Mặc dù ngươi là ma tu, nhưng là một người tốt?
Ta nhổ vào!
Lừa dối người nào đây?
Một câu nhẹ nhàng, thì dọa lùi một lão yêu Nguyên Anh , để hắn hoảng hốt chạy bừa đào tẩu —— người đứng đắn nào có thể mạnh như vậy!
Nhìn Tiêu Minh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo Lạc Sơ Nguyệt, không khỏi hiện ra vẻ xấu hổ giận dữ ——
Sư phụ nói qua, ma tu không lợi thì không mua bán. Cái tên cáo già này, khẳng định là nghĩ lừa gạt tín nhiệm của ta, sau đó OOXX ta ?
Cô!
Đáng ghét!
Không nghĩ tới, lần thứ nhất của ta, thế mà là ở loại địa phương này. . .
Bên trong não hải của Lạc Sơ Nguyệt, trình diễn các loại sách kịch bản ma vương thánh nữ. Dọa đến mặt nhỏ của nàng trắng bệch, Trong mắt hiện ra nước mắt .
-Ngươi. . . Ngươi không được qua đây !
Thiếu nữ giơ tiên kiếm lên, vẻ mặt cương liệt bất khuất, -Ta thà tự sát, cũng tuyệt không chịu nhục! Đại sắc ma, ngươi liền bỏ cái ý nghĩ này đi!
-? ? ?
Trên trán Tiêu Minh đều là dấu chấm hỏi.
Cô nương, ngươi không đúng lắm.
Ta cái gì cũng không làm, sao lại thành đại sắc ma rồi?
Này này này, rõ ràng tư tưởng của ngươi cũng không thuần khiết.
Chỉ có người mang theo thành kiến , mới thấy ai cũng giống như sắc ma!
Năng lực não bổ này của ngươi, thế mà còn không biết xấu hổ nói ta là sắc ma?
Không được, cái nồi này ta không đội.
Cần phải giáo huấn ngươi một lần, để cho ngươi hiểu rõ xã hội hiểm ác. Coi như là ngày đi một thiện, dạy ngươi làm người.
-Không thể nào, không thể nào? Có người coi trọng ngươi?
Tiêu Minh là lão âm dương , vừa mở miệng liền trào phúng, -Ngực phẳng thì thôi , đầu óc còn không dùng được, còn một chút xíu mị lực cũng không có!
-Cô nương, ngươi đừng tới đây, ta cũng không muốn bị người giả bị đụng.
Hắn nhìn Lạc Sơ Nguyệt, vẻ mặt như đứng ở trên cao thương hại, -Mặc dù ta nho nhã hiền hoà, bình dị gần gũi, nhưng mà gà rừng sao có thể phối Phượng Hoàng?"
Yên tĩnh. . .
Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh. . .
Hai mắt Lạc Sơ Nguyệt chậm rãi mở to, nhìn chằm chằm Tiêu Minh.
Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp của nàng , bắt đầu ửng hồng. Vẻ mặt từ kinh khủng, đến chấn kinh, sau cùng diễn biến thành xấu hổ và giận dữ ——
-A a a a!
- Mặt dày vô sỉ cuồng tự luyến! bản tiên tử liều với ngươi ——! !
. . .
Nửa ngày sau. Bầu trời Tu Di hải .
-Gió hôm nay, ồn ào náo động
Tiêu Minh đứng trên tiên kiếm, chắp tay, vạt áo phần phật. Nghênh đón gió biển đập vào mặt, nhìn về phương xa, còn tiêu sái tự tại.
Giống như một vị Kiếm Tiên tuyệt thế, đang ngự kiếm phi hành, khí chất vô cùng cao minh.
Không sai, hắn đang luyện tập trang bức.
Lần này đi tới Đông Thắng Thần Châu, là vì làm một đại anh hùng vạn người sùng bái . Trang bức gió nhẹ mây bay, có trợ giúp cho việc tăng lên độ thiện cảm.
Dựa vào nhan trị cùng thực lực của bản thân, nhận người theo đuổi cũng là lẽ thường?
Đến thời điểm, giá trị hảo cảm tăng lên, chẳng phải là thăng tiên tại chỗ?
Vu Hồ ~ cất cánh bay bay bay bay!
Lúc Tiêu Minh nằm mơ ban ngày vui sướng, một tên thiếu nữ áo trắng, đứng sau lưng hắn, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy u oán ——
Mình cực khổ ngự kiếm, gia hỏa này liền phụ trách nghênh đón gió biển trang bức?
Cầm thú a!
Thật sự không phải là người!
Lạc Sơ Nguyệt rất khó chịu, từ nhỏ đến lớn nàng không nhận ủy khuất như thế .
Trước mặt tên ma đầu này, không chỉ nhục nhã nàng đủ kiểu, còn cưỡng bách nàng làm người làm công. Một đường ngự kiếm phi hành, giúp hắn đi hướng Đông Thắng Thần Châu.
Ngay từ đầu, Lạc Sơ Nguyệt từ chối thẳng thắn.
Nàng là thánh nữ tiên môn, thẳng thắn cương nghị, sao lại thông đồng làm bậy với ma đạo tặc tử ?
Nhưng mà Tiêu Minh cười hung ác, rút đao ra khỏi vỏ, thanh đao gác ở trên cổ thiếu nữ. Nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm nàng với vẻ hăng hái.
-Nha, ngươi xác định?
-. . . Vừa vặn ta cũng muốn trở về, không có vấn đề!
Dưới sự bức bách của người nào đó, bây giờ, Lạc Sơ Nguyệt không có biện pháp. Nàng đành phải một bên ngự kiếm phi hành, một bên mang thù ——
Vạn ác đại ma đầu!
Thù này, bản tiên tử ghi nhớ!
Quân tử báo thù mười năm không muộn. . . Chờ Hỗn Độn Tiên Thể của ta đại thành, nhất định phải ăn miếng trả miếng, trả tất cả nhục nhã hôm nay cho ngươi!
Lại nói, sư phụ hắn không phải nói qua, ta là con gái của khí vận sao? Một đường gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường, con gái ruột Thiên Đạo thiên vị nhất?
Ô, hoàn toàn không có cảm giác . . .
Từ lúc rời đi sư môn, một mực ta trong trạng thái không may. Còn bị bắt lấy bởi một đại ma đầu đáng ghét, làm đứa sai sử cho hắn.
Nói nhân họa đắc phúc đâu?
Thế nào, chẳng lẽ đền bù, ông trời còn sẽ tặng một cái đạo lữ cho ta? Loại anh tuấn tiêu sái, ôn tồn lễ độ, vô địch thiên hạ kia?
A, nếu là thật có loại chuyện tốt này, ta đều nuốt tiên kiếm khắp thiên hạ !
Nuốt sống!
Loại không chấm tương như thế!
Thiếu nữ lắc đầu, xua tan ý nghĩ hoang đường này từ đáy lòng. Tầm mắt nhấc lên, lại đối mặt hiện thực lạnh như băng.
-Tiêu. . . Tiêu Minh. . .
Lạc Sơ Nguyệt cắn cắn môi dưới, nhịn không được hỏi, - Ngươi là ma tu, vì sao lại muốn rời đi Thiên Ma Tây Châu, đi địa bàn chính đạo?"
- Không phải đã nói rồi sao? Ta muốn làm người tốt."
Tiêu Minh nhìn nàng một cái, đáp lại, -Đáng tiếc, tất cả ma tu đều hiểu lầm ta, không cho ta cơ hội giúp người làm niềm vui."
-Không có biện pháp, ta không thể làm gì khác hơn là đi nhìn một chút Đông Thắng Thần Châu. Ngày đi một thiện, trợ giúp người có khó khăn, phong phú tâm linh khô khan của ta.
-. . .
Lạc Sơ Nguyệt im lặng.
Nam nhân đáng ghét này, tuyệt đối là đang nhục nhã sự thông minh của nàng. Lấy cái cớ vô nghĩa này, hắn sẽ không thật xem là, có người sẽ tin?
Nghĩ cái gì đều cảm thấy, khẳng định có một âm mưu lớn!
Cái ma đầu âm hiểm xảo trá này, nhất định là muốn lẫn vào tu tiên giới, nội ứng ngoại hợp với ma tu khác. Tiến đánh Đông Thắng Thần Châu, giáp công chính đạo!
Một ngày đạt được. . . Thiên hạ thương sinh, liền muốn rơi vào trong vô tận chiến hỏa!
Vị thánh nữ điện hạ này, lại bắt đầu não bổ các loại tiểu kịch. Nàng trừng bóng lưng Tiêu Minh, nghiến răng nghiến lợi, lại không có biện pháp xử lí hắn hắn.
-Thiên Đạo lão gia, nhìn ta đáng thương như này, cầu ngài mở mắt một chút đi. . .
Thiếu nữ rất phiền muộn, đành phải nói thầm trong lòng, -Nhanh hạ thiên lôi xuống, đánh chết đại ma đầu âm hiểm xảo trá này đi!
Sau một khắc, đột nhiên ——
-Oanh Oanh Oanh. . .
Âm thanh sấm sét trầm thấp, truyền đến từ nơi xa. Chỉ thấy lúc đầu trời quang mây tạnh, lại bị mây đen phủ kín, đen như mực.
-Ừm?
Tiêu Minh thấy thế, không khỏi nhướng mày: Thời tiết trên biển, kỳ lạ như vậy sao? Mới vừa rồi còn là trời sáng, thế nào bỗng nhiên mưa to rồi?
Không nghĩ tới, cái này chỉ là vừa mới bắt đầu.
Theo mây đen khuếch tán, một tia sấm sét màu tím, cũng nhảy theo ở trên không trung. Cuồng phong đột khởi, giữa thiên địa một mảnh khắc nghiệt.
Gió táp mưa sa, sóng lớn cuốn lên mấy ngàn trượng, hội tụ thành một con Thủy Long khủng bố. Lôi quang chiếu xuống, như là Thương Long đang gào thét.
Động tĩnh lớn, càng dẫn tới toàn bộ biển lớn chấn động. Từng cái cổ lão yêu thú, ở đáy biển, mở ra đồng tử màu đỏ tươi . . .
Hình ảnh hủy thiên diệt địa này, để Tiêu Minh kém chút phun ra một ngụm máu: Cái tình huống gì? Lúc nào mình đắc tội lão thiên gia rồi?
Edit: Các bác, sau này chắc mấy cái như thiên đạo chi nữ( con gái thiên đạo) để hán việt luôn nhé, cho dễ, chứ dịch ra tôi thấy phèn phèn sao ấy!