trang~

Hắc Miêu liếm móng vuốt, trí tuệ nhìn thấu hết thảy lộ ra trong mắt,- Ngươi dùng một đao san bằng Vọng Thiên phong, bây giờ thành Khiếu Tuyệt Mệnh nhai.

- Ngươi chặt đứt Táng Tiên bình nguyên, lưu lại hẻm núi cao ngất.

- Còn có Tu Di đại hải kia, nằm ngang giữa Thiên Ma Tây Châu, Đông Thắng Thần Châu, ngươi bổ đao vạch ra biển sâu mấy ngàn trượng...

- Ngươi nói, cái này cũng gọi Luyện Khí kỳ sao?

-...

Nghe Hắc Miêu, Tiêu Minh mồ hôi lạnh chảy xuống. Không nghĩ tới, trong lúc vô tình, mình phá hư nhiều như thế?

Cái này. . . Giải thích như thế nào đây?

Hỏng bét, hình như giải thích không được.

Chẳng lẽ nói cho sư tôn, đích thật mình chỉ là Luyện Khí kỳ, toàn bộ nhờ bật hack? Coi như nói như vậy, không có khả năng nàng tin!

-... Cũng được, đệ tử cũng không giả bộ.

Yên lặng một lát, Tiêu Minh trả lời nghiêm trang,- Sư tôn, kỳ thật đệ tử đã đột phá Hợp Đạo kỳ, bước vào Độ Kiếp kỳ.

- Tốt, quả nhiên vi sư không nhìn lầm người!

Hắc Miêu nghe vậy, lúc này mới nhẹ gật đầu thỏa mãn, - Không hổ là thiên tài số một Ma đạo, tư chất đích xác vô cùng tuyệt hảo yêu nghiệt!

- Trước đây không lâu, vi sư với các Ma Chủ khác thương nghị.

- Tu vi của ngươi mạnh mẽ, còn nhiều mưu trí, đáng giá dốc sức vun trồng. Chúng ta thương nghị hai nhiệm vụ tập luyện, tự ngươi chọn một đi.

Cái gì?

Dốc sức vun trồng?

Cái này thì không cần...

Lập tức Tiêu Minh tức xạm mặt lại ——vấn đề của mình còn chưa giải quyết, lại bị một đám Ma Chủ giày vò?Nhân sinh như thế đâu chỉ một chữ thảm!

- Thứ nhất, du lịch Thiên Ma Tây Châu, luận đạo cùng các vị ma tử, ma nữ. Làm bọn hậu bối này tin phục, tở thành đại sư huynh toàn bộ Ma đạo.

-...

Sư phụ, ngươi nghiêm túc?

Ma tử a, bên trong thập đại Ma tông, một đám gia hỏa có ngộ tính yêu nghiệt nhất.

Mà ta đây?

Ta chỉ là một luyện khí! Còn là sơ kỳ!

Chỉ là Luyện Khí kỳ, tầng dưới chót nhất bị khinh bỉ, chỉ hiểu một chút pháp thuật cấp độ nhập môn. Dạy bảo những cái thiên tài tuyệt thế kia, chẳng phải là mất mặt?

Hắc Miêu không có chú ý tới sắc mặt của hắn, nói,- Thứ hai, Đông Độ Tu Di hải, tự mình tiến về Đông Thắng Thần Châu.

- Đông Thắng Thần Châu, chính là địa bàn chính đạo. Chiếm diện tích ức ức vạn dặm, vượt xa chúng ta.

Địa vực nơi đó rộng rãi, từ xưa thiên tài lớp lớp, vô số cơ duyên. Nếu như có thể từ Thần Châu lịch luyện trở về, ngươi nhất định sẽ được ích lợi không nhỏ.

Hả?

Tiêu Minh sững sờ, đi Đông Thắng Thần Châu?

Cái này được!

Tại Thiên Ma Tây Châu, thanh danh của mình đã triệt để hủy. Mặc kệ làm chuyện tốt bao nhiêu, đều sẽ bị não bổ điên cuồng, giải thích thành âm mưu.

Tiến đến Đông Thắng Thần Châu, thì không ai nhận biết mình. Đến lúc đó, hành hiệp trượng nghĩa, anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng phải là xoát điểm dễ dàng!

Ừ, rất tốt, như này tốt!

- Sư phụ.

Nghĩ tới đây, Tiêu Minh không chút do dự, nói, - ta đi Đông Thắng Thần Châu!

- Ồ?

Thấy hắn quả quyết như thế, Hắc Miêu rất hài lòng, - Tốt, quả nhiên ngươi không hổ là thiên kiêu Ma đạo! Dám xâm nhập trong lòng địch, dũng cảm hơn người.

- Nhưng mà, cũng không thể liều lĩnh quá.

- Đồ nhi, ngươi nhất định phải làm việc điệu thấp, ngụy trang thành chính nhân quân tử. Rồi ám toán những Thánh tử Thánh nữ kia, đẩy bọn chúng vào tuyệt cảnh.

Tiêu Minh:?

Không, ta không phải, ta không có

Ta đi xoát giá trị hảo cảm, không phải giá trị oán niệm, lại nói, ta chỉ là cá mặn ngồi nhà, có thể nghĩ ra cái âm mưu lớn gì?

- Sư phụ, ngươi hiểu lầm.

Tiêu Minh suy nghĩ một chút, giải thích kiên nhẫn vô cùng,- Đệ tử tiến về Đông Thắng Thần Châu, không có ác ý chút nào, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu.

- Đúng đúng đúng, chính là như vậy.

Hắc Miêu cảm thấy hài lòng, nhẹ gật đầu vui mừng, - Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy. Đồ nhi, kỹ xảo của ngươi, lô hỏa thuần thanh rồi!

-...

Tiêu Minh hoàn toàn im lặng: - Được thôi. Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu.

. . .

Hai ngày sau.

Bên ngoài Huyết Nguyệt Ma cung, có một truyền tống đại trận, khí tức mênh mông, bên cạnh truyền tống trận có một nam một nữ, cáo biệt nhau ——

- Ca ca...

Tiêu Mi Nhi chảy nước mắt, tay nhỏ nắm chặt vạt áo Tiêu Minh, không chịu buông tay, - Ngươi không suy tính một chút, mang ta lên sao?

- Không cân nhắc.

Tiêu Minh hết sức cảm động, sau đó từ chối nàng,- Ngươi quá cùi bắp, chỉ thêm phiền phức cho ta.

-Ô....

Tiêu Mi Nhi lưu luyến không rời,- Ca ca, ngươi cam lòng rời ta đi sao?

- Cam lòng.

- Hừ, chết ngạo kiều.

Giá trị oán niệm Tiêu Mi Nhi +1

Nhưng nghĩ đến sắp chia ly, lập tức nàng lại mềm lòng ——

Mặc dù ca ca ác miệng, ngạo kiều, còn là cái ung thư thời kỳ cuối lười... Mặc kệ thế nào, dù sao hắn cũng là thân nhân duy nhất

Ca ca chó lười như này, khẳng định không tìm việc làm được. Sau đó cam chịu, không muốn cố gắng, rơi vào ma trảo các phú bà rồi bị ép khô...

Nghĩ tới đây, nàng lo lắng mà khóc lên,- Ô ô ô, ca ca, ngươi chính là ngươi chính là phế nhân ngồi nhà! Ta làm sao yên tâm được?

Nắm lấy ống tay áo Tiêu Minh, Tiêu Mi Nhi khóc sướt mướt, - Nếu lăn lộn ngoài đời không nổi, cũng phải trở về nhanh đi... Ta sẽ nuôi ngươi...

Nhìn xem muội muội khóc đến nước mắt như mưa, Tiêu Minh muốn nói lại thôi ——

Này, nói đủ chưa ?

Mẹ nó, ta cũng có tôn nghiêm!

Không muốn mở miệng một tiếng gọi ta phế nhân !!!

-.... Ha ha, không cần lo lắng.

Tiêu Minh rút tay ra, an ủi muội muội, - Mi nhi, chớ xem thường ca ca, ta dù sao cũng là nam nhân có thể dựa vào mặt ăn cơm.

Trên đời nhiều tiên tử, Thánh nữ như vậy, tùy tiện cám dỗ một em, ta còn sợ lăn lộn ngoài đời không nổi sao?

- Ồ? Thì ra là thế ——

Nghe đến đó, đột nhiên Tiêu Mi Nhi cười lạnh một tiếng,- Ca ca đã bị tiện nhân bên ngoài mê hoặc, bắt đầu vui đến quên cả trời đất sao?

- Ha ha ha... Hồ ly tinh nào không muốn sống, dám câu dẫn ca ca ta?

- Ta muốn kéo tóc nàng! Lột sạch móng tay! Vạch phá khuôn mặt! Rút ra thần hồn của nàng , cả ngày lẫn đêm , đốt cháy bằng ma viêm !

Nhìn xem nụ cười Tiêu Mi Nhi hung tàn, Tiêu Minh chảy mồ hôi lạnh.

Thật đáng sợ...

Rời đi Thiên Ma Tây Châu, quả nhiên là quyết định chính xác.

Trên đại lục này tràn ngập Yandere, biến thái, người điên, căn bản loại vật giá trị hảo cảm này không có —— tất cả đều là oán niệm!